Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng Tại Dị Giới

Chương 189: Chặn Ꮆiết

"Anh theo tôi tới nơi này chính là vì khối đá màu trắng kia?" Diệp Tinh biến sắc, nói: "Xem ra khối đá kia hẳn là rất trân quý."

"Rất thông minh." Thẩm Hạo Thiên mỉm cười nói, "Nhưng mà những thứ này không phải là những gì cậu nên biết, khối đá màu trắng đưa cho tôi, tôi thả cậu đi. Cậu hẳn là biết thực lực của tôi, nếu như phản kháng hậu quả sẽ như thế nào, cậu chắc cũng biết rồi nhỉ. "

Diệp Tinh nghe vậy, sắc mặt không ngừng biến hóa, hắn trầm mặc hai giây, lập tức cắn răng, nói: "Được, khối đá màu trắng cho anh, anh buông tha cho tôi."

"Lựa chọn sáng suốt đấy." Thẩm Hạo Thiên mỉm cười nói.

Diệp Tinh đem khối đá màu trắng lấy ra, sau đó trực tiếp ném về phía Thẩm Hạo Thiên.

Nhìn bộ dáng của hắn rõ ràng là không dám tiếp cận Thẩm Hạo Thiên.

"Đến tay rồi." Trầm Hạo Thiên nhìn địa tâm thôi nhũ tinh thạch bị ném tới, cảm thụ được linh lực vô cùng nhiều bên trong nó, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.

Có địa tâm thôi nhũ tinh thạch này, thực lực của anh ta có thể tiến bộ một đoạn nữa, nói không chừng có thể trở thành người nhanh nhất trong Phong Diệp Cốc đột phá tới vương cảnh.

Anh ta lại nhìn Diệp Tinh ném đá xong chuẩn bị nhanh chóng rời đi, ánh mắt híp lại

Ầm ầm!

Bỗng nhiên, Diệp Tinh cảm thấy toàn bộ thân thể giống như là bị một tầng đồ vật dây dưa, bị giam cầm, không cách nào nhúc nhích.

- Đắc tội đến tôi còn muốn rời đi?

Trong mắt Thẩm Hạo Thiên có một loại cảm giác coi thường mọi thứ.

Ở bên ngoài này, sự tồn tại của anh ta chính là vô địch, Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn đứng ở đỉnh cao đều không phải là kẻ địch mạnh nhất hợp của anh ta, tất cả những người luyện võ đều phải lấy lòng anh ta.

Theo anh ta thấy, những người luyện võ này giống như những con kiến hôi, ở trên thế giới này hoàn toàn không giống anh ta, con kiến hôi làm sao dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghiêm của voi chứ?

Nếu Diệp Tinh dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta, vậy anh ta không có khả năng trực tiếp quên đi.

Anh ta trói buộc Diệp Tinh, đồng thời một bên vươn tay phải chuẩn bị bắt lấy địa tâm thôi nhũ tinh thạch.

Ầm ầm!

Thế nhưng, trong nháy mắt một cỗ linh lực khổng lồ đánh úp lại, áp bách trên thân thể của anh ta, nhất là ở cổ, những linh lực kia giống như một sợi dây thừng, gắt gao đem cổ anh ta quấn lấy.

"Tôi... Tôi..."

Thẩm Hạo Thiên sắc mặt đột nhiên biến đổi, thậm chí nói chuyện cũng không thể nói được, cả khuôn mặt đỏ bừng, linh lực hai tay anh ta huy động tựa như muốn bắt lấy sợi dây vô hình kia, muốn giải trừ nó, nhưng căn bản không cách nào làm được.

Ầm

Cơ hồ cùng một lúc, một trận phá phong phía sau Thẩm Hạo Thiên vang lên, một viên đá bén nhọn bỗng nhiên xuất hiện, sau đó bay đến gần cổ anh ta.

Tuy rằng Thẩm Hạo Thiên đang điên cuồng ngăn cản, nhưng hòn đá này vẫn làm trầy xước làn da của anh ta, nhất thời, làn da của anh ta biến thành màu đen, thậm chí còn có máu đen chảy ra.

Tất cả sự tình dường như đều phát sinh trong thời gian ngắn, Diệp Tinh ném ra địa tâm thôi nhũ tinh thạch, thân thể bị linh lực trói buộc, ngay sau đó Trầm Hạo Thiên bỗng nhiên bị linh lực trói buộc, bị đá nhọn công kích trầy xước da.

"Thành công!"

Diệp Tinh đang đứng ở xa xa không thể nhúc nhích xoay người lại.

Tâm niệm hắn vừa động, linh lực trên người bị Thẩm Hạo Thiên khống chế liền được diệt trừ toàn bộ, hắn nhanh chóng đi tới trước mặt Thẩm Hạo Thiên, tay phải trực tiếp bắt lấy cổ họng anh ta, thanh âm vô cùng lạnh lẽo nói: "Anh muốn gϊếŧ tôi?"

Vừa rồi coi như là hắn đã giao ra địa tâm thôi nhũ tinh thạch, thế nhưng Thẩm Hạo Thiên cũng không có tính toán muốn buông tha cho hắn.

Thân thể bị trói buộc, có thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào!

"Cậu..." Lúc này Thẩm Hạo Thiên nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt kinh hãi.

Anh ta hoàn toàn không thở nổi, không cách nào tránh thoát, sắc mặt đã từ màu đỏ biến thành màu tím, gân xanh trên trán nổi lên, thoạt nhìn rất dọa người.

Lúc này trong lòng Thẩm Hạo Thiên hoàn toàn nổi lên sóng to gió lớn.

Diệp Tinh thế mà lại là người tu luyện giống như bọn họ! Ngoại trừ Phong Diệp Cốc bọn họ ra, ngoại giới lại còn có người tu luyện khác tồn tại!

"Răng rắc !" Đột nhiên, một tiếng động trong trẻo.

"Thanh âm gì vậy?" Thẩm Hạo Thiên chỉ cảm thấy trong tai mình có thanh âm truyền đến, sau đó trong nháy mắt anh ta mới phản ứng lại.

Cổ họng của anh ta đã bị bóp nát.

"Hắn làm sao lại dám gϊếŧ mình?”

Trong mắt Thẩm Hạo Thiên tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi, sau đó ý thức nhanh chóng mất đi.

Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại dễ dàng chết ở chỗ này như vậy!

Lúc trước Thẩm Hạo Thiên phong quang cỡ nào cơ chứ, một người dễ dàng ngăn cản công kích của hai người Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn như anh ta, chân khí ly thể càng chấn động tất cả người luyện võ giả, được đông đảo môn phái giao hảo, không một ai dám có một tia đắc tội, ai cũng ước gì có thể đưa anh ta lên như bảo vật trong tay.

Anh ta đã ao ước thực lực của mình có thể tăng lên, sau đó khôi phục lại thịnh hưng của Phong Diệp Cốc.

Nhưng mà, ban ngày phong quang như vậy, hiện tại lại dễ dàng chết ở nơi này, ngoại trừ Diệp Tinh ra, cũng không có bất kỳ kẻ nào khác biết được ý đồ của anh ta.