"Ba, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi lại tìm không." Trần Dương thở hổn hển nói.
Bọn họ đã liên tục đi mấy giờ.
"Thể chất kém như vậy? Trần gia ta sao lại có người con bất hiếu này." Trần Hải nghe vậy, trực tiếp dạy bảo con trai mình.
Có điều, ông nhìn một cái mấy người khác, không chỉ là Trần Dương, người khác cũng đều rất mệt mỏi.
"Mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng lại xuất phát!" Suy nghĩ một chút, Trần Hải nói.
Nhất thời, mấy người như được đại xá, lập tức ngồi xuống tại chỗ, nặng nề thở ra một hơi.
"Mọi người nghỉ ngơi, chú đi xem những nơi khác trước." Nói xong, Trần Hải nhanh chóng đi về phía xa, tốc độ rất nhanh, gần như mấy giây đã biến mất ở trước mặt mọi người.
"Thể lực chú Hải quá tốt, vậy mà không mệt chút nào."
"Đó là đương nhiên, từ nhỏ chú Hải đã bắt đầu học Bát Cực quyền, đã khảm Bát Cực quyền vào sâu trong xương cốt, bình thường cho dù đối mặt với mười mấy người cũng có thể dễ dàng đánh bại, hơn nữa bị chú ấy đánh ngã hầu như đều bị thương nặng."
"Trước đây tôi thấy một con chó ngao tạng nổi điên, cuối cùng bị chú Hải một quyền đánh xuyên bụng, chết ngay lập tức."
...
Mấy người không nhịn được cảm thán nói.
Hoa Hạ quyền pháp rất nhiều, nhưng người tập võ vô cùng ít, càng không cần phải nói luyện mấy năm chỉ như một ngày, rất ít người có thể kiên trì được như vậy.
Trong mắt bọn họ, Trần Hải chính là cao thủ võ lâm ẩn danh.
"Vũ Huyên, uống nước đi." Trần Dương đi tới bên cạnh Chu Vũ Huyên, mang theo một nụ cười ấm áp, trong mắt còn có vẻ đắc ý.
Hắn nghe thấy lời bàn tán về ba mình của mọi người lúc nãy rồi.
Mặc dù hắn không chịu được sự đau đớn khi luyện quyền, nhưng vẫn rất tự hào về võ công của ba mình.
"Cám ơn, nhưng tôi cũng mang nước." Chu Vũ Huyên bình tĩnh nói.
Trần Dương luôn muốn theo đuổi cô, nhưng cô không có cảm giác gì với Trần Dương.
Trần Hải đã từng cứu mạng ba cô, sau đó liền thành ân nhân của Chu gia, ba cô cũng bảo bọn cô lấy lễ của trưởng bối mà đối đãi.
Qua hai mươi mấy phút, Trần Hải lại trở về, lúc này trong tay hắn còn có một ít cỏ.
Tay phải xoa mấy cái, những cây cỏ này vậy mà lại trở thành một thứ nước đặc sệt màu xanh.
"Trần Dương, đắp cái này lên vết thương." Trần Hải đưa đồ cho con trai nói.
"Vâng, ba." Trần Dương nghe vậy, gật đầu một cái.
Mấy ngày trước bụng hắn bị thương còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Đắp thuốc cỏ lên, Trần Dương cảm thấy chỗ vết thương đau rát, không khỏi khẽ nhíu mày.
"Đau nhức một chút cũng không chịu nổi?" Trần Hải lại không nhịn được dạy dỗ.
Ông ta có chút danh tiếng trong giới võ thuật của Hoa Hạ, nhưng con trai mình lại là kẻ vô tích sự, ông vừa thấy Trần Dương liền tức giận.
Trần Hải đang dạy dỗ, bỗng nhiên ông phát hiện ánh mắt Trần Dương nhìn về một nơi, trên mặt nháy mắt lộ ra vẻ giận dữ.
Nơi đó, một vị chàng trai đeo balo đi tới.
"Là cậu!" Trần Dương tức giận nói.
Diệp Tinh đang tìm nhân sâm, hắn nhìn về phía xa, khẽ nhíu mày, hiển nhiên hắn nhận ra đoàn người Trần Dương.
"Trần Dương, cậu ta là ai ?" Trần Hải trầm giọng hỏi.
Trần Dương giống như tìm được chỗ dựa vững chắc, nói: "Ba, hắn chính là người đnáh con bị thương."
Mặc dù chỉ bị Diệp Tinh đá một cước, nhưng đến bây giờ vẫn chưa khỏi, trong lòng đã sớm muốn tìm lại mặt mũi.
Nghe vậy, sắc mặt Trần Hải hơi âm trầm, ông ta sải bước đi tới.
Đám người Chu Vũ Huyên thấy vậy nhanh chóng đi theo.
Nhất là Chu Vũ Huyên, lúc này sắc mặt cô khẽ biến, chuyện lúc trước đều do cô mà ra.
"Thật đúng là phiền phức." Diệp Tinh lắc đầu, hắn nhìn đám người đang đi tới, lạnh lùng nói: "Các vị, có việc gì thế?"
Trần Hải nhìn chằm chằm Diệp Tinh, nói: "Nhóc con, con trai tôi bị cậu đánh bị thương, đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi, cậu ra tay cũng độc ác quá đi?"
Ông ta đối với Trần Dương mắng thì mắng, thực tế trong lòng rất cưng chiều.
"Vậy ông muốn thế nào?" Diệp Tinh lười phản bác, bình tĩnh hỏi.
Trần Hải nhìn Diệp Tinh, chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói: "Nếu đã đánh con trai tôi bị thương, vậy liền phải trả giá. Nhưng tôi cũng không làm khó cậu, bồi thường mười vạn, sau đó quỳ xuống xin lỗi, chuyện này coi như xong."
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Tinh nhếch lên, nở một nụ cười, nói: "Bồi thường? Còn quỳ xuống xin lỗi? Có phải lớn tuổi đầu óc hồ đồ rồi không?"
"Hừ! Nhóc con, lá gan cậu thật lớn.” Trần Dương nhất thời tức giận nói.
"Xem ra lần trước còn chưa đánh cho anh sợ." Diệp Tinh thở dài nói.
Thấy ánh mắt Diệp Tinh, Trần Dương lại cảm thấy bụng đau đớn, trong mắt theo bản năng lộ ra một chút sợ hãi.
Nhưng lúc này Trần Hải một bước bước ra, nhìn chằm chằm Diệp Tinh, nói: "Tuổi không lớn lắm, nhưng miệng lưỡi sắc bén, đã vậy, đừng trách tôi không cho ngươi cơ hội."
Thân thể ông ta căng lên, hai cái quả đấm giống như hai cái búa đen, nhìn trông có cam giác rất mạnh
"Ha ha, náo nhiệt quá." Bỗng nhiên, một tiếng cười lớn truyền tới, sau đó ba người mặc đồ rằn ri đi tới.
"Hoàng Viêm." Trần Hải thấy người đến, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc vẻ, nói: "Ông còn ở trong núi Trường Bạch?"
" Ừ, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành." Hoàng Viêm mỉm cười, hắn vừa nhìn về phía Diệp Tinh, nói: "Diệp Tinh, nhanh như vậy chúng ta đã gặp mặt."
Diệp Tinh vậy mỉm cười gật đầu.
Thấy vậy, mặt Trần Hải hơi biến sắc, nói: "Hoàng Viêm, ông chàng trai này có quan hệ gì?"
"Mấy ngày trước từng gặp một lần." Hoàng Viêm mỉm cười nói.
Ông nhìn hai người, nói: "Xem tình huống bây giờ, hình như mấy người có mâu thuẫn?"
Trước đó ông cũng đã nghe thấy một vài lời giữa hai người.
"Tên nhóc này mấy ngày trước đánh con trai tôi bị thương, vốn cho là bị thương nhẹ, nhưng mà đến giờ vẫn chưa khỏi, tôi yêu cầu cậu ta xin lỗi và bồi thường, cậu ta lại khinh thường. Tuổi còn nhỏ mà ra tay tàn nhẫn như vậy, xem ra là thiếu dạy bảo." Trần Hải chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nói.
"Trong giới võ thuật chúng ta mà nói, như vậy phải mài dũa một chút, trừ lệ khí trong lòng đi."
Ông ta luyện tập Bát Cực quyền cũng đã hơn năm mươi năm, cho dù là gặp phải người luyện võ khác, cũng có thể tiếp đãi họ.
Cho dù là Hoàng Viêm nhân vật vương binh cao cấp này, cũng có thể trò chuyện ngang hàng với ông ta.
"Muốn mài tôi, chỉ sợ thực lực của ông không đủ." Diệp Tinh lắc đầu.
"Kiêu căng!" Trần Hải quát lạnh một tiếng.
Nói xong ông ta nhìn về phía Hoàng Viêm nói: "Hoàng Viêm, chuyện này ông không nhúng tay vào chứ?"
Ông không quan tâm Diệp Tinh, nhưng cũng rất kiêng kị Hoàng Viêm, Hoàng Viêm cũng quen biết Diệp Tinh.
Nếu như Hoàng Viêm nhúng tay, ông ta cũng không có biện pháp nào khác.
"Yên tâm, ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua." Hoàng Viêm cười nói.
"Được." Trần Hải gật đầu, ánh mắt vừa nhìn về phía Diệp Tinh, nói: "Nhóc con, ngày hôm nay tôi phỉa xem cậu có tư cách gì để kiêu căng."
Ông ta hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng tới gần Diệp Tinh
"Ha ha, Vũ Huyên, tên nhóc này ngông cuồng như vậy, lần này ba tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ cậu ta thật tốt." Trần Dương đứng ở bên cạnh Chu Vũ Huyên, cười to nói.
Trong lòng anh ta, ba anh ta ra tay căn bản chưa từng thất bại.
Khóe miệng Chu Vũ Huyên động một chút, dường như muốn nói điều gì, nhưng lại dừng lại.