Cố Vận Như thay một chiếc váy của Trần Chi, nhãn mác còn chưa tháo ra.
Trong tủ quần áo của Trần Chi có rất nhiều quần áo chưa kịp tháo ra, rõ ràng nhìn qua rất bình thường, nhưng mặc vào trên người, cảm giác thân thiện và thoải mái cho làn da khác nhau một trời một vực so với chiếc váy kia của cô ta.
Cố Vận Như nhìn sơ qua nhãn hiệu, là cửa hàng đi qua cũng không dám nhìn vào bên trong.
Sau khi thay bộ đồ từ trong ra ngoài, cô ta chậm rãi men theo cầu thang xoắn ốc đi xuống lầu, từng bước một nhìn phòng khách xa hoa lộng lẫy, giấc mộng công chúa thuở nhỏ của cô ta giờ phút này đã thực hiện được hơn phân nửa.
Dưới lầu, Trần Chi im lặng nhìn cô ta.
Cố Vận Như vội vàng thu hồi nụ cười trên mặt, bước nhanh đến bên cạnh cô, ánh mắt quét qua ngực Trần Chi.
Không nghĩ tới Trần Chi nhìn qua gầy gò, dáng người lại đẹp như vậy, áσ ɭóŧ của cô lại lớn hơn mình một kích cỡ, vừa rồi là bảo mẫu ở nhà tìm giúp một bộ mới, kích cỡ vừa đủ.
Cố Vận Như nhìn sắc mặt Trần Chi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chi Chi, cậu tức giận sao? Tớ vừa rồi thật sự là không cẩn thận.”
Trần Chi cất bước đi lên rạp chiếu phim gia đình trên lầu: “Không có, chỉ là mình muốn nhắc nhở bạn một chút, anh trai mình thích sạch sẽ.”
Cố Vận Như thấy cô nói như vậy, giống như nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, lập tức cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Anh trai cậu có bạn gái không?”
Trần Chi có chút kinh ngạc nghiêng mắt nhìn cô ta, mím môi một hồi lâu mới nói: “Hẳn là không có, mình nói rồi, anh ấy thích sạch sẽ, đối với phụ nữ rất kén chọn.”
Cố Vận Như một lần nữa nở nụ cười: “Công tử nhà giàu đều rất khoa trương, hiếm thấy được ai như anh Tông Nguyên.”
Trần Chi đi được nửa đường thì dừng lại, bỗng nhiên không còn ý định đi xem phim nữa: “Bạn thích anh ấy?”
Câu hỏi bất thình lình làm cho Cố Vận Như câm vài giây, liên tục nghẹn đến đỏ bừng, ấp a ấp úng: “Tớ…làm sao xứng đôi.”
Phản ứng này của cô ta khiến Trần Chi khẽ nở nụ cười: “Bạn thông minh như vậy, lại xinh đẹp như vậy, có gì mà xứng hay không.”
Trong lòng Cố Vận Như như nở hoa, rồi lại không muốn biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể cười mà không nói.
Lời của Trần Chi đã chạm đến đáy lòng của cô ta.
Cậu ấm nhà có tiền, có đôi khi sẽ thích kiểu dáng như cô ta, cho dù là ở trường học cũng vậy, chỉ cần cô ta thích nhưng giả vờ từ chối khéo thì những công tử nhà giàu kia người nào mà không coi cô ta là nữ thần.
Quét mắt toàn bộ Kinh Thành, có thể xứng đôi với nhà họ Trần đâu có mấy người, chỉ cần có thể lọt vào mắt Trần Tông Nguyên, vậy hết thảy đều không thành vấn đề.
Đẩy cửa rạp chiếu phim gia đình ra, Trần Chi bảo Cố Vận Như chọn một bộ phim.
Phim tình cảm thối nát, cô bé lọ lem gả vào hào môn, phá tan trùng trùng điệp điệp rào cản để gặt hái được tình yêu, nhiều khúc ngoặt trên đường suýt khiến cặp đôi phải chia lìa, Cố Vận Như xem rất nhập tâm, đang lặng lẽ lau nước mắt, mà toàn bộ quá trình Trần Chi không có phản ứng gì lớn.
Cô một chút cũng không hâm mộ tình yêu của nữ chính, bởi vì tình yêu trong phim đều là bọt biển, chỉ là tưởng tượng của một đám người mà thôi.
Trần Tông Nguyên ra ngoài kiểm tra một lô hàng, rồi đến công ty tự mình kiểm tra tiến độ mấy hạng mục, chớp mắt đã vào đêm.
Gần đây Giang Hạ rất yêu thích câu lạc bộ mới mở kia, lại gọi anh đi chơi.
Vẫn là cái phòng kia, lúc này đi vào bên trong cũng không thế nào chướng khí mù mịt, cục còn chưa nóng lên, các người đàn ông trái ôm phải ôm, phụ nữ trang điểm nhìn dễ chịu hơn so với lần trước.
Giang Hạ ngoắc cằm cô gái bên cạnh, bĩu môi với Trần Tông Nguyên.
Trên màn hình LCD đang chiếu một ca khúc cuối phim truyền hình, nữ chính bên trong thanh thuần động lòng người, hiện tại lại giống như rắn quấn ở trên người Giang Hạ, giòn nói cũng nũng nịu, đang nói chút lời tâm tình triền miên.
“Anh Tông, hôm nay người tới đều là trong giới giải trí, biết anh chướng mắt, à không, tôi gọi Tiểu Miên tới, để cô ấy hầu hạ anh trước.”
Trần Tông Nguyên châm điếu thuốc, dời ánh mắt đi.
Phụ nữ trong giới giải trí là người anh không thích nhất.
Trước màn ảnh cao quý trang nhã bao nhiêu, được fan nâng lên cao bao nhiêu, sau màn ảnh để lên ngôi, sẽ không từ thủ đoạn ra sao, khuôn mặt không tệ, chỉ là toàn bộ bên trong đều nát bét.
Trần Tông Nguyên không nhớ rõ Tiểu Miên trong miệng Giang Hạ là ai, cho đến khi người phụ nữ mặc váy ngắn, trang điểm đậm ngồi xổm trước mặt anh, lúc cô ta giúp rót rượu, mới loáng thoáng có chút ấn tượng.
Quần áo Tiểu Miên mặc gần như chỉ có hai miếng vải, che khuất bộ phận mấu chốt, còn lại toàn bộ lộ ra bên ngoài, Trần Tông Nguyên dùng mũi giày quẹt một chút trên cánh tay cô ta: “Tẩy trang.”
Tiểu Miên ngoan ngoãn trả lời một tiếng, làm sạch xong thì chỉ chốc lát sau liền đi ra, Trần Tông Nguyên nhìn thuận mắt hơn, lúc này mới bằng lòng để cho cô tiếp tục hầu hạ.
Giang Hạ duỗi đôi chân dài của mình để người phụ nữ bên cạnh vỗ vào chân cho đỡ mỏi, vừa hưởng thụ vừa nói chuyện với Trần Tông Nguyên: “Anh Tông, lão hồ ly Lục Minh kia lộ ra tin tức, nói muốn kết hôn với Trần gia, có chuyện này không?”
Giang Hạ không giỏi việc khác, hỏi thăm những thứ này là hăng hái nhất.
Trần Tông Nguyên tâm tình vốn là không tốt, nhắc tới việc này thì thở ra một vòng khói, không có phủ nhận, trong giọng nói mang theo trào phúng: “Lần này Lục Hoa Thanh lập công, cứu quả cam nhỏ, ông cụ đối với hắn ấn tượng không tệ.”
“Thì ra là vì chuyện này.” Giang Hạ gần như đã hiểu đường lối bên trong đó.
Trần Tông Nguyên dập tắt một nửa điếu thuốc chưa cháy hết: “Loại như Lục Hoa Thanh này, quả cam nhỏ có thể để mắt sao?”
Giang Hạ chép miệng, lời này sao lại kỳ quái như vậy chứ.
Anh ta run run chân, để cho tiểu minh tinh kia đi sang một bên, Tiểu Miên cũng thức thời mà tránh ra, để cho hai người nói chuyện.
Giang Hạ lúc này mới cười nói: “Anh Tông, nhìn xem lời này của anh, quả cam nhỏ năm nay cũng mười bảy, lúc em mười bảy, cũng không biết ngủ qua bao nhiêu người bạn gái rồi. Anh có thể không hiểu, con gái ở độ tuổi này dễ dàng nảy mầm xuân tâm nhất, nói không chừng Lục Hoa Thanh kia hơi lấy lòng, bé Trần Chi liền rơi vào tay giặc, hơn nữa, cô ấy muốn yêu đương anh còn có thể ngăn cản sao?”
Khuôn mặt Trần Tông Nguyên ẩn trong bóng tối, nghe Giang Hạ nói mà không ừ hử gì, không hiểu sao làm cho người ta có chút sợ hãi.
Không thể phủ nhận, lời của Giang Hạ nói cũng có đạo lý nhất định.
Lục Hoa Thanh là ân nhân cứu mạng của Trần Chi, lại biểu hiện ân cần như vậy, Trần Chi khó tránh khỏi động tâm.
“Giang Hạ” Trần Tông Nguyên uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, vẫn là rượu nho đỏ cao cấp giống như lần trước, sau khi uống qua một lần, thật làm cho người ta nghiện.
Anh giống như là tán gẫu việc nhà, nhàn nhạt nói một câu: “Cậu nói xem hiện tại tôi gϊếŧ Lục Hoa Thanh thì thế nào?”