Thần Côn Tiên Nữ Mỹ Kiều Thê

Chương 41: Đừng hòng lừa ông lão này

Nếu để cho đại nhân biết là nàng ta mang theo cô nương đến đây, chỉ sợ sẽ hỏng bét hết.

Nhìn cô nương cả người da thịt mềm mại mịn màng, chỉ cần nghĩ đến nghĩa trang âm u kinh khủng cũng đủ để khiến người khác cảm thấy lo lắng rồi.

Hỉ Dương không lên tiếng, đi thẳng về phía trước.

Thược Dược đành chịu mà không biết làm sao, mặc dù thời gian đi theo vô cùng ngắn ngủi, song mình cũng coi như hiểu được một chút tính cách của vị cô nương này, nếu đã đưa ra biện pháp xong xuôi, thì cho dù có là chín trâu hai hổ cũng không kéo về được.

Nhìn thấy Thược Dược gục đầu xuống, dáng vẻ cam chịu, Hỉ Dương bật cười, hai người đi được một hồi lâu mới tới được nơi muốn đến.

Ở nơi đây có hơi hoang vu, ánh sáng nắng đỏ hoàng hôn xuyên qua như máu, ánh chiều tà đọng lại ở bên trên. Thỉnh thoảng còn nghe được tiếng kêu của quạ đen xung quanh.

Đất trống càng làm tăng thêm vẻ im lặng và hoang vắng của nơi đây.

“Cô nương, người không sợ sao?”

“Có gì mà phải sợ chứ, những chuyện chưa xác định, lòng người hiểm ác mới là nguồn gốc của những điều xấu xa. Nếu ngươi sợ hãi đến vậy, thì ngươi cứ đứng ở ngoài chờ ta là được rồi.”

“Ơ kìa, cô nương, người chờ một chút đã, thuộc hạ chỉ là sợ người sẽ hoảng sợ, trước kia cũng từng đi theo đại nhân đến đây rồi, nên hãy để nô tài đi đằng trước cho.”

“Có người trông coi ở đây không?”

“Chỉ có một lão nhân coi giữ nghĩa trang thôi ạ, ngoài ra thì cũng chẳng còn ai khác nữa.”

“Không có tính khiêu chiến gì hết.” Hỉ Dương thầm nghĩ.

Hai người gõ cửa ra tiếng, phải rất lâu sau người mở cửa mới chậm rãi đi tới.

Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa gỗ đã cũ nát qua biết bao nhiêu năm tháng, khẽ rung lắc rồi bắt đầu mở ra.

Một lão già với bộ râu đã có lốm đốm bạc, tai có vẻ hơi nghe không rõ, trông thấy họ, ánh mắt ông ta liền sáng lên, vô cùng có sức sống. Ông ta điều hòa nhịp thở của mình rồi cất giọng to lớn.

“Xin hỏi đến nơi này là để tìm ai? Có chuyện gì à!”

Thược Dược đi lên trước, trên mặt tỏ vẻ quen thuộc: “Lão đại gia, chào ông, là ta đây, hôm nay ta đưa cô nương nhà ta đến đây để xem thi thể nạn nhân, thuận tiện tra một vụ án.”

“Có thẻ bài hay là công văn gì không? Đây cũng không phải là chỗ có thể xem loạn tùy ý, cần đưa ra công văn của quan công sai thì mới được.”

“Lúc trước ta vẫn luôn đi theo đại nhân nhà ta đến đó, ngài không còn nhận ra ta nữa rồi sao?”

“Nhận ra hay không nhận ra thì đều phải làm theo trình tự như thế này cả, các ngươi vốn dĩ không có đúng không? Vậy thì thật thứ lỗi rồi!” Ông lão vừa nói xong thì đã lập tức muốn đóng lại cửa ngay.

Hỉ Dương thoáng cái liền giơ tay ra ngăn lại.

May mà ông lão này tuổi tác đã cao, tốc độ của tay không nhanh, nếu không thì sẽ phải bị kẹp trúng rồi.

Thược Dược như được thở phào, lấy tay đẩy cửa ra, sắc mặt lạnh lùng: “Ông lão à, cứ xem như ông không cho bọn ta vào thì cũng không phải là không thể được đem người theo.”

“Hả? Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ, chỉ có điều các ngươi hãy mau chóng rời đi đi, trời cũng sắp tối rồi, xung quanh nơi này có rất ít người ở, mấy cô nương như hai người là dễ gặp phải nguy hiểm nhất đấy.”

“Ông lão à, ta xem mặt mày của ông, về mặt tinh thần thì ông vô cùng vui vẻ, thính lực cũng phải rất tốt mới đúng, chắc là xảy ra một số điều ngoài ý muốn nên mới dẫn đến dáng vẻ hiện tại đúng không?”

Hỉ Dương lắc lư cổ tay, nhẹ giọng mở miệng.

Ông lão giương mắt nhìn trong vẻ mơ hồ.

Thược Dược đành phải cam chịu mà mở miệng nhắc lại một lần nữa.

Ông lão gật đầu mà trong lòng thì nghi ngờ, tỏ vẻ quả thật là như thế, nhưng mà cái này thì có liên quan gì đến chuyện lúc này.

Vẻ mặt của ông lão đầy vẻ mê mang, mơ hồ không rõ.

Hỉ Dương đi đến gần thêm một bước, cúi người qua, nói vào bên tai của ông lão: “Tại sao chỉ có một mình ông trông coi nghĩa trang vậy? Còn người nhà của ông thì sao?”

“Làm gì còn người nhà nữa, hễ là người có gia đình thì ai còn đi làm cái nghề này chứ, cả người nhiễm mùi xác chết, xui xẻo chết đi được.”

“Thế nhưng ta lại nhìn thấy trên mặt của ông… không phải là mệnh sẽ đơn độc suốt quãng đời còn lại đâu. Vả lại nhìn con đường con cái của ông cũng có sinh cơ, hẳn là con cháu đầy đàn mới đúng.”

“Càng nói càng xa, ngươi là bà đồng đấy à? Ta có hai đứa con, một đứa thì rơi xuống nước rồi mất, một đứa thì chết vì đói rồi.”

Ông lão hai mắt trợn trắng đầy tức giận, sau đó lại lắc đầu, dáng vẻ tận tình khuyên bảo: “Ta nói này, một nữ hài tử như ngươi, ngươi muốn đi vào xem thi thể thì cũng đừng ép buộc mình nói dối với lão nhân đây, như vậy không phải phép đâu.”