Thần Côn Tiên Nữ Mỹ Kiều Thê

Chương 35: Người tốt

Lúc mụ môi giới buôn người mang theo người đến, bà ta cười đến nỗi cơ mặt nhăn hết cả vào, khóe miệng Thược Dược khẽ giật.

Hỉ Dương liếc mắt một cái, giống như không có chút để ý nào mà tiện tay chỉ vào hai cô gái, còn chọn thêm một thanh niên thanh tú nhưng hơi gầy yếu.

Mụ môi giới mắt đảo như rang lạc, liếc thấy Hỉ Dương chọn người rồi chỉ cười nói: “Không chọn thêm được hai người nữa sao?”

“Ừ, tiền đây, ngươi đem khế ước bán thân của bọn họ ra đây cho ta.”

“Hà hà, cô nương đúng là lanh lẹ, được, nói nhanh làm nhanh. Ta cũng không làm giá với cô nữa, tính tiền theo tổng số người là được.”

Hỉ Dương để Thược Dược đếm tiền đưa cho bà ta, sau khi bà ta đi rồi nàng liền bước đến trước ba người hầu đang trầm lặng đứng đó.

“Đây là Thược Dược, người hầu thân cận của ta, các ngươi nếu có gì không hiểu thì cứ tìm nàng ấy.”

Có một nha đầu rất linh hoạt, ngước mắt tò mò nhìn, trông thấy Hỉ Dương ôn hòa, không hề có ý khinh thường bọn họ nên đánh bạo mở miệng nói: “Chào tiểu thư, chào Thược Dược tỷ tỷ.”

Thược Dược gật đầu, mặt lạnh tanh.

Hỉ Dương nhoẻn miệng cười: “Tên các ngươi là gì?”

Ba người nhìn nhau, nam thanh niên mở miệng nói: “Tiểu nhân nghe bà môi giới nói, sau khi được bán vào nhà chủ nhân tùy theo chủ nhân thích như thế nào thì sẽ được đặt tên như thế ấy.”

Hỉ Dương lắc đầu: “Không cần, ở chỗ ta không có yêu cầu như vậy. Nếu các ngươi không thích cái tên ngày xưa thì có thể chọn một tên mà mình thích cũng được.”

“Hồi nhỏ tiểu nhân tên Vương An, sống ở mạn Đông Hồ, nhưng bởi vì nạn hạn hán mà phải đi nơi khác.”

“Nô tỳ tên Thái Liên.”

“Nô tỳ không có tên, tiểu thư có thể đặt cho nô tỳ lấy một cái.”

“Trông ngươi nhanh nhẹn hoạt bát, lại nói năng thận trọng, vậy kêu ngươi là Thái Thanh đi, Thanh trong “thanh thanh tử câm du du ngã tâm”* ấy.”

(*Vạt áo chàng xanh xanh khiến cho lòng thϊếp vấn vương)

“Thật là dễ nghe, nô tỳ rất thích cái tên này.”

“Tiểu thư, người thật tốt bụng, nhưng thật sự người không nên chọn chúng nô tỳ.” Thái Liên có chút trầm tĩnh, nàng ta suy nghĩ rồi mới mở miệng. Nhìn thần sắc hai người bên cạnh thấy bọn họ không có sức sống, mới yên tâm tiếp tục nói: “Nô tỳ bát tự không tốt, từ nhỏ đã khắc cha mẫu thân cùng người nhà. Mọi người đều nói dính vào nô tỳ sẽ rất xúi quẩy.”

Thược Dược nhíu mày: “Vậy sao vừa nãy ngươi không nói sớm đi?”

“Nô tỳ... nếu mụ buôn người biết mấy người nô tỳ phá hư chuyện làm ăn của mình như vậy, trở về sẽ cho mấy người nô tỳ nếm mùi đau khổ.” Thái Thanh cong môi, “Sức ăn của nô tỳ khá lớn, một bữa cơm đại khái có thể bằng lượng cơm của hai ba người ăn.”

“...”

Khóe mắt Thược Dược giật giật, nhìn về phía cậu thanh niên trầm mặc Vương An.

Hắn bất thình lình bị sặc nước bọt đến nỗi ho khụ khụ, đỏ mặt nói: “Sức lực nô tài không lớn, cho nên bình thường những việc nặng nô tài làm không nổi.”

Khóe miệng Thược Dược lại giật, sầm mặt nhìn về phía Hỉ Dương, “Cô nương, bản lĩnh chọn người của cô nương cũng coi như lợi hại.”

Hỉ Dương cười nhẹ, khóe môi cong lên: “Tất nhiên là lợi hại. Bát tự của ngươi tốt hay không ta có thể tính được. Ta cũng có thể xem được, dù ngươi có xấu xa thế nào ta cũng có thể biến ngươi thành tốt. Còn về phần Thái Thanh, ngươi ăn được chính là phúc, muốn ăn thì ăn nhiều chút, ta nuôi được. Vương An, ta để ngươi ở đây cũng chẳng phải để ngươi làm việc nặng, thế nên ngươi không cần lo, ta biết rất rõ mà.”

“Tiểu thư… Người thật tốt, đã biết chuyện của mấy người nô tỳ rồi mà vẫn không đuổi mấy người nô tỳ đi. Đâu giống như nhà chủ trước, vừa nghe thấy chuyện này, nửa đêm đã gọi người tới đuổi đi rồi.”

“Ngươi yên tâm, ta biết chút thuật tướng pháp, cho nên ta sẽ không làm việc gì không tốt cho mình đâu. Các ngươi cứ an tâm. Hôm nay trước tiên cho các ngươi quen với cuộc sống ở đây đã.”

“Thuật gì cơ? Sao cứ cảm thấy chủ tử nhà chúng ta là một người rất bí ẩn ấy nhỉ?”

“Đúng thế, ta cảm thấy chủ tử là người có tâm thiện lành, bằng không cũng sẽ không nói những lời khiến chúng ta yên tâm ấy đâu. Chúng ta về sau chỉ cần làm thật tốt bổn phận của mình, tất cả vì chủ tử, như vậy cũng coi như là báo đáp rồi.” Thái Thanh nhanh nhảu nói với Vương An.