Trần thị lang ngạc nhiên trước thanh âm trẻ con trong giọng nói của nàng. Không khỏi kinh ngạc nhìn Địch Quân Dương, thấy hắn không có biểu hiện phản đối gì, liền gọi một nha hoàn đang canh giữ ngoài cửa đi vào.
“Hạ quan không rõ lắm về đồ đạc trong phòng này. Đây là nha hoàn của Song Nhi, nàng ta chắc sẽ biết rõ hơn. Mọi người muốn biết thêm gì có thể tìm nàng ta.”
“Nô tì Yên Nhi xin bái kiến đại nhân.” Yên Nhi có chút lo lắng không yên.
Hai tay đan vào nhau thấp thỏm vô cùng, “Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài chuyện.”
Hỉ Dương quay đầu lại nhìn Địch Quân Dương, không biết vì sao, Địch Quân Dương mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng dưới tấm rèm che, nhưng hắn lại vô thức dẫn Trần Thị Lang ra khỏi phòng, hai người đi ra ngoài nói chuyện.
Hỉ Dương không cảm thấy kinh ngạc, chỉ cảm thấy là thói quen tự nhiên.
Kiếp trước, nàng và hắn chưa từng có một cuộc trò chuyện thâm tình nào, nhưng nam nhân này luôn có thể biết được người khác đang nghĩ gì một cách bất ngờ vô cùng, thậm chí còn biết người đó muốn gì vào giây phút tiếp theo.
Khi cùng Địch Quân Dương về đến cửa chính Địch gia, Địch Quân Dương vẫn không mở miệng hỏi, rằng khi hắn rời khỏi phòng, nàng đã hỏi cái gì, như thể đối với điều đó không có chút hiếu kỳ nào.
Hỉ Dương cảm thấy rất thư thái, cho đến khi đứng trước cửa chính Địch gia, cảm giác ngột ngạt lại ập đến, nàng mới dừng lại, không muốn tiến thêm một bước nào nữa.
“Vụ án của Trần Song ta đã có manh mối, nếu có sự giúp đỡ của ta, các ngươi điều tra vụ án cũng sẽ làm ít công to.”
“Cho nên?” Trên đường đi làm đà điểu đủ rồi, trước cửa nhà cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng muốn nói sao?
Hỉ Dương vén tấm vải ra, cẩn thận dè dặt nhìn hắn, lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành tỏa sáng, đôi môi mềm mại mấp máy trên gò má tái nhợt.
Có lẽ là ánh nắng quá ấm áp.
Bầu không khí thoải mái và đẹp đẽ này đến đúng lúc thật.
Địch Quân Dương thầm nói trong lòng.
“Ta có thể tìm ra kẻ sát nhân, nhưng ta muốn ngươi giải quyết tốt chuyện hôn ước giữa chúng ta và trả những thứ ta mang tới vào ngày hôm đó.”
Địch Quân Dương cau mày, “Hỉ Dương tiểu thư, nếu như tại hạ đoán không sai, lần này nàng mang nô tài cùng với nô tì đến Thượng Kinh, trong dự định có lẽ là muốn làm tốt việc rồi cùng tại hạ thành hôn, dự định ở lại Thượng Kinh sinh sống, có thể nói cho tại hạ biết, là bởi vì điều gì mà khiến cho nàng trong mấy ngày ngắn ngủi liền thay đổi suy nghĩ, muốn quay trở về hay không?”
Bởi vì ngươi quá tàn nhẫn, người phụ nữ của ngươi quá độc ác tàn nhẫn?
Hỉ Dương trong lòng nhịn không nỗi mà bĩu môi, nhưng sắc mặt không dám lộ ra nửa phần.
“Phu nhân, thiếu gia đã về rồi.” Người hầu lanh lợi ở cửa vừa thấy đại nhân nhà mình hồi phủ thì lập tức lớn tiếng bẩm báo.
Hỉ Dương không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng bàn tán ồn ào sau cánh cửa.
Ánh mắt Địch Quân Dương hoàn toàn bất động, nhìn chằm chằm vào nàng.
Hỉ Dương ngứa ngáy da đầu, nhìn thấy mẫu thân Ngô thị của Địch Quân Dương, người cuối cùng xuất hiện ở cửa lớn, nhịn không được mà thở dài một tiếng. Bà ta khẽ liếc nhìn, ánh mắt tàn nhẫn gai mắt giống như muốn nuốt sống nàng vậy, mang theo lòng căm thù khắc cốt ghi tâm.
Hỉ Dương vẫn luôn không hiểu, kiếp trước nàng rốt cuộc là gϊếŧ cha bà ta hay là cướp mạng của phu quân bà ta thì mới có thể khiến người mẹ chồng trên danh nghĩa Ngô thị này oán hận nàng đến như vậy.
Nàng hơi cau mày nhìn Địch Quân Dương, người đang nhìn chằm chằm vào nàng bằng đôi mắt đen sâu thẳm. Rồi sau đó, nàng nở một nụ cười.
Bây giờ nàng không muốn yêu cầu gì cả, cũng chẳng sợ có làm mất lòng người khác hay không.
Địch phu nhân Ngô thị dĩ nhiên vô cùng tức giận, bà ta trong lòng thầm mắng cái người nào đó, cả nửa ngày trời không nhìn thấy nàng đứng ở cửa lớn, không đến chào hỏi thì thôi đi, nha đầu con nhà nghèo ở quê không có kiến thức thì thôi đi, nhưng mà lại còn không tiến lên đỡ mình, cái loại tiện nhân không được mẫu thân nuôi dưỡng, còn muốn gả cho con trai cao quý của mình.