Tiểu Lý rất muốn nhắc nhở anh, mới vừa rồi anh còn khẩn trương hơn so với cậu ta đó. Nhưng cậu ta cũng sợ nói ra sẽ khiến Chung Kiến Quốc làm thịt mình, cho nên đành im lặng lầm bầm một câu, liền hỏi: "Giờ em đi lái xe sao? Đoàn trưởng.”
"Chờ một chút, đừng hoảng." Lưu sư trưởng ngăn trở, "Tiểu Chung, cậu tính toán trốn hai người đó à? Tôi đề nghị cậu không cần phải trốn. Để xem hai người đó tìm cậu có chuyện gì, có vấn đề gì thì chúng ta liền giải quyết vấn đề đó. Hai người đó tuổi đều lớn như vậy rồi, tới một lần cũng không dễ dàng gì.”
"Sư trưởng, vừa đi vừa nói." Chung Kiến Quốc đỡ cánh tay của ông, đẩy ông về hướng xe đang đậu, "Mẹ kế của tôi và bà ngoại của Đại Oa là người không nói lý nhất trên đời này, chuyện chỉ nhỏ như hạt vừng mà hai người đó cũng có thể làm phiền tôi cả một ngày." Loại người không thể nói đạo lý này cũng chỉ có Tống Chiêu Đệ là có thể đối phó được,
"Hai người đó không tìm được tôi thì sẽ phải trở về thôi.”
Lưu sư trưởng dừng lại nói: "Cậu vẫn là phải trốn bọn họ sao?”
"Không phải, không phải." Chung Kiến Quốc nói, "Tôi là không có biện pháp để đối phó với bọn họ. Hai người đó đều là trưởng bối của tôi, tôi lại không thể ra tay với bọn họ, chỉ có thể làm mặt lạnh với hai người đó một hồi." Không đợi Lưu sư trưởng mở miệng, liền nói, "Tiểu Lý, đi thông báo, không để mẹ kế và bà ngoại của Đại Oa đến gần doanh trại.”
Tiểu Lý đứng nghiêm chào: "Vâng!”
Chung Kiến Quốc: "Chuyện nhà ngài quan trọng hơn, tôi nghe giọng nói của chị dâu ở đầu bên kia điện thoại hình như là gấp đến sắp khóc rồi, tôi đi về trước nhìn xem nhà ngài đang xảy ra chuyện gì. Chờ chuyện trong nhà ngài giải quyết xong, nếu hai người đó vẫn còn ở đây, tôi sẽ nói rõ ràng với bọn họ.”
Cũng trong khoảng thời gian này, một tay Chung Đại Oa xoa bụng nhỏ, một tay kéo Nhị Oa: "Mẹ kế, con đói lắm rồi.”
Tay Tống Chiêu Đệ run một cái, suýt nữa đem Tam Oa ném ra ngoài:
"Gọi là mẹ, nếu con không gọi mẹ là mẹ thì hôm nay xác định ăn cơm trắng đi.”
"Con có thể giúp người nhóm lửa." Chung Đại Oa nói.
Đứa nhỏ tinh ranh này! Tống Chiêu Đệ nhịn không được mà nhìn nó một cái: "Con và Nhị Oa đỡ Tam Oa đi đường, đừng đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng bếp này thôi.”
"Con đi khóa cửa." Chung Đại Oa thấy Tống Chiêu Đệ bỏ qua việc gọi "Mẹ", trên mặt liền vui mừng, "Bà ngoại và bà nội không vào được, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Tống Chiêu Đệ: "Bọn họ không dám xông vào. Mẹ là sợ lúc đang làmmón cà chua xào trứng cho các con ăn, hai người đó lại ngửi được mùi thơm của thức ăn liền phát hiện nhà chúng ta cũng không nghèo một chút nào, sau đó đổ thừa không đi.”
"Con thích ăn cà chua xào trứng." Chung Nhị Oa liếʍ môi, "Mẹ kế, con muốn ngày ngày đều ăn cà chua xào trứng.”
Tống Chiêu Đệ cảm thấy đau đầu: "Hai con lại gọi mẹ là mẹ kế, mẹ dám cam đoan, khỏi cần nói ăn món cà chua xào trứng gà, đến cả cơm trắng hai con cũng không có để ăn.”
Cả hai đứa nhìn nhau, mỗi đứa liền cầm một tay của Tam Oa, đỡ đứa nhỏ ra khỏi phòng bếp, đến trong phòng khách dạy Tam Oa đi đường.
Tống Chiêu Đệ cười nhạo một tiếng: "Để mẹ nhìn hai con có thể trốn được bao lâu." Sau đó, cô liền làm món trứng gà xào cà chua.
Đột nhiên nghĩ đến Lưu sư trưởng sẽ qua đây, liền đem tất cả cà chua mà chị dâu Đoàn cho cô xào hết. Sợ cơm không đủ ăn, lại đem màn thầu còn hôm trước đặt trong nồi để hấp.
Một nồi lớn trứng xào cà chua được múc ra, hương thơm ngào ngạt của thức ăn bay ra hấp dẫn ba đứa nhỏ chạy vào.
Tống Chiêu Đệ rất muốn hỏi một câu, các con có phải là quỷ chết đói đầu thai hay không?
Nhưng mà, cô cũng biết ở niên đại này thiếu thốn vật tư, có tiền cũng không mua được đồ ăn ngon. Mỗi ngày đều làm món trứng xào cà chua, chỉ sợ toàn bộ đảo Ông Châu này cũng chỉ có nhà bọn họ mà thôi. Mà món trứng xào cà chua này thanh nhẹ vừa miệng, rất phù hợp với khẩu vị của trẻ nhỏ, hai đứa con cô ăn không biết ngán cũng là điều quá bình thường.
Đáng tiếc, trứng xào cà chua cũng chỉ có thể ăn được năm ngày.
Trứng gà và trứng vịt mà Tống Chiêu Đệ nhờ tiểu Lý đi mua cũng không còn lại bao nhiêu, phân ngạch trứng ở bản thực phẩm phụ cũng bị cô dùng hết rồi. Muốn ăn sao? Chỉ có thể đợi đến tháng sau.
"Đại Oa, Nhị Oa, cho các con ăn cơm trước có được hay không?" TốngChiêu Đệ hỏi.
Chung Đại Oa nghe được: "Mẹ kế không ăn sao?”
"Tí nữa, bác Lưu và bác gái sẽ qua đây, mẹ ăn cùng với bọn họ." Tống Chiêu Đệ nói.
Chung Đại Oa do dự một chút: "Muốn cùng mẹ kế ăn.”
Tống Chiêu Đệ cười: "Con không đói sao?”
"Con có thể đợi thêm một lúc nữa." Chung Đại Oa nói xong, Nhị Oa theo sau gật đầu, biểu thị anh trai mình nói rất đúng.
Tống Chiêu Đệ lắc đầu bật cười, mở ra tủ tìm sữa bột được cô đặt ở tận cùng bên trong, pha hai cốc sữa bột, trong đó có một cốc đưa cho Đại Oa và Nhị Oa: "Hai con uống chút sữa bột trước cho đỡ đói.”
Hai anh em kinh hãi, hai miệng đồng thanh hỏi: "Chúng con cũng có thể uống sao?”
"Đương nhiên." Tống Chiêu Đệ nói, "Chờ tháng sau ba con được phát tiền lương, mẹ sẽ lại nhờ người mua sáu túi sữa bột, ngày nào các con cũng có để uống.”
Chung Đại Oa cúi đầu uống một hớp nhỏ, chau mày: "Uống không ngon. Bà ngoại không lừa gạt con.”
"Cháo gạo kê không thả đường uống có ngon không?" Tống Chiêu Đệ hỏi.
Nhị Oa bật thốt lên: "Uống không ngon.”
"Sữa này cũng giống với cháo gạo kê, uống vào có thể cao hơn." Tống Chiêu Đệ nói, "Con có muốn lớn lên cao giống như ba con không? Vậy con phải uống sữa bột, ăn trứng gà, lại ăn cá nữa. Ngày mai mẹ sẽ đi mua cá, làm thịt cá cho các con ăn.”
Chung Đại Oa liền vội vàng nói: "Cá có xương, không thể ăn.”
"Vậy thì mua ít đi là được." Tống Chiêu Đệ nghe được tiếng động ở cửa, liền vội vàng chạy ra ngoài, lại nhìn thấy Chung Kiến Quốc đang đẩy cửa bè trúc đi vào, cô rất là kinh ngạc, "Tại sao hôm nay anh lại trở về sớm như vậy?”
Trên mặt Chung Kiến Quốc lướt qua một tia không tự nhiên: "Có chút việc." Đến trong phòng, anh chú ý tới băng ghế và bàn vuông nhỏ có trạng thái không giống với lúc anh đi, "Các em ăn cơm chưa?”
"Ba." Đại Oa chạy ra, "Ba, bà nội tới.”
"Bà ngoại cũng tới." Nhị Oa nói, "Bị mẹ kế dọa chạy rồi.”
Chung Kiến Quốc: "Ba nghe nói rồi. Cái này, thứ trăng trắng trên miệng của con là gì vậy?”
"Là do bọn nó vừa uống sữa bột xong." Tống Chiêu Đệ nói, "Có phải anh trở về cùng Lưu sư trưởng đúng không?”
Chung Kiến Quốc kinh ngạc: "Tại sao em lại biết?”
"Đoán." Tống Chiêu Đệ chỉ vào đầu của bản thân, "Sử dụng chỗ này là đươc. Em còn biết một chút nữa là Lưu sư trưởng sẽ qua đây.”
Chung Kiến Quốc không tin.
Đại Oa che miệng cười tươi: "Ba, mẹ kế nói bác gái sẽ tới nhà chúng ta ăn cơm. Bác gái không có làm cơm, bác trai cũng sẽ tới nhà chúng ta ăn cơm .”
"Lưu Bình và Lưu Vĩ không có ở nhà sao?" Chung Kiến Quốc hỏi.
Tống Chiêu Đệ: "Chị dâu Đoàn nói bọn họ đi đến nhà bạn học chơi rồi."
Vừa mới nói xong, hai người đều nghe được động tĩnh ở bên ngoài, cô liền nhìn Chung Kiến Quốc mở miệng, "Tới rồi.”
Chung Kiến Quốc lui lại phía sau hai bước, nghiêng đầu nhìn ra, thấy sắc mặt của Lưu sư trưởng có vẻ khác lạ, theo bản năng nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, em lại giấu tôi làm cái gì rồi?
Không làm cái gì. Tống Chiêu Đệ liếc nhìn anh một cái, ôm Tam Oa nghênh đón, "Sư trưởng, chị dâu, đi vào đây ngồi đã.”
Lưu sư trưởng gật đầu, còn chưa có ngồi xuống liền nhịn không được nói: "Tiểu Tống, tôi đã nghe qua chị dâu em nói rồi. Năm đó tôi đi nhập ngũ, có chụp cùng người nhà một tấm ảnh, em nhìn mẹ của anh rể em có phải là người phụ nữ trong tấm ảnh này.”
Chung Kiến Quốc nghe hai người nói như lọt trong sương mù, muốn bảo Tống Chiêu Đệ giải thích, ý thức được lúc này không quá thích hợp, liền nghiêng đầu nhìn tấm hình trong tay Tống Chiêu Đệ, không khỏi mở to mắt: "Cái này, đây không phải là mẹ chồng của chị em hay sao? Làm sao sẽ ở —— “
"Tiểu Chung thấy qua rồi à?" Lưu sư trưởng vội hỏi.
Chung Kiến Quốc thành thật gật đầu: "Lúc tôi đến Nhà họ Tống, câu nói đầu tiên được nghe chính là mẹ chồng của chị gái cô ấy nói, bảo tôi và ba tôi không giống nhau, cho nên tôi có ấn tượng rất sâu đối với bà ấy."
Vừa nói, nhất thời anh liền hiểu rõ, thử dò xét nói, "Bác gái Dương chính là người nhà của sư trưởng sao? Không đúng, tôi nhớ là sư trưởng không phải người Tân Hải. Đồng chí Tống Chiêu Đệ, chuyện này là sao?”
Tống Chiêu Đệ cũng không vòng vo, trước nói về chuyện của anh rể cô, sau mới nói về chuyện phát sinh hôm nay: "Lưu sư trưởng, tôi xác định chị dâu Ngài chính là bác gái của em, anh rể em với anh cả của Ngài cũng rất giống nhau, nhưng mà bọn họ có nguyện ý cùng các Ngài nhận nhau hay không, còn phải để em viết thư hỏi xem thế nào đã.”
"Tại sao không nguyện ý?" Chung Kiến Quốc mới vừa hiểu rõ chuyện này, lại cảm thấy mơ hồ.
Tống Chiêu Đệ: "Tin tức cha của anh rể được truyền về nhà cũ, sư trưởng không có thời gian trở về, nhưng người nhà sư trưởng lại cho là Ngài ấy cũng xảy ra chuyện, liền đem anh rể và mẹ của anh ấy đuổi ra ngoài.”
"Đuổi ra ngoài? Không thể nào." Chung Kiến Quốc không thể tin tưởng được, "Bọn họ là vợ góa con côi của liệt sĩ, dựa vào đâu mà đuổi họ đi chứ?”
Tống Chiêu Đệ cũng không tin, nhưng mà cho dù là thời đại nào, đều có người tốt và kẻ xấu: "Bác Dương nói có mấy người mắng bà ấy không thủ đạo làm con, không xứng đáng là con côi của liệt sĩ. Thật ra, là bọn họ nhìn trúng đồ mà phía trên trợ cấp cho Nhà họ Dương, còn có căn phòng của Nhà họ Dương nữa.”
"Đúng vậy." Lưu sư trưởng lau đi khóe mắt, khá là ảo não nói, "Lúc tôi về đến nhà, căn nhà của anh trai tôi đã bị người chiếm lấy. Tiền trợ cấp, bọn họ đưa cho tôi nhưng tôi không lấy, mà đưa cho tổ chức."
"Hiện tại suy nghĩ kỹ càng lại, biểu tình khi bọn họ thấy tôi trở về không phải là kinh ngạc, mà là bị làm cho kinh hách. Phỏng chừng là có nằm mơ đều không nghĩ tới tôi có thể trở về. Nhưng khi đó, tôi chỉ lo lắng cho chị dâu và đứa nhỏ, bọn họ nói cái gì thì là cái đó, cũng không nghĩ tới việc đi tìm hàng xóm nghe ngóng rốt cuộc chuyện này là ra sao.”
"Quan tâm quá sẽ bị loạn, em hiểu được." Tống Chiêu Đệ nói, "Nhưngmà Ngài không kịp thời trở về nhà, cũng chưa viết phong thư gửi về nhà, bọn họ liền cho là Ngài không còn trên đời này nữa. Chẳng những không trách Ngài, mà đến ngày lễ tết, lúc anh rể đốt tiền giấy cho cha mình, cũng vẫn không quên Ngài. Nhưng hiện tại, Ngài lại đột nhiên xuất hiện —— “
"Chờ một chút, tiểu Tống, chúng tôi có viết thư gửi về." Chị dâu Đoàn nói, "Thư do chị viết, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, chị còn sợ người giúp chị dâu đọc thư cũng không thể dịch ra được.”
Tống Chiêu Đệ kinh ngạc: "Có viết thư gửi về nhà sao? Nhưng mà bác gái em cũng không nhận được. Này. . . Lưu sư trưởng, Ngài xem chuyện này. . .”
"Tôi sẽ cho người điều tra rõ chuyện nhận thư này. Bây giờ, hai mẹ con bọn họ đang ở thôn Tống nhỏ, không bị lạnh không bị đói bụng, cho dù bọn họ có nguyện ý gặp tôi hay không, sau này tôi có xuống dưới suối vàng cũng vẫn còn mặt mũi để gặp lại anh trai mình rồi." Lưu sư trưởng lau mặt một phen, trầm thấp mà thở dài một hơi,
"Lão Đoàn, trước hết để cho Tiểu Tống viết thư hỏi xem đã. Tiểu Tống, nếu như bọn họ bằng lòng gặp tôi, nhất định em phải nói với tôi, tôi sẽ cho người đi đón bọn họ.”
Tống Chiêu Đệ thấy đôi mắt của ông đỏ rực, liền gật đầu: "Buổi chiều em sẽ đi viết thư gửi về nhà luôn. Chị dâu, Lưu sư trưởng, chúng ta cứ ăn cơm trước nhé?”
"Đúng vậy, sư trưởng, ăn cơm trước đã." Chung Kiến Quốc nói theo sau,
"Em đi xới cơm. Đại Oa, mang bác trai Lưu và bác gái của con đi rửa tay đi.”
Trong lòng Chung Đại Oa vô cùng vui sướиɠ, cuối cùng nó cũng được ăn cơm rồi. Vừa nghĩ tới bầu không khí giữa mấy người lớn đang có chuyện gì đó, nó muốn cười mà phải gắng sức cắn môi dưới để nhịn lại, mặt nhỏ nghiêm nghị mà đưa hai người đi rửa tay.
Người thân biến mất nhiều năm đột nhiên lại xuất hiện, Lưu sư trưởngvà chị dâu Đoàn vốn không còn tâm trạng ăm cơm. Nhưng cũng không ngăn nổi hương thơm của món trứng xào cà chua làm cho vị giác được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bên cạnh lại có Đại Oa và Nhị Oa ăn rất ngon lành. Hai người bị cảm nhiễm, khẩu vị được mở ra, nhịn không được mà ăn một bátcơm, lại ăn thêm một cái màn thầu lớn.
Đại Oa cầm cái thìa múc nước sốt còn lại của thức ăn rưới vào cơm, Lưu sư trưởng và chị dâu Đoàn mới ý thức được, ban đầu bọn họ nói không muốn ăn, ấy vậy mà bọn họ cũng đã đem thức ăn của Nhà họ Chung ăn hết sạch rồi.
Hai người đều lúng túng, mặt đỏ rực lên.
Chị dâu Đoàn xấu hổ nói: "Đại Oa có phải ăn chưa no hay không? Bác lại đi hái vài quả cà chua.”
"Không cần." Tống Chiêu Đệ nói, "Nó và Nhị Oa thích dùng nước sốt cà chua để trộn cơm." Nói xong liền đem nước sốt dưới vào bát cơm của hai đứa nhỏ.
Chung Kiến Quốc rất là tự nhiên bưng bát cơm của con trai lên trộn đều mấy cái.
Nhị Oa cũng không kịp đợi mà múc một muỗng cơm nhét vào trong miệng, đôi mắt cong cong thỏa mãn nói: "Ăn thật ngon!”
"Nếu không thì hai con sẽ ăn sao?" Chung Kiến Quốc trừng mắt nhìn hai đứa con của mình, "Sau này đi nhà người khác, không được dùng nước của thức ăn rưới cơm.”
Đại Oa không chút nghĩ ngợi nói: "Con sẽ không làm thế đâu. Thức ăn của nhà người khác cũng không có ăn ngon như của mẹ kế làm.”
"Đứa nhỏ này. . ." Lưu sư trưởng thấy quả thực hai đứa nhỏ rất thích lấy nước sốt thức ăn rưới lên cơm, mới cảm thấy đỡ lúng túng, lại có chút cạn lời, "Tại sao lại kêu Tiểu Tống là mẹ kế? Phải gọi là mẹ.”
Chung Kiến Quốc: "Bọn nó cố ý đấy. Sư trưởng, đừng để ý bọn nó nữa. Chiêu Đệ, đưa Tam Oa cho tôi ôm, em đi viết thư đi.”
" Được." Tống Chiêu Đệ ở trên lầu viết thư, cũng không có trực tiếp dán thư lại, mà là đưa tới trong tay Lưu sư trưởng, mời ông xem qua.
Lưu sư trưởng khá là bất ngờ, nhìn về phía Tống Chiêu Đệ một lúc, nghiền ngẫm giống như là hậu bối nhà mình vô cùng hiểu chuyện.
Chung Kiến Quốc chú ý tới ánh mắt của Lưu sư trưởng, nhịn không nổi than thở, Tống Chiêu Đệ này, làm sao để xử lý đây? Vừa nghĩ tới trên đường từ doanh trại trở về, Lưu sư trưởng nhắc nhở anh hai lần, trở về liền nói xin lỗi với Tống Chiêu Đệ.
Ban đầu là anh tính sẽ không nói xin lỗi với cô, nhưng giờ Chung Kiến Quốc không thể không nghiêm túc cân nhắc, nên làm thế nào để nói lời xin lỗi mà vừa không bị mất mặt, vừa có thể khiến Tống Chiêu Đệ tha thứ cho anh, từ nay về sau không nhắc lại chuyện này nữa.
Cơm tối xong xuôi, đến trước khi đi ngủ, cuối cùng Chung Kiến Quốc cũng nghĩ ra được, gọi Tống Chiêu Đệ tới phòng khách: "Em chuẩn bị đi đến trường học nhận công tác đi.”
"Tra rõ rồi sao?" Tống Chiêu Đệ không đáp mà hỏi ngược lại.
Hô hấp của Chung Kiến Quốc cứng lại, người phụ nữ này, nói chuyện đều không thể uyển chuyển một chút sao: "Tra rõ rồi, tôi không nên hoài nghi em."
"Anh vốn là không nên hoài nghi em." Tống Chiêu Đệ nói, "Em là ai chứ? Còn anh có tận ba đứa nhỏ. Hoài nghi em chính là anh đem ba đứa nhỏ của mình giao vào tay của kẻ thù.”
Chung Kiến Quốc cười nhạo một tiếng: " Đồng chí Tống Chiêu Đệ, sợ là em không biết, rất nhiều sĩ quan cơ tầng đều chưa nghe nói qua tàu chiến vừa hoạt động ở dưới nước, vừa đi được ở trên cạn, nhưng em lại buột miệng nói ra. Tôi không đem em ra tra khảo thẩm vấn, chính là cho ba đứa nhỏ mặt mũi rồi đấy.”
Trong lòng Tống Chiêu Đệ muốn rùng mình một cái, âm thầm cảnh cáo bản thân, sau này không được lôi chuyện bộ đội ra nói nữa, cả chuyện vũ khí chiến tranh, nhưng trên mặt cô vẫn tỏ ra như bình thường: "Nếu anh còn hoài nghi em, vậy anh cứ tiếp tục điều tra em đi.”
Chung Kiến Quốc nghẹn lại, trong lòng lại nghĩ, chính ủy của anh đã tự thân xuất mã cũng vẫn không thể tra ra được thứ gì hữu dụng, sau này lại phái người khác đi sao? Đại học sư phạm Tân Hải đã sớm bị dừng việc dạy học, sinh viên không phải xuống nông thôn thì chính là trở về nhà.
Thầy cô giáo đi du học, trong nhà là địa chủ hoặc người buôn bán đều bị cho là thành phần có vấn đề, bị gϊếŧ chết hoặc bị đánh đến thương nặng, vô cùng đáng sợ. Lại điều tra Tống Chiêu Đệ, sợ rằng chỉ có thể tra từ trong hồ sơ: "Đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi. Không cần em nói, tôi cũng sẽ làm rõ ràng. Hiện tại em thành thật khai báo, đối tượng trước kia của em rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
"Chạy trốn." Tống Chiêu Đệ dùng vài ba lời để khái quát lại, "Nhà anh ta là dân buôn bán, thành phần trong nhà anh ta cũng không có vấn đề gì lớn. Tuy nhiên, nhà bọn họ sợ bị định tội, liền chạy trốn đi rồi.”
Chung Kiến Quốc cũng nhịn không được, ngửa đầu nhìn cô một cái:
"Em cũng đủ ngoan độc, lại có thể nói ra lời rủa anh ta chết.”
"Đáng tiếc anh ta cũng không có chết, vào lúc này không chừng đã chuyển tới quốc gia chủ nghĩa tư bản, hưởng thụ cuộc sống ăn ngon uống say rồi ấy chứ. Tuy nhiên, em cũng ước anh ta bị một viên đạn xuyên bụng để chết không được tử tế." Tống Chiêu Đệ nói xong liền thở dài một hơi, "Chung Kiến Quốc, anh nói xem tại sao mệnh của em lại khổ như vậy chứ?”
"Tâm của em sáng như trăng rằm, ai ngờ trăng sáng chiếu mương máng. Không những tâm đã chết, hàng xóm thân thích còn bức ép em. Chọn chọn lựa lựa để tìm một người con rể tốt, nhưng mà lại với phải anh, một người góa vợ lại có bệnh đa nghi giai đoạn cuối không trị được.”
Chung Kiến Quốc cười gật đầu: "Tiếp tục.”
"Tiếp tục cái gì? Mười giờ rồi, còn chưa muốn đi ngủ hay sao mà lại muốn làm gì đây?" Tống Chiêu Đệ trừng anh một cái, đứng lên đi về phòng phía đông, "Ngày mai anh nhớ phải đi mua thức ăn đấy, trong nhà đã không còn thức ăn rồi.”
Chung Kiến Quốc ngốc một chút mới có thể phục hồi tinh thần lại, cửa phòng khách đã đóng lại, anh vừa bất đắc dĩ lại không còn lời nào để nói: "Tống Chiêu Đệ, em thật đúng là có bệnh.”
"Anh mới có bệnh!" Xoát một chút, Tống Chiêu Đệ kéo cửa ra, "Bớt ở sau lưng mắng em đi, nếu không thì em liền đi tìm Lưu sư trưởng của các anh, nói anh, nói anh đánh em.”
Chung Kiến Quốc không thể nói được thành lời, chỉ bản thân: "Tôi đánh em? Tôi đã chạm vào một đầu ngón tay em khi nào chứ?”
"Anh không có dùng tay đánh em, nhưng anh đang ‘bạo hành lạnh’ đối với em đấy." Tống Chiêu Đệ biết người ở thời kỳ này không rõ ý nghĩa của "Bạo hành lạnh" là gì, cô cũng không để ý mà giải thích cho Chung Kiến Quốc nghe, "Chưa bao giờ chủ động nói chuyện với em, em thì cố gắng lấy lòng anh, nhưng anh lại còn lạnh nhạt với em. Cái này gọi là‘bạo hành lạnh’ đó.”
*Bạo hành lạnh: Bạo hành về mặt tinh thần.
Chung Kiến Quốc giơ lên nắm đấm: "Em có tin tôi đem “bạo hành lạnh” biến thành ‘bạo hành nóng’ hay không?”
"Tin!" Tống Chiêu Đệ bật thốt lên, "Trên đời này không có chuyện mà Chung Kiến Quốc anh không dám làm.”
Chung Kiến Quốc đỡ trán: "Mau ngủ đi. Đừng một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ, suy nghĩ phương pháp khiến tôi phải tức giận. Khiến tôi tức chết đối với em cũng không có chỗ tốt. Đúng rồi, trừ thức ăn ra thì còn mua cái gì nữa không?”
"Mua thêm cá sạo hoặc là cá thu Trung Quốc, mua được một ít cũng tốt rồi." Tống Chiêu Đệ nói, "Không thể ngày ngày đều ăn trứng gà, em thì ăn không sao, nhưng bọn trẻ cần bổ sung thêm chất.”
Chung Kiến Quốc gật đầu, vừa đi vào trong phòng vừa nói: "Lại ăn thêm nửa tháng, đoán chừng hai đứa nhỏ kia đều ngại ngùng khi kêu em là mẹ kế.”