Thập Niên 60 Mẹ Kế

Chương 16: Thẳng Thắn

"Phốc!" Tống Chiêu Đệ cũng nhịn không được mà bật cười, "Chung đoàn trưởng, nếu anh thấy nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì đi giúp Nhị Oa và Tam Oa rửa mặt rửa tay đi, chờ một hồi sẽ được ăn cơm.”

Chung Kiến Quốc mơ màng, nhìn Đại Oa đang xách giỏ nhỏ đi ra cửa, lại nhìn thấy ý cười đầy trong mắt của Tống Chiêu Đệ: "Tại sao bây giờ hai người các em lại có quan hệ tốt như vậy?”

"Cùng anh nói thật thì anh lại không tin, người như anh, chính là mắc phải bệnh nghi ngờ không trị được." Tống Chiêu Đệ đặt đĩa cà tím và hoa cúc ở trên bàn cơm, Chung Kiến Quốc lại lần nữa duỗi tay ra. Tống Chiêu Đệ vội vã nhắc nhở, "Trong đĩa có mười một đóa hoa cúc, con trai cả của anh chính là dùng cả ngón tay và ngón chân để đếm đấy, anh không đợi nó trở về mà ăn vụng một bông, trong lòng nó sẽ lại oán trách anh là cha ghẻ.”

Chung Kiến Quốc bỗng ngừng tay, ôm con trai thứ hai lên: "Nhị Oa, buổi trưa ăn cái gì?”

"Mi sợi có màu xanh và trứng gà." Chung Nhị Oa phát hiện anh nó rất nghe lời của mẹ kế, cũng không lo lắng bởi vì khen mẹ kế, liền sẽ bị anh mình đánh nữa, nghĩ như thế nào liền nói như thế đó, "Trứng gà ăn rất ngon, mì sợi ăn cũng rất ngon. Ba, con thích mẹ kế làm mì sợi.”

Chung Kiến Quốc kinh ngạc: "Tống Chiêu Đệ, Nhị Oa cũng uống thuốc gì của em thế?”

"Nhị Oa, uống thuốc có ngon hay không?" Tống Chiêu Đệ cũng không thèm phản ứng lại với Chung Kiến Quốc, trực tiếp hỏi đứa nhỏ trong lòng anh.

Trong mắt Chung Nhị Oa chứa đầy nghi hoặc: "Thuốc là cái gì? Ba, thuốc uống rất là ngon sao?”

Chung Kiến Quốc nghẹn một chút: "Uống không ngon, người uống thuốc sẽ trở lên ngốc nghếch.”

"Vậy con không cần uống thuốc đâu!" Nhị Oa nói, "Ba, con, con đói, con muốn ăn mì sợi, mì sợi màu xanh.”

Tống Chiêu Đệ nhướng mày nhìn Chung Kiến Quốc: "Hiện tại anh tin chưa.”

"Tôi có thể biết sao em mua được mì sợi màu xanh ở đây không?" Ban đầu, vốn là Chung Kiến Quốc không tin, nhưng mà con trai quá phối hợp với vợ mình làm anh không thể không tin.

Tống Chiêu Đệ nói đơn giản một lượt cách làm mì màu xanh, cũng nói dùng hoa cúc làm món gì, sau cùng mới nói: "Vịt còn ở trên lò, múc ra thôi. Đại Oa chắc cũng sắp về rồi." Vừa nói dứt câu, Đại Oa đã xuất hiện ở cửa. Thấy đứa nhỏ cầm giỏ rất vất vả, Tống Chiêu Đệ vội vã đi qua, đỡ nó vượt qua ngưỡng cửa, "Bác gái Đoàn của con không lấy đồ ăn sao?”

"Bác gái cho con hai quả trứng vịt mặn, hai quả dưa hồng." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Đại Oa đỏ bừng, nhìn có vẻ vô cùng vui sướиɠ,

"Còn nói, còn nói cảm ơn con nữa.”

Tống Chiêu Đệ: "Ừm, mẹ nhận lời cảm ơn của bác ấy. Mẹ và ba con sẽ ăn trứng vịt mặn, con và Nhị Oa ăn dưa hồng, tuy nhiên, ngày mai các conmới được ăn dưa hồng,

hôm nay sẽ ăn đùi vịt.”

"Con muốn ăn hoa." Chung Đại Oa nói.

Hoa cúc trong vườn nhà Nhà họ Chung rất nhỏ, chỉ lớn hơn trứng chim cút một chút. Tống Chiêu Đệ nghĩ ngợi một chút: "Trước tiên, các con ăn nửa cái màn thầu và cà tím, mẹ sẽ đồng ý để con ăn năm bông, em trai ăn năm bông, mẹ ăn một bông.”

"Ba thì sao?" Chung Đại Oa vội hỏi.

Tống Chiêu Đệ: "Ba con không thích, ba con thích ăn cà tím và trứng vịt mặn.”

"Tôi ——" Chung Kiến Quốc muốn nói, dù tôi không thích thì tôi cũng phải nếm thử xem thế nào. Nhìn thấy khuôn mặt con trai lớn đang xụ mặt xuống ở trước mặt Tống Chiêu Đệ thì anh phải toét miệng cười, " Đúng vậy, ba không thích ăn hoa.”

Dù sao thì tuổi Chung Đại Oa vẫn còn nhỏ, lại nhớ nhung muốn đượcăn hoa, cũng không để ý tới vẻ mặt bất đắt dĩ của ba mình, hoan hô một tiếng, liền cầm lấy màn thầu.

Tống Chiêu Đệ vội vã ngăn lại: "Đi rửa tay.”

"Vâng." Chung Đại Oa xoay người liền chạy ra ngoài, không có một tia oán trách.

Chung Kiến Quốc nhìn Tống Chiêu Đệ, ánh mắt phức tạp: "Em thật là giỏi!”

"Ba, đừng nói nữa, con muốn rửa tay." Chung Nhị Oa vỗ bả vai ba mình,

"Con muốn ăn hoa.”

Chung Kiến Quốc bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Được, ba đưa con đi rửa tay." Đến bên ngoài liền hỏi con trai lớn đang ở bên chân mình, cố gắng rửa tay thật nhanh, "Con chấp nhận người mẹ kế này rồi sao?”

"Chấp nhận ạ." Chung Đại Oa không chút nghĩ ngợi nói.

Chung Kiến Quốc lại hỏi: "Tại sao con lại chấp nhận cô ấy nhanh như vậy, hôm qua con vẫn còn nói cô ấy là người phụ nữ xấu xa mà?”

Chung Đại Oa ngẩng đầu nhìn về phía Chung Kiến Quốc, không rõ tại sao ba mình lại hỏi như vậy, nghĩ ngợi nói: "Ba kêu con chấp nhận mẹ kế, con nghe lời ba nói.”

Chung Kiến Quốc nghẹn một chút, trong lòng suy nghĩ, trước kia cũng không thấy con nghe lời như vậy: "Nếu thích mẹ kế như vậy, sau này đừng lại gọi là cô ấy, cô ấy, cô ấy nữa, muốn kêu thì phải kêu là mẹ. Có thể không?”

"Có thể." Đứa nhỏ suy xét ba giây, xoa xoa tay nhỏ, "Ba, con đi ăn cơm đây." Không đợi Chung Kiến Quốc mở miệng liền chạy vào trong phòng.

Chung Nhị Oa cũng chui ra từ trong lòng ba mình, tay nhỏ vừa dính vào nước, liền gắng sức vung hai cái: "Ba, rửa sạch rồi, con đi ăn cơm đây.”

"Chờ một chút, bụi bẩn trên tay còn chưa có rửa đi." Chung Kiến Quốc vội vã bắt lại con trai, "Ba có lý do hoài nghi, nếu ba đi ra ngoài khoảng mười ngày, ba người các con đều sẽ biến thành con trai ruột của Tống Chiêu Đệ.”

Chung Nhị Oa vội hỏi: "Ba muốn đi ra ngoài sao?”

"Anh muốn đi ra ngoài à?" Giếng nước cách trong phòng rất gần, Chung Kiến Quốc không cố gắng hạ thấp giọng xuống, Tống Chiêu Đệ đang định nói anh nhỏ mọn, Nhị Oa lại dò hỏi khiến cô phải cố gắng không cần so đo cùng với Chung Kiến Quốc.

Chung Kiến Quốc lau tay cho Nhị Oa, bế nó vào phòng: "Sư trưởng là biết em vừa mới tới bên này, cái gì cũng chưa quen thuộc, cho nên phái đoàn khác đi ra ngoài rồi.”

"Thật sự là phải đánh trận sao?" Kiếp trước, Tống Chiêu Đệ được sinh ra ở mấy chục năm sau, chờ đến khi cô lớn lên, nước Hoa đã trở lên cường mạnh đến nỗi không có người nào dám tùy ý ức hϊếp, cho nên người dân nước Hoa đều cảm thấy "Chiến hỏa" cách bọn họ qúa xa xôi. Trước nghe Chung Kiến Quốc nói người của bờ bên kia nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, Tống Chiêu Đệ không có quá nhiều cảm giác. Tới trên đảo đã được một ngày, thường xuyên thấy xe Jeep quân dụng từ cửa chạy qua, nhìn dáng vẻ vô cùng gấp rút, cô mới ý thức được Chung Kiến Quốc không nói phóng đại, "Bao giờ xuất phát?”

Chung Kiến Quốc: "Không đánh trận. Bộ đội phái quân hạm ra biển tuần tra là để phòng ngừa vạn nhất. Chúng ta không rõ vũ khí do người Mỹ cung cấp tiên tiến như thế nào, cũng không biết rõ việc lão Tưởng tìm người Mỹ mua vũ khí lợi hại ra sao, chỉ có thể ngày ngày đều phải

đề phòng.”

"Đúng là vũ khí của người Mỹ rất lợi hại." Tống Chiêu Đệ suy tư nói,

"Thật sự là tàu chiến có thể vừa lặn dưới biển, vừa đi được trên đất liền.” Tay của Chung Kiến Quốc nắm lại.

"Ba, đau." Chung Nhị Oa đẩy bàn tay của ba mình ra.

Chung Kiến Quốc hồi thần: "Thật xin lỗi, ba không phải cố ý. Đại Oa,vừa rồi mẹ con nói như thế nào, trước tiên ăn màn thầu và cà tím, sau đó mới ăn hoa của con mà.”

"Con ăn rồi." Chung Đại Oa chỉ cắn một miếng màn thầu.

Tống Chiêu Đệ làm màn thầu hấp rất lớn, Chung Kiến Quốc cũng không khó xử con trai, chia màn thầu ra một nửa rồi đưa cho hai đứa con,

"Đem những thứ này ăn xong. Nếu không thì từ nay về sau nhà chúng ta đều không làm lại món hoa này nữa.”

Chung Đại Oa theo bản năng nhìn về phía Tống Chiêu Đệ.

Chung Kiến Quốc theo tầm mắt của con trai xem qua, muốn nháy mắt cho Tống Chiêu Đệ, liền nghe được lời cô nói: "Mẹ nghe theo lời ba của con nói.”

"Mẹ lại không phải là trẻ con." Chung Đại Oa chu mỏ nói.

Tống Chiêu Đệ cười: "Nhưng mà ba con lớn hơn mẹ tám tuổi, lại cao hơn mẹ, khỏe mạnh hơn mẹ, mẹ không dám không nghe ba con.”

Chung Đại Oa cầm màn thầu, hung hăng cắn một miếng, coi như là tiếp thu lời giải thích của Tống Chiêu Đệ.

Chung Kiến Quốc rất là chấn kinh.

Tám năm trước, Chung Kiến Quốc mới vừa vào quân ngũ liền có người giúp anh giới thiệu đối tượng, có rất nhiều y tá, cũng có rất nhiều sĩ quan, còn có rất nhiều cán sự của đoàn văn công, có thể nói là dạng nữnhân nào cũng có. Nhà có một mẹ kế hay gây chuyện, dẫn đến Chung Kiến Quốc đối với chuyện hôn nhân đại sự vô cùng thận trọng.

Suy đi nghĩ lại, nhiều mặt nghe ngóng, nửa năm sau, Chung Kiến Quốc cưới một giáo dạy tiểu học, ôn nhu hiền huệ tên Bạch Hoa.

Thời điểm Chung Kiến Quốc và Bạch Hoa kết hôn, toàn quốc đều bị mất mùa.

Hai người thành thân được hai ngày, Chung Kiến Quốc và Bạch Hoa mang theo lễ vật đến Nhà họ Bạch, mẹ Bạch và Bạch Hoa nói được mấy câu liền kêu hai người trở về.

Lúc đó, Chung Kiến Quốc vô cùng mơ màng. Bạch Hoa cũng cảm thấy thật mất mặt, giải thích với Chung Kiến Quốc, khả năng là trong nhà không có gì để ăn. Chung Kiến Quốc suy nghĩ trong lòng, con rể mới đến cửa, chưa ăn cũng nên tìm hàng xóm mượn một ít chứ. Càng đừng nói tới việc anh còn xách thịt heo qua.

Khi đó Chung Kiến Quốc đã ý thức được người mẹ vợ này không chung sống được. Về sau Bạch Hoa mang thai, Chung Kiến Quốc đi đến Nhà họ Bạch báo hỉ, mẹ Bạch cũng không hỏi sức khỏe con gái Bạch Hoa như thế nào, ngược lại hỏi Chung Kiến Quốc: "Bạch Hoa mang thai đứa nhỏ không thể đi làm, cuộc sống hằng ngày của nhà chúng ta phải làm sao để sống đây?”

Chung Kiến Quốc suy nghĩ trong lòng, vợ con mang thai, cùng cuộc sống hằng ngày của nhà mẹ thì có liên quan gì với nhau đâu. Không đợi Chung Kiến Quốc mở miệng hỏi, mẹ Bạch liền nói, con gái tôi sinh con cho cậu, mỗi tháng cậu phải đưa cho tôi hai mươi đồng tiền.

Chung Kiến Quốc tức giận đến mức liền quay đầu rời đi, về đến nhà liền hỏi Bạch Hoa, mẹ của cô nói thế là có ý gì.

Bạch Hoa nói trước kia mỗi tháng cô đều cho trong nhà hai mươi đồng tiền, hiện tại cô mang thai, Chung Kiến Quốc không để cô đi làm, cô không có tiền lương, mẹ cô mới tìm Chung Kiến Quốc đòi tiền.

Mặc dù tiền lương của Chung Kiến Quốc không cao, người trong bộ đội lại có thêm trợ cấp lương thực, cho nên chỉ cần tiền lương của anh cũng đủ để vợ chồng có một cuộc sống đủ ăn, anh cũng chưa bao giờ hỏi tới tiền lương của Bạch Hoa.

Chợt nghe Bạch Hoa nói như vậy, Chung Kiến Quốc thật sự không dám tin tưởng. Một tháng, Bạch Hoa mới kiếm được hai mươi đồng tiền, toàn bộ đều cho trong nhà? Chung Kiến Quốc rất muốn lớn tiếng chất vấn, nhà họ Bạch lại không phải không có con trai, dựa vào cái gì kêu con gái gả ra ngoài rồi phải phụng dưỡng bọn họ.

Nể tình Bạch Hoa mới vừa mang thai, Chung Kiến Quốc áp chế lửa giận, cùng Bạch Hoa nói, sau này có con rồi, chỗ cần phải tiêu tiền có rất nhiều, không thể lại đưa tiền cho mẹ của cô ấy nữa.

Bạch Hoa nói, mẹ cô ấy không nhận được tiền sẽ rất tức giận.

Chung Kiến Quốc suy nghĩ trong lòng, bà ta tức giận thì tôi cũng không cho, tiền tôi kiếm được phải giữ lại để nuôi con. Tuy nhiên, anh không nói như vậy. Mà là nói, sau khi sinh con xong, một mình anh phải nuôi ba người, cho nên nhất định phải dùng tiền một cách tiết kiệm mới được.

Bạch Hoa suy nghĩ cẩn thận một phen thì thấy chồng mình nói cũng đúng, cũng không có khuyên Chung Kiến Quốc nữa.

Hai tháng sau, mẹ Bạch đến nhà tìm con gái. Chung Kiến Quốc về đến nhà vừa vặn nghe được mẹ Bạch đang khóc lóc kể lể với Bạch Hoa, cuộc sống hằng ngày ở trong nhà đang vô cùng gian nan, không thể sống tiếp được nữa.

Chung Kiến Quốc lẳng lặng lắng nghe, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Bạch Hoa nhìn vẻ mặt không cảm xúc của chồng mình, lại nhìn người mẹ đang nước mắt lã chã bên cạnh, cô lắp ba lắp bắp hỏi Chung Kiến Quốc, có thể cho mẹ cô mười đồng tiền hay không.

Chung Kiến Quốc thở dài một hơi, liền nói chỉ có năm đồng tiền.

Sau khi Bạch Hoa mang thai, Chung Kiến Quốc mua không ít đồ vật về nhà, Bạch Hoa không nghi ngờ lời nói của anh, liền hỏi mẹ cô là lấy năm đồng tiền có được hay không.

Mẹ Bạch nhìn khuôn mặt lạnh lùng con rể, cũng không dám lại tiếp tục đòi thêm, liền cầm năm đồng tiền đi rồi.

Khi đó một cân thịt heo cũng chỉ cần một mao tiền, mỗi ngày Nhà họ Bạch ăn một lần thịt, năm đồng tiền cũng đủ cho Nhà họ Bạch ăn trong năm mươi ngày. Nhưng mà, một tháng sau, mẹ Bạch lại tới, lý do vẫn là không có tiền. Còn chưa nói được ba câu, lại tiếp tục ở trước mặt Bạch Hoa khóc lóc.

Lần này Chung Kiến Quốc không có ở nhà, chờ anh về đến nhà, mới biết được Bạch Hoa cho mẹ mình mười đồng tiền, Chung Kiến Quốc tức đến mức một chữ đều không muốn nói.

Từ đó về sau, liền lương của Chung Kiến Quốc cũng không giao cho Bạch Hoa giữ nữa, mỗi tháng chỉ cho Bạch Hoa mười đồng tiền. Trong nhà yêu cầu phải mua đồ vật lớn gì đó, anh sẽ tự mình đi mua. Bạch Hoa ý thức được Chung Kiến Quốc rất tức giận, khi mẹ Bạch lại qua, Bạch Hoa không dám cho mẹ mình tiền. Nhưng cũng không ngăn nổi việc mẹ Bạch không xin được tiền là ba ngày lại tới cửa khóc lóc, dây dưa khiến Bạch Hoa cảm thấy mình rất bất hiếu. Vì vậy thừa dịp lúc tâm trạng Chung Kiến Quốc vui vẻ thì hỏi anh, có thể cho mẹ cô hai đồng tiền hay không.

Chung Kiến Quốc nói, lúc em sinh con, nếu như mẹ em tới chăm sóc em, tôi sẽ cho bà ấy năm đồng tiền. Nếu không thì một phân tiền cũng không có.

Có câu nói, anh có Trương Lương kế, tôi có thang qua tường. Mỗi một tháng Chung Kiến Quốc cho năm đồng tiền, mẹ Bạch chấp nhận, nhưng khi mẹ Bạch đi ra ngoài mua thức ăn cũng sẽ mua nhiều hơn một phần.

Một phần làm cho Chung Kiến Quốc và Bạch Hoa ăn, một phần mang về nhà mình.

Chung Kiến Quốc từ trong miệng hàng xóm mà biết được chuyện này,khiến anh tức giận đến bật cười. Lúc Bạch Hoa ở cữ, Chung Kiến Quốc đưa mẹ vợ khó dây dưa này trở về, cũng không quên nói với người gác cổng, không được cho phép thì không để mẹ vợ anh đi vào nữa.

Bạch Hoa phải ở nhà trông con, cho nên cũng không cần phải đi ra ngoài, mẹ Bạch không vào được, triệt để đem mẹ con hai người ngăn cách, khiến mẹ Bạch trợn tròn mắt.

Ba tháng sau, chị dâu Bạch Hoa qua, nói lý do là người nhà mẹ đẻ đều muốn gặp cháu ngoại một lần. Bạch Hoa cũng rất lâu không thấy người nhà mẹ đẻ qua thăm, lại thấy chị dâu cô nói rất thành khẩn, nên theo chị dâu cô trở về.

Nhà họ Bạch không có việc đồng áng gì để Bạch Hoa phải làm, mẹ Bạch lại không yên tâm để Bạch Hoa nấu cơm, Chung Kiến Quốc suy nghĩ vợ anh về nhà mẹ đẻ sẽ không mệt mỏi, liền không có ngăn lại.

Năm ngày sau, Chung Kiến Quốc đi đón Bạch Hoa. Cũng không nằm ngoài tính toán của Chung Kiến Quốc, trên người của Bạch Hoa có chừng bảy đồng tiền lại bị mẹ Bạch lấy đi rồi. Lần này, Chung Kiến Quốc nói người gác cổng một trận, ai dám để người nhà họ Bạch đi vào, anh sẽ xử lý người đó.

Người gác cổng cũng rất chán ghét người nhà họ Bạch, nhận được mệnh lệnh của Chung Kiến Quốc, ngẫu nhiên đυ.ng phải Bạch Hoa cũng không nói cho cô là có người nhà mẹ đẻ tới.

Khi đó không có điện thoại, không có người cùng Bạch Hoa nói, Bạch Hoa cũng thật sự cho là người nhà mẹ đẻ không có tới.

Ba bốn tháng không trông thấy Bạch Hoa, mẹ Bạch ý thức được con rể rất tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng. Có một lần bà ta chặn lại Bạch Hoa ở cửa khu nhà của bộ đội, mẹ Bạch cũng không dám đòi tiền nữa.

Có Triệu Ngân diễn trò ở phía trước, Chung Kiến Quốc cũng không tin tưởng mẹ Bạch. Sau khi Chung Nhị Oa sinh ra, mỗi tháng Chung Kiến Quốc chỉ cho Bạch Hoa mười đồng tiền.

Mọi thứ lớn bé trong nhà đều do Chung Kiến Quốc đặt mua, mười đồng tiền với Bạch Hoa mà nói chính là tiền tiêu vặt, Bạch Hoa cũng không chê ít.

Mẹ Bạch xúi giục Bạch Hoa tìm Chung Kiến Quốc đòi tiền. Lỗ tai Bạch Hoa nghe đến mềm, nhưng cũng đau lòng chồng mình vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, biết Chung Kiến Quốc cực kỳ chán ghét người nhà mẹ đẻ, tất nhiên không thể lại khiến anh tức giận được.

Mẹ Bạch lại mắng Bạch Hoa không có tiền đồ.

Khi còn bé Bạch Hoa thường xuyên bị mắng, cho nên cô ấy đã bị mẹ Bạch mắng thành thói quen, cũng không có cảm giác gì. Chung Đại Oa ngày càng hiểu chuyện thì rất tức giận, về đến nhà liền học cách mách với Chung Kiến Quốc.

Chung Kiến Quốc không biết đã khuyên Bạch Hoa qua bao nhiêu lần, chỉ cần là mấy câu nói của mẹ Bạch, mấy giọt nước mắt tuôn ra thì luôn có thể khiến Bạch Hoa buông bỏ vũ khí đầu hàng.

Chung Kiến Quốc cũng lười bàn về việc người Nhà họ Bạch không phải, nên khuyên Chung Đại Oa đừng nóng giận, qua vài ngày dọn đi đảo Ông Châu, cách xa nhà bà ngoại, bà ngoại nó sẽ không thể mắng mẹ nó được nữa.

Chung Đại Oa hưng phấn dị thường, bị con trai cảm nhiễm, Bạch Hoa cũng rất vui vẻ. Nhưng mà, đến đảo Ông Châu, Bạch Hoa bất ngờ mang thai. Chung Kiến Quốc bận bịu việc bố trí binh lính của mình, còn có nhiệm vụ ra biển tuần tra, không có cách nào để chăm sóc Bạch Hoa được. Bạch Hoa đề xuất đưa mẹ cô qua đây, Chung Kiến Quốc cũng không có phản đối.

Chung Đại Oa không hiểu, bà ngoại rất xấu xa, tại sao mẹ cậu lại phải đón bà ngoại qua đây. Vì thế hai ngày liền cậu bé đều không nói chuyện cùng Bạch Hoa.

Trong nhà có ba đứa con nhỏ, mỗi tháng Chung Kiến Quốc cho Bạch Hoa ba mươi đồng tiền, cũng không quên nhắc nhở Bạch Hoa, mỗi lần chỉ có thể cho mẹ cô một khối tiền.

Chung Kiến Quốc nói rất thận trọng, Bạch Hoa không dám không nghe theo. Mẹ Bạch tham không được tiền liền bắt đầu giấu đồ vật.

Chung Đại Oa phát hiện bà ngoại cậu bé trộm giấu đồ vật, liền chạy đến nói với Bạch Hoa, mắng bà ngoại cậu là đại phôi đản. Bạch Hoa tát Đại Oa một cái, quở trách cậu bé không biết lễ phép.

Chung Đại Oa rất tủi thân, lại sợ Bạch Hoa đánh cậu, không dám cùng Bạch Hoa cãi lại, Bạch Hoa sai sử cậu làm việc, Đại Oa liền giả vờ không nghe thấy, còn thường xuyên chê cơm mẹ Bạch làm khó ăn, đòi ăn thịt.

Chung Kiến Quốc đau lòng con trai lớn, phát hiện tính tình Đại Oa như vậy cũng không quở trách nó. Quả thực là sợ Đại Oa cho rằng ba mẹ đều là kẻ xấu, đều giống với một nhà bà ngoại.

Con trai cả và Bạch Hoa có quan hệ không tốt, sau khi Bạch Hoa mất, Chung Kiến Quốc nói với Đại Oa, sẽ tìm cho ba bọn nó một người mẹ kế tốt, Đại Oa và Nhị Oa cũng không phản đối.

Chị dâu Chung đón Đại Oa về nhà của mình, Đại Oa nghe chị họ nói, mẹ kế đều là người có lòng dạ đen tối, bà nội so với bà ngoại còn xấu xa hơn, Đại Oa mới làm loạn lên không cần mẹ kế.

Tống Chiêu Đệ đối với mấy đứa nhỏ rất tốt, Chung Kiến Quốc thấy thái độ của Đại Oa mềm xuống, mới dám bắt Chung Đại Oa gọi Tống Chiêu Đệ là mẹ.

Chung Kiến Quốc cũng biết con trai cả rất có chính kiến riêng của mình, trên đường trở về từ doanh trại, Chung Kiến Quốc còn đang cân nhắc, nếu như Đại Oa không nghe lời, anh nên làm như thế nào để khuyên Tống Chiêu Đệ chớ chấp nhặt với đứa nhỏ.

Chuẩn bị tốt lời giải thích lại không cần dùng tới, Tống Chiêu Đệ sai Đại Oa đi làm việc, Chung Đại Oa không đem lời nói của Tống Chiêu Đệ thành gió thổi bên tai, còn rất biết điều, thật là giống như đổi thành một người khác vậy, Chung Kiến Quốc chấn kinh, liền cùng Tống Chiêu Đệ nói: "Chúng ta nói chuyện một chút.”

"Lại tán gẫu sao?" Tống Chiêu Đệ hiếu kỳ, "Lần này đổi thành anh giãi bày với em sao?”

Chung Kiến Quốc "Ừm" một tiếng.

Tống Chiêu Đệ càng hiếu kỳ hơn: "Anh giấu em làm cái gì?”

"Sau bữa cơm lại bàn." Chung Kiến Quốc nói, "Tam Oa ăn cái gì?”

"Ơ, chưa nấu cơm cho Tam Oa." Chung Đại Oa nhìn thức ăn trên bàn,

"Lại để cho Tam Oa uống sữa bột sao? Sữa bột ăn nhiều không tốt, mẹ con nói vậy.”

Chung Kiến Quốc liếc nhìn con trai một cái, khi mẹ con còn sống cũngkhông thấy con nghe lời như vậy: "Đại Oa, mẹ con làm sao nói sữa bột không tốt?”

"Bà ngoại nói vậy." Đại Oa nói.

Tống Chiêu Đệ đột nhiên nghĩ đến: "Bà ngoại còn nói với con là sữa bò uống không tốt sao?”

"Đúng vậy." Khi Bạch Hoa còn sống, Chung Đại Oa rất ghét mẹ và bà ngoại, Bạch Hoa không còn trên đời, lời cô ấy nói qua lại khiến Chung Đại Oa nhớ lại, "Mẹ làm sao biết là do bà ngoại con nói?”

Tống Chiêu Đệ cười nói: "Mẹ thông minh hơn so với bà ngoại của con, còn biết là bà ngoại con đang lừa gạt con đó. Đúng rồi, Chung Kiến Quốc, chuyện anh kết hôn cùng em, bà ngoại Đại Oa có biết hay không?”

"Chẳng những bà ta không biết, đến mẹ kế của tôi cũng không biết."

Chung Kiến Quốc nói, "Em nói em không thích mẹ kế của tôi, nên tôi không nói với ba tôi.”

Tống Chiêu Đệ gật đầu: "Em biết anh chưa nói. Ý của em là hiện tại bọn họ còn chưa biết đúng không?”

"Không biết." Chung Kiến Quốc nói.

Ý cười trên măt Tống Chiêu Đệ biến mất hầu như không còn: "Đúng là hai ta phải nói chuyện đàng hoàng một phen.”

Ngay trước mặt trẻ con, Chung Kiến Quốc không muốn ồn ào cùng Tống Chiêu Đệ: "Ăn cơm trước, thức ăn sắp nguội rồi.”

"Trước tiên đi pha sữa bột cho Tam Oa đã." Tống Chiêu Đệ nói, "Chờ chúng ta ăn xong, lại nấu cháo cho Tam Oa.”

Chung Kiến Quốc gật đầu, liền đi đến vị trí để sữa bột.

Tống Chiêu Đệ đặt Tam Oa ở trên ghế: "Đại Oa, đỡ em trai con, để mẹ lấy cho con một đùi vịt.”

Bỗng nhiên Chung Đại Oa đứng bật dậy.

Tống Chiêu Đệ không còn lời nào để nói lại rất muốn cười, đứa nhỏ này đã bao lâu chưa được ăn qua thịt thế? Tuy nhiên, cô cũng không dám để đứa nhỏ ăn nhiều. Quả thực là sợ đứa nhỏ không tiêu hóa được, buổi tối lại mất ngủ.

Da vịt ném vào trong bát của Chung Kiến Quốc, Tống Chiêu Đệ lấy một cái đùi vịt chia làm hai nửa cho vào bát của hai đứa nhỏ: "Nhị Oa, không ăn hết thì đưa cho anh, trong nồi có rất nhiều, ngày mai vẫn có để ăn. Cố gắng nhét nhiều vào trong bụng, bụng sẽ đau.”

"Vâng ạ." Nhị Oa cắn một miếng thịt vịt, ngẩng đầu lên chú ý tới trước mặt Tống Chiêu Đệ chỉ có màn thầu trắng, "Sao mẹ lại không ăn?”

Chân mày Tống Chiêu Đệ cau lại, phát hiện Đại Oa cũng dừng lại, liền không nói cô muốn uống canh trước rồi mới ăn thịt sau, nói thẳng: “Mẹ thích ăn canh.”

"Sở thích của em thật đúng là đặc biệt." Chung Kiến Quốc mang sữa bột đi ra, nhìn cô một cái, rất là khinh thường, giả vờ cái gì chứ.

Tống Chiêu Đệ: "Đúng là rất đặc biệt." Cô dừng một chút lại nói, "Không đặc biệt thì cũng sẽ không gả cho anh.”

Hô hấp của Chung Kiến Quốc cứng lại, nhịn không được mà cắn răng:

"Em —— “

"Đại Oa, thịt vịt ăn ngon không?" Tống Chiêu Đệ hỏi.

Chung Kiến Quốc hít sâu một hơi, không ngừng khuyên bản thân, không thể cãi nhau ngay trước mặt mấy đứa nhỏ, không thể cãi nhau ngay trước mặt mấy đứa nhỏ: "Cho tôi một cái cánh vịt.”

Tống Chiêu Đệ đưa Tam Oa cho anh, lấy bát của Chung Kiến Quốc, chọn chọn lựa lựa cho đến khi chiếc bát tràn đầy rồi mới để xuống trước mặt Chung Kiến Quốc.

"Thật là nhiều!" Chung Đại Oa nhịn không được mà kinh hô, cẩn thận nhìn một chút, "Đầu vịt?

Cái mỏng mỏng này là cái gì ạ?”

Tống Chiêu Đệ: "Ruột vịt. Cái này là mề vịt." Nói xong thì đem gan vịt và cánh vịt gắp vào bát của mình.

Chung Kiến Quốc cười như không cười nói: "Em đối với tôi thật tốt.”

"Đương nhiên." Tống Chiêu Đệ đáp rất dứt khoát, "Ai bảo anh là người đàn ông của em chứ.”