Cố Tây Trầm mở to đôi mắt, anh không thể tin vào hai mắt của mình.
Tại sao Lâm Vãn lại viết những lời như vậy ở mặt sau của album?
Bấy giờ, Lâm Vãn đã thay đồng phục học sinh xong, cô bước ra từ trong phòng tắm. Vừa mới ra, cô nhìn thấy Cố Tây Trầm đang xem album mà cô đặt trên bàn trang điểm.
Mặt Lâm Vãn lập tức đỏ bừng, cô nhanh chóng giật lấy cuốn album từ tay Cố Tây Trầm.
“Không được xem!”
Hồi xưa, Lâm Vãn học cấp ba tại một trường tư thục, vì vậy đồng phục của cô là kiểu váy thủy thủ.
Hồi đó Lâm Vãn cũng không cao như bây giờ. Với lại lúc lớp 10, mặc dù khuôn mặt tròn trịa nhưng ngực cô còn chưa phát triển gì.
Nhìn Lâm Vãn mặc lại bộ đồng phục năm đó, váy của cô chỉ có thể che được phần mông, trong khi áo ở phần trên thì bó sát đến mức ngực cô gần như bật ra ngoài.
Cô vươn tay giật lấy cuốn album, do tay dùng sức nên áo trên người lập tức bị xé toạc.
Chỉ nghe thấy âm thanh trong trẻo vang lên, mấy chiếc cúc áo rơi xuống, lăn trên thảm.
Cúc áo rơi xuống, hai bầu ngực trắng nõn nhảy ra. Lúc đó, Lâm Vãn không biết nên lấy album trước hay lấy tay che ngực trước.
Cố Tây Trầm giữ chặt cổ tay Lâm Vãn, trực tiếp đè cô xuống dưới thân.
“Lâm Vãn, em thành thật khai báo đi. Những lời ở sau album này có ý gì?”
Yết hầu Cố Tây Trầm không ngừng lên xuống. Giọng anh trở nên khàn khàn vì quá kích động.
“Cái này không phải em viết, em không biết.”
Lâm Vãn lấy tay che mặt, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Cố Tây Trầm. Xấu hổ chết đi được, những gì cô viết khi còn nhỏ thế mà lại bị Cố Tây Trầm nhìn thấy.
“Không phải em viết? Lâm Vãn, chữ em viết thế nào, sao tôi có thể không nhận ra?”
Tất nhiên Cố Tây Trầm sẽ không nói cho Lâm Vãn biết, hồi đó anh mê mẩn cô đến mức nào.
Anh sẽ cất những cuốn sách bài tập đã làm xong của Lâm Vãn và nâng niu chúng như bảo vật. Có thể nói rằng Cố Tây Trầm quen thuộc với từng nét chữ của Lâm Vãn hơn cả chính bản thân cô.
“Lâm Vãn, bức ảnh này em chụp lúc học lớp 10. Lúc đó, em chỉ mới 15 tuổi, tại sao 15 tuổi đã muốn tôi đ* chết em rồi?”
Cố Tây Trầm dùng một tay nắm chặt cổ tay Lâm Vãn, tay kia ôm lấy bộ ngực mềm mại của cô.
Ngón tay dùng sức bóp mạnh, nhào nặn đôi gò bồng đảo thành nhiều hình dạng khác nhau.
“Em không có, em viết linh tinh thôi.”
Hai lỗ tai của Lâm Vãn đỏ ửng lên. Từ khi dậy thì, cô đã yêu thầm Cố Tây Trầm. Nhưng lúc ấy tên khốn này cứ gọi cô là con nhóc béo. Anh vốn dĩ không thích cô, hơn nữa từ nhỏ Lâm Vãn luôn kiêu ngạo như thiên nga, sao có thể cúi đầu trước Cố Tây Trầm đây?
Cố Tây Trầm nhéo đầṳ ѵú hồng hào của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai hạt đậu cứng lên.
Sau đó anh cúi đầu ngậm lấy, nhắm ngay đầṳ ѵú mà mυ'ŧ mạnh.
“Ưm…. Chồng đừng mυ'ŧ mạnh như vậy…. Hu hu ngứa quá….”
Đầṳ ѵú bị Cố Tây Trầm mυ'ŧ đến mức tê dại một hồi. Lâm Vãn muốn đẩy đầu Cố Tây Trầm ra nhưng tay cô lại bị những ngón tay của Cố Tây Trầm siết chặt.
Dù có vùng vẫy đến thế nào, cô cũng không thể thoát khỏi miệng lưỡi của anh.
Nếu lúc đầu, Cố Tây Trầm không biết suy nghĩ của Lâm Vãn thì anh còn có thể ẩn nhẫn. Nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng biết tình cảm của Lâm Vãn đối với mình là gì.
Sao anh có thể buông tha cho cô?
Ngón tay thon dài vuốt ve giữa hai chân Lâm Vãn. Nhưng Cố Tây Trầm không hề sờ đến qυầи ɭóŧ của cô mà thay vào đó, anh lại đưa tay chạm vào dòng nước da^ʍ nóng hầm hập.
“Bé da^ʍ, phía dưới không mặc qυầи ɭóŧ hả. Định câu dẫn anh ư?”
Cố Tây Trầm trực tiếp vén chiếc váy to bằng lòng bàn tay lên, quả nhiên dưới váy cô không mặc cái gì. Lỗ nhỏ hồng hào không ngừng chảy dịch mật sau khi chịu đựng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ.
“Anh không được nhìn.”
Bấy giờ, Lâm Vãn mới biết xấu hổ mà kẹp chặt hai chân lại. Cô không bao giờ nghĩ chồng mình đột nhiên trông đáng sợ như vậy, thật giống như là muốn ăn thịt cô.
Tuy nhiên, Cố Tây Trầm đã kề sát giữa hai chân của Lâm Vãn, dùng sức buộc hai chân cô tách ra.
Sau khi anh tiến vào giữa hai chân Lâm vãn, ngón tay mang theo vết chai mỏng dán trên lỗ nhỏ của cô.
Ngón tay cọ xát mạnh trong lỗ nhỏ của Lâm Vãn, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ nhỏ của cô càng ướt.
“Ướt lắm rồi. Để anh nếm thử hương vị phía dưới xem thế nào.”
Cố Tây Trầm cúi đầu, đưa đầu lưỡi thô ráp kề sát nụ hoa của cô.
Đầu lưỡi vừa liếʍ láp cánh hoa môi hồng hào của Lâm Vãn, vừa chọc thật mạnh lên cánh hoa môi mềm mại non mịn.
Trước kia Cố Tây Trầm còn dịu dàng, nhưng bây giờ anh làm sao có thể dịu dàng cho được?
Trên đời này không có loại thuốc kí©ɧ ɖụ© nào mạnh hơn so với việc anh biết Lâm Vãn thích anh!
Cơ thể kêu gào muốn hòa làm một với cô, muốn làm cho cô khóc thét dưới thân mình!
Đầu lưỡi không ngừng giày vò hộŧ ɭε, môi mỏng nhợt nhạt mυ'ŧ mạnh lỗ nhỏ. Chỉ một lúc sau, lỗ nhỏ của Lâm Vãn lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến co rút lại.
“Ưm… Chồng ơi, đừng mυ'ŧ mạnh mà… Ngứa quá đi…”
Lâm Vãn muốn khép hai chân lại, nhưng không biết sao Cố Tây Trầm đã kéo hai chân Lâm Vãn tách ra xa.
Anh mυ'ŧ càng ngày càng mạnh hơn, tất cả dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ lỗ nhỏ đều phun vào trong miệng Cố Tây Trầm.
Loại nước mật có mùi hơi tanh này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn của Cố Tây Trầm điên cuồng. Côn ŧᏂịŧ dưới thân ngay lập tức trở nên cương cứng đến phát đau.
“Chồng, mạnh quá… Đừng mà…”
Thế mà đầu lưỡi nóng ẩm lại nhét vào lỗ nhỏ của Lâm Vãn, đầu lưỡi thô ráp hung ác khuấy động trong lỗ nhỏ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ nhỏ co rút kẹp chặt đầu lưỡi.
Lâm Vãn vặn eo, muốn thoát khỏi cơn ngứa đến thấu tim này. Nhưng cô càng vùng vẫy, Cố Tây Trầm sẽ mυ'ŧ càng mạnh hơn.
Đầu lưỡi đột nhiên liếʍ đến điểm G trong lỗ nhỏ, cơn ngứa đến thấu tim từ lỗ nhỏ mẫn cảm truyền đến.
“Đừng liếʍ nơi đó… Ưm…. Sâu quá…”
Lâm Vãn không nhịn được run lên.
Lỗ nhỏ co rút phun ra rất nhiều nước da^ʍ, từng đợt nước mật đều bị Cố Tây Trầm hút vào trong miệng.
Đợi đến khi Cố Tây Trầm ngẩng đầu lên, khóe môi nhợt nhạt của anh đã lấp lánh nước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn đỏ bừng. Bởi vì cô biết thứ nước trên mặt Cố Tây Trầm kia đều là do anh liếʍ bím của cô mới bị dính lên.
Nhưng Lâm Vãn chưa kịp nghĩ nhiều thì Cố Tây Trầm đã thả con quái vật cứng rắn ra rồi đặt ở nhụy hoa.
“Lâm Vãn, không phải em muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn sao? Bây giờ lập tức cho em!”
Cố Tây Trầm nói xong liền đút côn ŧᏂịŧ cứng rắn vào trong lỗ nhỏ của Lâm Vãn.
Qυყ đầυ to lớn mở căng lỗ nhỏ, côn ŧᏂịŧ thô dài lấp đầy lỗ nhỏ không còn một kẽ hở.
“Trướng…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn nhíu lại. Rõ ràng lúc trước đã làm chuyện đó với chồng rồi, nhưng sao vẫn khó đến vậy.
“Thế này đã trướng rồi ư? Lát nữa làm sao có thể ăn hết đây?’’
Cố Tây Trầm nhìn cô từ trên cao xuống, khàn giọng nói.
Khi nghe thấy lời nói của Cố Tây Trầm, bấy giờ Lâm Vãn mới cúi đầu liếc nhìn hai nơi đang dính vào nhau.
Trong phút chốc, Lâm Vãn hít một ngụm khí lạnh. Bởi vì phía dưới mới chỉ có phần đầu của cây gậy cắm vào, bên ngoài còn thừa một đoạn dài nữa.
Cố Tây Trầm sẽ không định nhét hẳn con ciu vào trong lỗ của cô, đúng không?
Cô sẽ chết mất!