Thích Quang bật cười một tràng dài, cười xong liền thủng thẳng nói: “Ta lại cứ tưởng ông ba hoa nhăng cuội, tới lúc phải làm thật thì sợ rụt cổ lại, không ngờ lại là vì lý do này!” Ngừng lại một lát, sắc mặt trở nên hung dữ. “Họ Bàng kia, giờ đây ngươi đã không còn là phùng nhân của Đại Chu, chỉ là một tên thợ may quèn! Đã là thợ, tự khắc có quy định của thợ, ta trả công cho ngươi, ngươi bán nghề cho ta, hà cớ phải nhiều lời thừa thãi?”
Song Bàng Hành không phải người dễ khuất phục, nên chỉ mỉm cười, lạnh lùng nói: “Gia lão, dù là thợ, cũng là thợ của thiên tử Đại Chu.”
Thích Quang cười nhạt: “Nói như vậy, tức là ngươi nhất quyết không làm?”
“Ngoài thiên tử Đại Chu, Bàng Hành không may vương phục cho bất cứ người nào khác!”
Thích Quang lập tức thu nét cười lại, liếc mắt sang La Văn. La Văn rùng mình ớn lạnh, vội bước lên trước, hạ giọng thì thầm khuyên nhủ: “Chú Bàng, Thích gia bảo chú làm thì chú cứ làm đi!”
Bàng Hành nhìn La Văn, lắc đầu nói: “La Văn, không phải chú Bàng không làm, là chú Bàng không thể làm!”
Thích Quang nở một nụ cười nham hiểm, rồi gầm lên thật lớn: “Người đâu!”
Từ ngoài cửa chạy xộc vào vài hán tử to cao vạm vỡ. Thích Quang đưa mắt về phía họ, chỉ vào Bàng Hành nói:
“Đây là Bàng sư phụ ở phố Tây Nhai, chúa công mời ông ta tới may mấy bộ y phục, các ngươi nhớ hầu hạ cho tốt! Nếu Bàng sư phụ có gì sơ sảy, cẩn thận đầu của các ngươi!”
Cả đám đồng thanh đáp: “Tuân lệnh!”
Bàng Hành mặt giận tái xanh, lớn tiếng quát: “Giữa thanh thiên bạch nhật, trời đất sáng quang, mà các người dám… Mau thả ta ra!”
Thích Quang trừng mắt nhìn Bàng Hành, rồi sải bước đi luôn. La Văn vốn là người tốt bụng, không ngờ sự việc lại thành ra nông nỗi này, đứng ngẩn tò te tại chỗ, một lát sau mới định thần, hấp tấp chạy ra, đuổi theo Thích Quang, khẽ giọng cầu xin: “Thích gia… Thích gia…”
Thích Quang dừng bước, quay lại nhìn La Văn: “Trong nhà họ Bàng còn có ai không?”
La Văn hơi khựng lại: “Bẩm Thích gia, trong nhà chú Bàng không còn ai, chỉ có một cậu con trai mà thôi.”
“Ồ!” Ánh mắt Thích Quang sáng rỡ. “Hắn thế nào?”
“Cậu ta tên là Bàng Quyên, đã qua tuổi đội mũ!”
Thích Quang trầm ngâm một lát, cười nham hiểm rồi gật đầu nói: “Được, ngươi nói hay lắm!”
La Văn rùng mình ớn lạnh, lắp bắp hỏi: “Thích… Thích gia hỏi… hỏi Bàng… Bàng Quyên có việc gì?”
Thích Quang lừ mắt nhìn La Văn, đanh giọng mắng: “Thích gia ta muốn hỏi gì, ngươi bất tất phải xen vào!” Nói xong, lập tức quay người, phẩy tay áo bước đi.
La Văn đứng sững sờ hồi lâu mới từ từ ngồi thụp xuống, đập nắm đấm vào đầu than thở. Ngồi một lát, bỗng sực nhớ ra một chuyện, liền đứng bật dậy co cẳng chạy vội ra ngoài.
La Văn chạy liền một mạch tới nhà họ Bàng, nhìn thấy cửa chính vẫn khoá, hiển nhiên là Bàng Quyên chưa về. La Văn suy nghĩ một lát, lại quay người chạy đi.