Trần Chẩn trở về phủ, lệnh cho Thích Quang cầm kim bài của Ngụy Huệ Hầu tới dịch quán, cùng với ngũ đại phu Sư Lý Tật mau chóng vào trong ngục. Quan tư hình sau khi kiểm tra kim bài, lệnh cho lính canh ngục áp giải Công Tôn Ưởng ra khỏi nhà lao.
Công Tôn Ưởng mặc trang phục tù nhân, bị cùm chân suốt hai ngày qua, lại phải chịu đựng nỗi giày vò chốn lao tù, cơ thể vô cùng hư nhược, chưa bước nổi vài bước đã loạng choạng suýt ngã. Sư Lý Tật vội chạy lại đỡ Công Tôn Ưởng, khóc mà nói: “Đại lương tạo, hạ quan tới muộn rồi!”
Công Tôn Ưởng gượng đứng vững, đưa ánh mắt nhìn về phía Thích Quang tay cầm kim bài, đang đứng ngoài cửa, ngờ vực hỏi: “Vị này là…”
Sư Lý Tật vội vàng giới thiệu: “Đây là Thích lão quản gia trong phủ Thượng đại phu. Chính ông ta đã mang kim bài tới cứu đại lương tạo.”
Thích Quang bước tới cung kính hành lễ, nói: “Tiểu nhân Thích Quang phụng mệnh chúa công, mời đại lương tạo tạm thời trở về dịch quán nghỉ ngơi! Chúa công còn nói, khi trời tối sẽ chuẩn bị chút rượu nhạt để giúp đại lương tạo tẩy trần!”
Công Tôn Ưởng vái Thích Quang một vái dài, rồi leo lên xe ngựa, nói với Sư Lý Tật: “Tới phủ thượng đại phu!”
Xe ngựa tới ngoài cổng phủ thượng đại phu, Công Tôn Ưởng trong trang phục tù nhân, được Sư Lý Tật dìu vào cổng chính. Người hầu sớm đã vào trong bẩm báo, Trần Chẩn nghe nói Công Tôn Ưởng chưa thay áo tù đã tới bái kiến thì vội ra nghênh đón. Hai người hành lễ xong thì nắm tay nhau bước vào phòng khách. Còn Thích Quang kéo Sư Lý Tật vào phòng bên trò chuyện.
Vừa bước vào phòng khách, Công Tôn Ưởng đã quỳ xuống, dập đầu sát đất nói: “Công Tôn Ưởng khấu kiến thượng đại phu.”
Trần Chẩn vội vã kéo Công Tôn Ưởng đứng dậy: “Đại lương tạo thân phận quyền quý, tại hạ sao dám nhận?”
Công Tôn Ưởng đứng dậy, hai người phân ngôi chủ khách ngồi xuống.
Công Tôn Ưởng vòng tay nói: “Đại ân không nói tạ ơn, tại hạ nợ thượng đại phu một mạng, không thể dùng hai chữ tạ ơn mà bày tỏ cho hết!”
Trần Chẩn cũng vòng tay nói: “Là đại lương tạo phúc dày mạng lớn, Trần Chẩn nào dám kể công!”
“Có câu, thù lớn không gì bằng thù gϊếŧ cha, ân sâu không gì bằng ân cứu mạng. Đại ân của thượng đại phu, tại hạ không có gì báo đáp, chỉ xin gọi một tiếng Trần huynh!”
Tim Trần Chẩn nảy lên một cái, nhìn kỹ Công Tôn Ưởng, thấy ông ta rất mực chân thành, không hề có vẻ giả dối, trong lòng vô cùng cảm động, buột miệng nói: “Công Tôn huynh!”
Công Tôn Ưởng thấy Trần Chẩn nói vậy, cũng run giọng mà gọi: “Trần huynh!”
Trần Chẩn tự tay đưa một chén trà cho Công Tôn Ưởng: “Công Tôn huynh, mời dùng trà!”
Công Tôn Ưởng cảm tạ Trần Chẩn, đỡ lấy chén trà nhấp một ngụm, lại buông ra vài lời tán thưởng. Hai người khách sáo qua lại một hồi, Trần Chẩn bèn nói: “Công Tôn huynh quý là quyền thần nước Tần, địa vị dưới một người trên vạn người, tại hạ sau này đã có chỗ nhờ cậy!”
Nghe vậy, Công Tôn Ưởng tỏ vẻ không vui: “Trần huynh nói ra lời này hẳn là khinh thường tại hạ?”
Trần Chẩn vội vã cười xoà: “Được rồi, được rồi, hôm nay chúng ta không nói chuyện này! Công Tôn huynh, mời dùng trà!”
Công Tôn Ưởng cũng cười, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhìn Trần Chẩn, rồi nghiêm mặt nói: “Bất luận Trần huynh cảm thấy thế nào, từ hôm nay trở đi, tại hạ sẽ coi Trần huynh là huynh đệ.”
“Lời Công Tôn huynh, cũng là mong muốn của tại hạ!”
“Đã là huynh đệ, tại hạ muốn dốc lòng tâm sự, không biết Trần huynh có muốn nghe chăng?”
“Công Tôn huynh cứ nói, không phải ngại ngần!”
“Thượng đại phu hiện tại tuy được lòng quân chủ, song địa vị lại không chắc chắn.”
Trần Chẩn sững lại chốc lát: “Xin đại lương tạo nói rõ!”
Giọng Công Tôn Ưởng càng nghiêm trọng hơn: “Nói nhẹ thì là không chắc chắn, còn nói nặng hơn thì…” Nói đến đây, cố tình lấp lửng. Trần Chẩn lòng dạ thấp thỏm, mắt nhìn Công Tôn Ưởng trân trân. Công Tôn Ưởng lúc này mới chậm rãi tiếp lời: “Thì… Ngụy như chồng trứng!”
Nghe thấy câu này, Trần Chẩn lại thở hắt ra, hơi ngả người về phía sau, thái độ có vẻ coi thường: “Công Tôn huynh dựa vào đâu mà nói vậy?”