Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử

Chương 25

Ở cửa mật thất trên tầng hai lầu Nguyên Hanh, lão quản gia Thích Quang của thượng đại phu Trần Chẩn khẽ vén tấm rèm trúc treo trước cửa, quét mắt quan sát một lượt phía dưới lầu, rồi từ từ quay người lại, bước vào một gian nhã thất.

Nhã thất rất rộng, bên trong bài trí cực kỳ xa hoa lộng lẫy. Phía sau chiếc bàn dài đen bóng, Trần Chẩn đang khép hờ hai mắt, ngồi ngay ngắn trên chiếu. Thích Quang đứng yên một lát mới khẽ khàng bẩm báo: “Bẩm chúa công, người cần tới đều đã tới đủ, bảo họ bắt đầu được chưa?”

Trần Chẩn không mảy may cử động, chỉ nhếch mép bật ra vài tiếng: “Đợi thêm chút nữa!”

Thích Quang nghĩ ngợi một lát, rồi nói khẽ: “Hay là… để tiểu nhân sắp xếp cho tân khách vui chơi trước đã. Những người này đa phần là tay chơi, nhìn thấy xúc xắc thì cơm rượu cũng thành vô vị!”

Trần Chẩn hé mắt, ánh nhìn xói thẳng vào Thích Quang: “Vội cái gì? Nói đến xúc xắc, ta phải nhắc ngươi một câu, khanh đại phu trong triều không được phép kinh thương, lại càng không nói tới chuyện mở sòng bạc. Đây là luật lệnh của Đại Ngụy, ngươi nhớ kỹ chứ?”

“Hồi bẩm chúa công, mọi luật lệnh của Đại Ngụy, tiểu nhân đều đã khắc cốt ghi tâm!” Thích Quang nói đoạn, liền tiến lên trước một bước, hạ thấp giọng nói. “Chúa công, cho tới lúc này, trong thành An Ấp không ai không biết tửu lầu này là do ông chủ Lâm mở, dù là tiểu nhân cũng chưa từng dám tuỳ tiện lộ diện!”

“Biết vậy thì tốt!” Trần Chẩn gật đầu, rồi khẽ thở dài một tiếng. “Than ôi, ngươi cũng thấy rồi đấy, không lo việc nhà, sao biết củi gạo đắt rẻ? Ta ở đây đau đầu nát óc suy tính, chẳng phải đều là vì đám người nhàn rỗi các ngươi ư?”

Thích Quang quỳ xuống dập đầu nói: “Đại ân của chúa công, tiểu nhân mười kiếp cũng khó lòng báo đáp!”

“Ai thèm trông chờ các ngươi báo đáp? Chỉ cần trong lòng hiểu rõ phải trái, bớt gây chuyện phiền phức là ta đã hài lòng lắm rồi! À phải, nghe nói họ Lâm kia mấy bữa trước suốt ngày kêu túng tiền, rốt cuộc là túng thiếu cái gì?”

Thích Quang do dự một lát, rồi thò vào trong tay áo rút ra một cuốn sổ: “Đây là sổ ghi chép toàn bộ các khoản chi ra do ông chủ Lâm ghi lại, tiểu nhân đã tính sơ qua, còn thiếu hai trăm lẻ ba lượng vàng!”

Trần Chẩn đẩy cuốn sổ sang một bên, thoáng chau mày: “Chỉ một khoảnh to bằng cái mông đít này, chẳng phải đã ném vào ba trăm lượng vàng rồi ư, sao vẫn còn thiếu nhiều đến thế?”

Thích Quang trả lời: “Chưa nói tới phòng ốc, chỉ tính riêng đồ vật bày biện và trang trí bên trong, tất cả đều dùng hàng thượng phẩm, đừng nói là ở An Ấp, ngay cả liệt quốc cũng khó tìm thấy cái thứ hai. Chúa công, điều này cũng là ý muốn của người!”

Trần Chẩn “hừm” một tiếng, nhắm mắt lại.

“Ông chủ Lâm còn nói, lần này nợ nhiều nhất là tiền công và tiền nguyên liệu, chủ nợ lũ lượt kéo đến thúc ép, mong chúa công mau nghĩ cách!”

Trần Chẩn không hề tỏ ra lo lắng: “Nghĩ cách! Nghĩ cách ư? Ta lại không biết hoá phép ra vàng, bảo ta nghĩ thế nào đây?”

Thích Quang càng hạ thấp giọng thì thào: “Tiểu nhân còn có một chuyện muốn bẩm báo.”

Trần Chẩn vẫn không ngẩng đầu lên: “Nói đi!”

“Tiểu nhân nghe nói, Bạch Khuê muốn nhường lại ngôi vị tướng quốc cho Chu tư đồ!”

Trần Chẩn sửng sốt, lập tức trợn trừng mắt: “Hả, ngươi nghe ai nói?”

“Là Ngô thiếu gia, cậu hai nhà tư nông đại nhân nói. Ngô thiếu gia có quan hệ thân thiết với Bạch gia, hẳn không thể bịa đặt!”

Ánh mắt Trần Chẩn bỗng trở nên sắc lạnh, ông ta nhắm mắt suy nghĩ thoáng chốc, rồi nở một nụ cười gian xảo, nói với Thích Quang: “Vừa rồi nghe ngươi nói lần này vẫn còn thiếu thốn chút đỉnh, Bạch gia chẳng phải có rất nhiều tiền bạc ư? Hai trăm lượng vàng mòn mọn, hãy để phần cho Bạch công tử đi!”

“Bạch công tử?” Thích Quang chớp mắt liền vài cái, bỗng chốc ngộ ra. “Tiểu nhân đã hiểu!”

Trần Chẩn he hé mắt, hỏi: “Ngươi hiểu gì?”

Thích Quang cất giọng nịnh bợ: “Bạch công tử tính ưa nhàn rỗi, ham trò mới lạ. Trong toà lầu này, ngoài mới lạ ra, đâu còn gì khác nữa? Ý chúa công hẳn là muốn tiểu nhân tìm cách kéo hắn vào chiếu bạc, mang vàng bạc nhà hắn…” Lão tặc lưỡi một cái, rồi vung tay làm động tác cướp đoạt.

Trần Chẩn khép mắt lại, một lúc lâu mới mở ra: “Không phải vội, đây là việc dần dà, chỉ e chậm không cứu nổi gấp!”

Thích Quang đang định tiếp lời, chợt thấy ông chủ Lâm hấp tấp chạy lên lầu, dập đầu trước cửa. Thích Quang bước ra khỏi mật thất, ông chủ Lâm bèn thì thầm gì đó vào tai Thích Quang. Thích Quang hít ngược một hơi khí lạnh, lạc giọng kêu lên: “Hai trăm lượng vàng?”

Ông chủ Lâm gật lấy gật để.