Ngụy Huệ Hầu cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau ngẩng đầu nhìn Long Giả: “Ái khanh, ta không phạt Tần, Tần ắt phạt ta! Nước Tần hôm nay đã như vậy, nếu lại thêm mười năm nữa, Đại Ngụy ta liệu có còn tồn tại được chăng? Hơn nữa, tên đã lên cung, không thể không bắn! Quả nhân xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng?”
“Việc này…” Long Giả không biết phải nói gì.
“Khanh xem thế này được không?” Ngụy Huệ Hầu dừng lại một lát, chậm rãi nói. “Quả nhân giao thêm cho khanh năm vạn tinh binh, dốc toàn lực cả nước, khởi binh thảo phạt Tần, trước hết khiến chúng trở tay không kịp, tiếp đến đoạt lấy kho lẫm của chúng để dùng cho ta!”
Long Giả gật đầu: “Nếu cuộc chiến này đã không thể tránh, vi thần sẽ dốc hết sức mọn, dù thịt nát xương tan cũng không dám từ!”
Ngụy Huệ Hầu giọng quả quyết: “Long ái khanh, quả nhân không muốn khanh thịt nát xương tan, chỉ mong khanh bắt sống Tần Công, khải hoàn trở về!”
“Vi thần tuân lệnh! Dám hỏi chúa thượng, lúc nào khởi binh?”
“Hôm qua quả nhân đích thân tới Thái miếu xin quẻ, quẻ nói rằng giờ Ngọ, ngày Đinh Sửu, hợp tây chinh.”
Long Giả kinh ngạc: “Ngày Đinh Sửu? Là ngày kia rồi!”
“Đúng vậy! Giờ Ngọ, ngày Đinh Sửu, quả nhân sẽ đích thân tới cửa doanh trại làm lễ tế cờ, đưa tiễn tướng quân!”
Long Giả đứng dậy khấu đầu: “Vi thần và ba quân tướng sĩ cung kính chờ chúa thượng đại giá!”
Long Giả đang định cáo từ thì tỳ nhân bước vào, nói: “Bẩm chúa thượng, thượng đại phu có việc gấp cầu kiến!”
“Truyền vào!”
Trần Chẩn vội vã rảo bước vào trong, quỳ xuống khấu đầu nói: “Khởi tấu chúa thượng, có sứ giả nước Tần là Công Tôn Ưởng đến triều kiến!”
Ngụy Huệ Hầu thoáng ngạc nhiên: “Công Tôn Ưởng? Trong lúc này, hắn tới làm gì?”
“Có vẻ như hắn tới để cầu hoà!”
“Cầu hoà?” Ngụy Huệ Hầu ngẩn ra một lát, rồi cười nhạt một tiếng. “Trần ái khanh, khanh hãy nói với Công Tôn Ưởng, quả nhân không có thời gian nghe hắn khua môi múa mép, bảo hắn hãy giữ sức mà trở về nghênh chiến với Long tướng quân!”
Long Giả do dự một thoáng, bước lên tâu rằng: “Khởi tấu chúa thượng, vi thần cho rằng, chúa thượng cứ nên gặp hắn, thử xem tay Công Tôn Ưởng kia có lời gì để nói?”
Ngụy Huệ Hầu ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được, Long tướng quân đã khuyên như vậy, quả nhân cũng muốn thử gặp mặt hắn xem sao. Trần ái khanh, khanh hãy về nói với Công Tôn Ưởng, bảo hắn ngày mai lên triều để chứng kiến uy nghi của Đại Ngụy ta. Nếu nói năng dễ nghe, quả nhân có thể cho hắn một con đường sống! Nếu ăn nói hồ đồ, quả nhân sẽ bắt hắn làm vật tế cờ.”