Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử

Chương 12

Công Tôn Ưởng sau khi xưng rõ thân phận, liền kể lại một lượt chuyện triều hội Mạnh Tân cho Hàn Tuyền Tử nghe, rồi nói:

“Ngụy Hầu mở triều hội Mạnh Tân, dụng ý là nhằm vào Tần. Vãn sinh gắng thuyết phục chúa thượng tới dự hội, song chúa thượng không nghe. Nếu đúng như dự đoán của vãn sinh, Ngụy Hầu tất sẽ thảo phạt ta trong vài ngày tới. Trước mắt, thực lực của ta tuy có thể chống cự, song muốn thắng lợi, e rằng rất khó. Nếu kết cục quả là như vậy, khác nào ngọc đá đều tan, với nước Tần là mất đi cơ hội đánh bại nước Ngụy, giành lại Hà Tây, với dân chúng là một trường kiếp nạn, bởi trận chiến xảy ra trên đất Tần. Mấy ngày qua, vãn sinh vì chuyện này mà lo lắng không yên, nghe nói nước suối nơi đây có thể giúp tỉnh táo tinh thần, vãn sinh mộ danh mà tới, nào ngờ may mắn gặp được tiền bối ở đây!”

Công Tôn Ưởng nói liền một mạch, Hàn Tuyền Tử trước sau luôn giữ nụ cười trên môi, thần sắc như nghe mà không giống nghe. Công Tôn Ưởng chợt nhận ra mình đã quá nhiều lời, vội dừng lại: “Vãn sinh bất tài, thỉnh cầu tiền bối chỉ giáo”

Hàn Tuyền Tử vẫn giữ nguyên nét cười trên mặt, quay ra ngoài gọi lớn: “Xá Nhân!”

Người đệ tử trẻ tuổi vừa rót trà khi nãy nghe gọi, vội vã bước vào, cúi gập người hướng về Hàn Tuyền Tử.

“Ngươi hãy đi hứng một chậu nước suối về đây, để giúp khách nhân tỉnh táo tinh thần!”

Xá Nhân cất bước đi ngay, một lát sau đã bưng một chậu sứ quay về, bên trong đựng lưng lửng nước suối.

Hàn Tuyền Tử chỉ vào chậu nước nói: “Đại lương tạo, hãy giúp tinh thần tỉnh táo!”

Công Tôn Ưởng ngẩn ra một thoáng, song lời đã nói ra, cũng không tiện phân trần gì thêm, bèn miễn cưỡng tiến lại, nhúng bàn tay vào chậu nước. Tay vừa chạm vào nước, quả nhiên cảm thấy một làn hơi mát lạnh thấu tận tâm can. Công Tôn Ưởng hít vào một hơi thật sâu, vốc nước vã lên đầu, xoa lên mặt, lớn tiếng xuýt xoa: “Sảng khoái! Thật sảng khoái!”

Hàn Tuyền Tử mỉm cười hỏi: “Đại lương tạo tinh thần đã tỉnh táo chưa?”

Công Tôn Ưởng cảm thấy lời nói của Hàn Tuyền Tử dường như mang ẩn ý sâu xa, suy nghĩ một lát, hỏi khẽ: “Tinh thần tỉnh táo hay không, dựa vào đâu mà biết?”

“Nếu tinh thần đã tỉnh táo, đại lương tạo tất có thể nhớ lại năm nghìn câu ‘Đạo đức’ của Lão Đam.”

Công Tôn Ưởng ngẫm nghĩ một lát, không hiểu được ý tứ, bèn ngẩng lên hỏi: “Năm nghìn câu ‘Đạo đức’, vãn sinh đã khắc cốt ghi tâm, dù không uống nước suối này, cũng có thể thuộc làu.”

Hàn Tuyền Tử vẫn mỉm cười: “Xin đại lương tạo đọc đoạn thứ ba mươi sáu!”

Công Tôn Ưởng lập tức đọc luôn: “Muốn cho buông chùng, phải giương cho căng. Muốn cho suy yếu, phải giúp mạnh thêm. Muốn cho phế bỏ, phải giúp hưng vượng. Muốn cướp đoạt lấy, hãy ban cho trước. Thế gọi là…”

Chữ “hiểu rõ” còn chưa phát ra khỏi miệng, Công Tôn Ưởng như thể bổ đề quán đỉnh, nhất thời đại ngộ, lập tức dập đầu khấu bái: “Vãn sinh tạ ơn tiền bối chỉ giáo!”

Hàn Tuyền Tử không đáp, đưa tay chỉ vào chén trà đặt trên bàn đá, cười nói: “Đại lương tạo, mời dùng trà!”

Hai người ngồi thưởng trà một lát, Công Tôn Ưởng còn bận việc, không dám nấn ná lâu, bèn cáo từ xuống núi. Vừa tới doanh trại, quả nhiên đã thấy có ngựa khoẻ chờ sẵn, nói là Tần Công triệu ông trở về Hàm Dương lập tức.

Đường núi rất khó đi, mặc dù Công Tôn Ưởng đi miết không nghỉ, nhưng mãi tới chập tối ngày hôm sau mới tới Hàm Dương. Đến trước cửa cung, Công Tôn Ưởng nhảy xuống ngựa, sải bước chạy phăm phăm lên bậc thềm. Nội thần đứng hầu bên cửa cung lập tức nghênh đón: “Đại lương tạo, mau lên, chúa thượng đợi ông trong cung Di Tình lâu lắm rồi!”

Công Tôn Ưởng khẽ gật đầu, rảo bước theo nội thần vào trong. Hai người tới cung Di Tình, nội thần vào trong bẩm báo: “Bẩm chúa thượng, đại lương tạo cầu kiến!”

Tần Hiếu Công vội nói: “Mau cho vào!”

Công Tôn Ưởng bước vào, quỳ xuống khấu bái: “Vi thần Công Tôn Ưởng khấu kiến chúa thượng!”

“Ái khanh miễn lễ!”

“Tạ ơn chúa thượng!”