Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử

Chương 4

Để phòng ngự người Ngụy, Tần Hiếu Công ngay trong những năm đầu biến pháp cải chế, đã nghe theo kế của Công Tôn Ưởng, dời đô từ Nhạc Dương tới Hàm Dương phía tây, xây thành cao lũy sâu, ngoài thành lớp lớp tường bao, dưới tường thành còn đào một con hào rộng năm trượng, sâu gần một trượng, dẫn nước từ Vị Hà tới bao quanh bảo vệ, khiến thành trì càng thêm kiên cố, đúng là thành đồng hào nóng.

Vào lúc chập tối, trong điện Di Tình, không khí ngưng đọng. Tần Hiếu Công ngồi trên ngai rồng, thái tử Doanh Tứ, thái phó Doanh Kiền, thượng đại phu Cảnh Giám, quốc uý Xa Anh chia nhau ngồi ở hai bên. Ai nấy sắc mặt nặng nề, ánh mắt đổ dồn vào thượng đại phu Cảnh Giám.

Cảnh Giám trầm giọng nói: “Muôn tâu chúa thượng! Theo vi thần được biết, mười hai chư hầu Trung Nguyên đều hưởng ứng Ngụy Hầu, tới Mạnh Tân triều kiến thiên tử! Liệt quốc lớn nhỏ vùng Sơn Đông, ngoài Tề, Sở cử thái tử đi, còn lại đều đích thân quân chủ tới.”

Rõ ràng, trong buổi triều hội Mạnh Tân, ngoài hai nước Tề và Sở ít nhiều nằm ngoài dự kiến, còn tình hình nước khác đều nằm trong dự đoán của Công Tôn Ưởng. Tần Hiếu Công dường như sực nhận ra sự việc nghiêm trọng, đôi mày chau tít, từ từ khép mắt lại.

Doanh Kiền từng bị đại lương tạo Công Tôn Ưởng xử hình xẻo mũi, hơi ngẩng đầu lên, liếc sang Doanh Tứ, nói oang oang: “Tứ Nhi, công thúc thật lòng không hiểu, tại sao chúng ta không tới triều hội Mạnh Tân?”

Vẫn còn ôm mối hận với Công Tôn Ưởng, Doanh Tứ nhanh chóng hiểu ý, lập tức đáp lời: “Công thúc, Tứ Nhi không hiểu việc này. Có lẽ đại lương tạo có suy tính khác.”

Doanh Kiền hừ mũi một tiếng, nhìn về phía Hiếu Công: “Không phải thần đệ oán trách, nhưng quân huynh không nên việc gì cũng nhất nhất nghe theo Công Tôn Ưởng! Triều hội Mạnh Tân, liệt quốc trên danh nghĩa là đến chầu Chu thiên tử, thực chất lại là đến chầu Ngụy Hầu. Ngụy Hầu là người thế nào, mà ngay cả nước lớn như Tề, Sở đều không dám khinh thường đắc tội. Công Tôn Ưởng hắn hiểu cái gì, nói không đi là dám không đi! Bây giờ thì hỏng rồi! Ngụy Anh vốn dĩ đã không thuận mắt với nước Tần ta, lúc này kiếm được lý do chính đáng, lại chẳng nhân cơ hội thôn tính chúng ta?”

Cảnh Giám liếc nhìn Xa Anh, dường như muốn nói điều gì nhưng lại thôi.

Tần Hiếu Công từ từ mở mắt, quét ánh nhìn qua Doanh Kiền và Doanh Tứ, vừa như tự trách, lại vừa như trả lời Doanh Kiền: “Việc này không thể trách đại lương tạo! Là quả nhân ôm mối hận Hà Tây, nhất thời tức giận không đi, không ngờ quả nhiên đã gây phiền toái!”

Thấy Hiếu Công nói vậy, Doanh Kiền tự biết lỡ lời, cúi đầu không nói gì nữa. Mọi người đều im lặng.

Tần Hiếu Công chợt ngẩng lên hỏi: “Đại lương tạo… đại lương tạo đâu rồi?”

Cảnh Giám vòng tay đáp: “Hồi bẩm chúa thượng, đại lương tạo hai ngày trước đã tới núi Chung Nam thị sát doanh trại.”

Tần Hiếu Công lấy làm lạ: “Tới núi Chung Nam thị sát doanh trại.” Trầm ngâm một lát, bèn thở dài một tiếng: “Gọi ông ta về mau!”

“Vi thần tuân lệnh.”