Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 91: Đắc tội với sếp

Cô có chút áy náy đặt chiếc vòng vào lại hộp, sự bực bội vừa rồi liền tan biến không chút tăm hơi, đi lại phía bàn làm việc, đặt xuống một cách rất nhẹ nhàng: "Xin lỗi. Tôi không cẩn thận đã làm rơi đồ của anh."

Hoàng Anh cũng biết nên nói cảm xúc hiện tại của mình như nào, tức không rõ tức, bất lực không rõ là bất lực, đến bái phục cô thật rồi: "Minh Anh, cô không gây họa cô không chịu được à?"

Minh Anh nghe vậy sự tức giận bỗng chốc trào ngược, cô cảm thấy anh đang làm quá vấn đề lên rồi, liền quả quyết lại: "Anh quá đáng lắm rồi đấy, tôi chỉ vô ý làm rơi chiếc vòng này của anh. Đúng là lỗi của tôi, cái này giá bao nhiêu, tôi đền cho anh?"

Cũng là cái vòng ngọc, chắc tầm vài triệu hoặc vài chục triệu chứ gì.

Thấy đối phương đang rất coi nhẹ vấn đề, Hoàng Anh lại càng cười nhạo cô hơn: "Hừ, cô nghĩ cô có đền được không? Giá thành của cái này, cô nghĩ cô có đủ tiền đền được không?"

Nói đến giá thành như thế, không hiểu sao cô bắt đầu thấy có dự cảm không lành, cảm thấy có chút hối hận khi mình đang coi nhẹ chuyện này, hạ giọng khó hiểu hỏi: "Gì chứ?"

Hoàng Anh giờ bỗng thấy sự hữu ích của việc nhân viên cửa hàng trang sức để cái biên lai trong gói hàng, bản thân anh liền tìm cái biên lai trong đống giấy tờ, xong đem đến để trước mắt cô.

Minh Anh theo phản xạ cầm lấy đồ anh đưa, xong đưa mắt nhìn. Cho đến khi nhìn đến giá tiền, đôi mắt đen láy của cô liền không kìm nén được mở to.

"Hơn... Hơn một tỉ?"

Đang đùa cô phải không? Chiếc vòng ngọc kia, ấy vậy mà cái giá đã hơn một tỷ? Hình như có gì đó sai sai rồi...

Nhưng mà, tên cửa hàng này khá quen. Lúc trước cô và Gia Bảo từng tới thì phải, đồ ở đây, giá ít nhất cũng đã một trăm triệu...

Vậy mà cô trong lúc vô tình đã đạp vỡ chiếc vòng hơn tỉ? Hơn tỉ đấy!!!

Hoàng Minh Anh ơi là Hoàng Minh Anh, tại sao hôm nay mày lại nhanh mồm nhanh miệng thế làm gì, tại sao miệng lại đi nhanh hơn não xong rồi vô ý lãnh nhận hậu quả như này chứ?

Hơn một tỉ! Má hơn một tỉ lận! Chẳng lẽ đây là cuộc sống của người giàu đây à?

Hoàng Anh quan sát một loạt biểu cảm cực kỳ phong phú không chút che dấu của Minh Anh, càng lúc càng thấy nực cười, cười nhạo: "Không phải cô nói muốn đền sao? Đền đi!"

Lời nói nhẹ tựa như lông hồng, nhưng chẳng khác gì quả búa tạ đập thẳng đầu Minh Anh, làm cô choáng váng, nhưng cũng kịp làm cô kịp suy nghĩ lại. Lập tức mỉm cười, thái độ quay ngắt một trăm tám mươi độ, cười lấy lòng: "Chúng ta... Có thể thương lượng một chút không?"

Cô muốn rút lại lời nói, muốn rút lại thái độ vừa ban nãy. Liệu... Có còn kịp không?

Hoàng Anh: "Thương lượng? Không phải khi nãy cô còn rất mạnh miệng cơ mà!"

"Số tiền thực sự hơi lớn, tôi hiện tại thật không có số tiền này. Vậy nên hiện tại chúng ta có thể thương lượng một chút không?"

Minh Anh muốn khóc tới nơi luôn rồi, vừa nãy cô còn nghĩ chắc cái này rẻ thôi nên mới nói thế. Chứ nếu biết cái giá thật của món đồ này cho cô mấy lá gan cô cũng không dám.

Hoàng Anh giơ tay lên khẽ miết trán. Một đống công việc cần xử lý đã làm anh đau đầu rồi, lại còn sự việc này nữa, cùng là một kẻ gây nên, nói xem có bực không chứ: "Tôi thật sự rất bội phục cô rồi đấy. Đầu tiên là một bản hợp đồng, cô có biết nhờ cô mà giờ tôi phải chật vật tìm đối tác khác như nào không? Chật vật như nào để thu dọn đống tàn cuộc do cô ban tặng không? Còn cô thì sao chứ, một bản hợp đồng vẫn chưa yên, giờ lại là chiếc vòng này, cô xem, còn cái gì của tôi cô phá nốt luôn đi!"

Minh Anh biết rõ lỗi lầm của mình, cô cũng đau lòng lắm cơ chứ, cô có muốn nó xảy ra đâu, nhưng nó cứ ập đến đầu, cô cũng đau khổ lắm.

Minh Anh biết anh đang bừng bừng lửa giận, cố gắng nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Anh quá lời rồi, tôi thật không cố ý."

Hoàng Anh bực bội cởi bớt một cúc áo sơ mi trên cùng, như muốn hạ hỏa đi đối chút: "Lúc nào cũng là một câu giải thích mà nghe đến chai cả tai luôn rồi! Tôi thực sự bội phục cô. Chuyện này chưa xong ở đây đâu, tôi còn có việc cần giải quyết, cô nên suy nghĩ nên giải quyết ra sao đi!"

Nói xong liền đi ra ngoài luôn, bỏ lại Minh Anh đơn côi một mình trong căn phòng rộng lớn hiu quạnh.

Minh Anh: "..." Trời đất ơi!!!

Minh Anh bất động đứng tại chỗ một lúc, xong nhìn lại tờ biên lai, xong hai tay ôm lấy mặt mình, muốn khóc đến nơi.

"Minh Anh ơi là Minh Anh, mày đúng là điên thật rồi, đúng là con rồ mà..."

...

Thời điểm Minh Anh trở lại văn phòng làm việc, cô cũng tạm lấy lại được tâm trạng bình thường. Nhưng mà bình thường chưa được bao lâu thì lại có một đám người chạy đến phía cô hỏi tới tấp.

"Minh Anh, vừa em vào phòng sếp bảo em gì thế, sao vừa nãy lúc ra mặt sếp không vui vậy."

"Đúng thế, sếp đã nói gì à, không hài lòng về công việc em làm à?"

"Hay em lỡ chọc giận sếp cái gì à?"

"Mà sao lại cầm tài liệu ra thế này? Tưởng phải nộp rồi? Hay em làm không đến nơi đến chốn nên bị sếp mắng?"

"Minh Anh, nói gì đi chứ!"

...

Minh Anh: "..." Tâm trạng bình thường chính thức bị đánh cho vỡ tan tành.

"Trông sếp tức lắm sao?" Minh Anh ngơ ngác hỏi lại.

Một người trong nhóm nhanh nhảu đáp: "Đúng thế! Trông không vui chút nào cả, trưởng phòng thấy thế cũng bị giật mình đấy, xong không biết có việc gì mà hai người đấy ra ngoài rồi!"

Cả đám gật gù tán thành, đồng ý với lời người kia nói.

Minh Anh nghe xong, máy móc đi về chỗ mình, xong vò đầu bứt tai, đau khổ vô cùng: "Xong em rồi! Em đắc tội với sếp rồi! Xong em rồi..."

Mọi người: "..."