Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 14: Thức Tỉnh (1)

Vụ rơi thẻ trên diện rộng diễn ra sớm hơn dự kiến của Ngô Minh, hoặc có thể Ngô Minh đã nhớ nhầm, tóm lại, đây là đợt rơi thẻ lớn nhất trong vài ngày. Chỉ riêng ở Vũ Thành đã có gần trăm thẻ, và sẽ còn nhiều loại hơn nữa, ngoài thẻ sinh học thì còn rất nhiều loại thẻ khác.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ Vũ Thành dường như bị tấn công bởi tên lửa. Những lá bài rơi xuyên qua các tòa nhà và cầu đường. Sức mạnh của những lá bài rơi có thể so sánh với sức mạnh của một thiên thạch thật, tất cả các tòa nhà gần điểm rơi đều tan tành, và một số thẻ bài thậm chí còn rơi xuống khu vực phòng tuyến thứ hai tạo thành tổn thất thật lớn

Có thể nói, đợt rơi thẻ này đã trực tiếp oanh tạc Vũ Thành đầy lỗ, không giống như đợt thẻ cuối cùng được kích hoạt sau đó bảy ngày, rất nhiều thẻ đã được kích hoạt ngay sau khi rơi, đặc biệt là những sinh vật quái vật mới được sinh ra từ các thẻ làm quân chính phủ và quân đội vốn đang yếu thế lại lần lượt bị tổn thất nặng nề, các tuyến phòng thủ liên tục rút lui.

Chỉ là Ngô Minh không biết, anh ta chỉ biết có một đạo ánh lửa từ trên trời rơi xuống chiếu vào tòa nhà nơi anh đang ẩn thân, Ngô Minh chỉ kịp mắng mẹ nó, đạo ánh lửa đã xuyên qua nóc tòa nhà khiến tòa nhà ba tầng đổ sập.

Trong bóng tối, Ngô Minh không biết qua bao lâu mới dần dần tỉnh táo lại, có thể là do đầu đυ.ng phải thứ gì đó, cho nên Ngô Minh không nhớ được mình là ai, đang ở đâu, chỉ là loại choáng váng cùng mê mang biến mất nhanh chóng và trí nhớ từ từ xuất hiện.

Ngô Minh nghĩ về những gì đã xảy ra trước khi hôn mê, anh ta cười khổ, thầm nghĩ thật là tai bay vạ gió, xui xẻo cực điểm, Vũ Thành lớn như vậy mà một thẻ bài lại vô tình rơi trúng tòa nhà nơi anh ta ẩn thân. Không cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn anh ta đã bị tấm xi măng sập đè trong một khoảng không gian nhỏ, Ngô Minh phát hiện ra rằng anh ta thực sự đang nằm trong một không gian hình tam giác rất nhỏ, nếu không có sự chống đỡ của bức tường xi măng xung quanh, anh ta đã bị đè chết như 1 đống thịt vụn

Không chết là một may mắn lớn. Lần đầu tiên Ngô Minh kiểm tra thời gian. Lúc đó là khoảng chín giờ tối, khoảng hai tiếng sau khi anh ấy bất tỉnh. Sau đó, anh nhìn vào bộ phận thu thập nguyên khí trên cổ tay của mình bỗng kinh ngạc mắt mở to ngay lập tức.

Hai viên ngọc hòa điền trong bộ thu thập nguyên khí hóa ra hoàn toàn viên mãn, chính xác là sáu đơn vị nguyên khí.

Làm sao có thể thu được nhiều nguyên khí như vậy trong hai giờ?

Ngô Minh hơi sững sờ trước sự bất ngờ đó, theo ước tính của anh ta thì ít nhất phải đến hai giờ sáng ngày hôm sau anh mới có thể thu thập được sáu đơn vị nguyên khí cuối cùng, nhưng không ngờ còn sớm hơn.

Ngay sau đó, Ngô Minh đã tìm ra lý do. Chỉ cách đó vài mét, Ngô Minh nhìn thấy một tấm thẻ lơ lửng trên không qua các khe hở giữa các khối xi măng và thanh thép.

Nguyên khí mơ hồ xung quanh tấm thẻ toát ra một quầng sáng gần như đen tối, chẳng trách lúc đầu Ngô Minh không nhận ra, nó là thẻ sinh vật cấp một, Ngô Minh có thể nhìn rõ những dòng chữ kỳ lạ trên đó. Vốn dĩ loại văn tự này cần phải thức tỉnh mới có thể hiểu được, nhưng đối với Ngô Minh, người có trí nhớ của kiếp trước, hiểu được những lời này cũng không khó.

"Mộ địa cự ma cu li”, thẻ sinh vật cấp một, chất lượng thẻ là bình thường (trắng), yêu cầu kích hoạt: 1 thẻ nguyên tố Đất, 4 thẻ huyết nhục. Thuộc tính sinh vật: loại sức mạnh, khi sở hữu” Mộ địa cự ma cu li” sẽ được tăng 1 điểm sức mạnh cho đến khi sinh vật chết hoặc bị thu hồi. "

Nhìn thấy mô tả về lá bài này, Ngô Minh tự nhiên rất ngạc nhiên, các lá bài trong thế giới mới đều có cấp độ, mặc dù chất lượng của bạch thủ cấp một rất chung chung, Nhưng thẻ sinh học này là cực kỳ hiếm ở giai đoạn này.

Trong số tất cả các thẻ, chỉ có thẻ trang bị và thẻ sinh vật là có điểm phẩm chất. Tổng cộng có 5 phẩm chất, đó là màu trắng thông thường, màu xanh lá cây ưu tú, màu xanh lam xuất sắc, màu tím hoàn mỹ và màu cam huyền thoại.

Ở giai đoạn này, có một thẻ sinh vật chất lượng bình thường màu trắng cực kỳ không tồi. Ở kiếp trước, anh ta cần phải tích cóp rất nhiều mới có đủ tài chính để mua một chiếc.

Có lẽ lá bài này đã phá vỡ tòa nhà, và có lẽ do bộ thu thập nguyên khí đã hấp thụ một phần nhỏ nguyên khí xung quanh nên lá bài này không được tự động kích hoạt, nếu không thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Bắt gặp cơ hội ngàn năm có một này, Ngô Minh gần như đưa ra quyết định ngay lập tức, anh lập tức lấy ngọc ra khỏi bộ thu nguyên khí và bắt đầu hấp thụ nó.

Anh ta muốn thức tỉnh, và chỉ khi trở thành thức tỉnh giả, anh mới có thể nhận và sử dụng thẻ. Hơn nữa sau khi thức tỉnh, người được thức tỉnh có thể lập tức nhận được "Thẻ ơn trời", ngoài việc thu thập được "Mộ địa cự ma cu li" này, Ngô Minh sẽ lập tức đổi súng bắn chim thành pháo, ít nhất anh ta có khả năng sống sót rất lớn.

Cần một khoảng thời gian nhất định để hấp thụ sáu đơn vị nguyên khí, trong khoảng thời gian này, nhiều trận chiến khác nhau đã lần lượt xảy ra bên ngoài.

Lưu Bân và đồng đội trong cửa hàng bách hóa lúc này đang điên cuồng bắn vào đám trùng nhân ở tầng dưới, hơn mười phút trước bọn họ đã bị trùng nhân phát hiện, nhưng bởi vì thẻ rơi xuống nên đám trùng nhân cũng hoảng sợ bỏ chạy, lao vào cửa hàng bách hóa và tình cờ đυ.ng phải đám Lưu Bân, vì vậy anh ta không còn cách nào khác ngoài nổ súng.

Như có câu nói, khi tên đã bắn thì không có quay đầu lại, một khi cuộc chiến bắt đầu thì không ai có thể kiểm soát được kết quả. Tám chiến binh bao gồm Lưu Bân và Trương Tiểu Phàm đều là những người dày dạn kinh nghiệm trận mạc, nhưng lúc này họ đã cạn kiệt đạn dược và lương thực. Tuy gϊếŧ được trùng nhân, nhưng tiếng súng lại thu hút nhiều trùng nhân hơn nữa.

Ngay sau khi họ hết đạn, họ sẽ bị áp đảo bởi những trùng nhân.

“Tiểu đội trưởng, không có nhiều đạn, làm sao bây giờ?”

Trương Tiểu Phàm dùng súng máy Kiểu 95 liên tục bắn, nhưng tất cả những tên trùng nhân chui ra từ cửa nhỏ trước mặt đều bị anh ta bắn thành cái sàng.

“Tiết kiệm đạn, các anh em cũng vậy, tận lực bắn tỉa, một khi hết đạn chúng ta sẽ xong đời!”

Tài thiện xạ của Lưu Bân rất xuất sắc, hầu như mỗi phát bắn đều có thể kích sát một trùng nhân. Nhưng ngay cả như vậy, anh ta chỉ còn lại hai băng đạn.

Cuộc tấn công của lũ trùng nhân không liên tục cũng tạo cơ hội cho Lưu Bân và đồng đội thở phào, có lẽ là do trước đó đã trải qua "trận mưa sao băng" kinh hoàng nên xung quanh không có nhiều trùng nhân, cộng với việc Lưu Bân và đồng đội bắn chết nên bọn chúng muốn tiến công hữu hiệu rất khó khăn

Vào lúc này, hơn một chục con trùng nhân sơ cấp dường như biết rằng lao tới cũng uổng phí, chúng lại lang thang khắp các tầng và bên ngoài cửa hàng bách hóa, như thể chúng đang chờ đợi điều gì đó. Trong khi Lưu Bân và đồng đội đang phân loại đạn cuối cùng, họ chỉ có thể suy đoán động cơ của những con trùng nhân này, nhưng cho dù lũ trùng nhân đang nghĩ gì, ít nhất đối với Lưu Bân và đồng đội có thể nghỉ ngơi một lúc.

Mười phút sau, Trương Tiểu Phàm đang dùng kính viễn vọng nhìn xung quanh, nhìn thấy cách đó 300 mét xuất hiện hai bóng người, khi nhìn kỹ lại, sắc mặt lập tức giống như gan lợn.

“Tiểu đội… Tiểu đội trưởng, là… là một loại trùng nhân mới!”

Trương Tiểu Phàm cảm thấy đầu lưỡi run lên, cũng không phải lỗi của mình, cảnh tượng khủng bố con trùng nhân mới đột phá phòng tuyến một ngày trước đây vẫn còn hiện rõ trong tâm trí anh ta, loại quái vật hung ác hơn trùng nhân sơ cấp lại không sợ đạn này, ai cũng đều sẽ sợ.

Lưu Bân chộp lấy ống nhòm để xem xét thì mặt cắt không còn giọt máu, anh ta đưa ra quyết định gần như ngay lập tức.

Phá vây, phá vây ngay lập tức, nếu không chạy sẽ bị chặn bởi loại trùng nhân mới trong cửa hàng bách hóa này.

Tám người lính lập tức đứng dậy lao xuống lầu, bắn chết mấy tên trùng nhân chặn đường, chỉ là tuy trên đường thoát vây có địa lợi Lưu Bân và đồng đội vẫn xuất hiện thương vong.

Một binh sĩ sau khi hết đạn, bị một con trùng nhân lao nhanh đâm xuyên thủng, người lính cũng bê bết máu, ôm chặt con trùng nhân, rút lựu đạn và cùng đối phương đồng quy vu tận.

Một lúc sau, Lưu Bân và đồng đội lao ra khỏi cửa hàng bách hóa với đôi mắt đỏ hoe, một người lính khác bị tên trùng nhân vật xuống cắn vào cổ họng.

“Hoành tử!” Lưu Bân gầm lên điên cuồng trút hết đạn của khẩu tiểu liên Kiểu 95, ngay lập tức rút súng lục ra và bắn nhanh, dư lại sáu người lại hầu như đều bị thương. Họ vừa bắn vừa chạy, khi chạy đến mảnh phế tích phía trước liền bất động

Phía trước có năm con trùng nhân, phía sau còn có hai con trùng nhân mới, hiện tại đạn đã dùng hết, lựu đạn cũng không còn, chỉ có Lưu Bân là còn hai viên đạn trong khẩu súng lục.

Nhìn đám trùng nhân hung tợn vây quanh hai bên, Trương Tiểu Phàm lau máu trên mặt nói: "Tiểu đội trưởng, cấp cho ta một cái chết thống khoái đi, ta thà chết trong tay ngươi còn hơn chết trong tay lũ quái vật này."

“Ta cũng vậy, tiểu đội trưởng, cũng cho ta thống khoái đi!”

“Còn có ta!”

Một viên đá khuấy động ngàn sóng, Lưu Bân nhìn thủ hạ dưới quyền giơ súng, lại như thế nào cũng không hạ thủ được. Phàm là có 1 điểm biện pháp, ai lại nguyện ý đi tìm chết chứ?

Lưu Bân không muốn chết, Trương Tiểu Phàm và đồng đội cũng không muốn, nhưng quyết định lúc này không nằm trong tay bọn họ.

“Kháo!”

Lưu Bân ngẩng đầu trút hai viên đạn cuối cùng vào cơ thể một tên trùng nhân, rồi ném khẩu súng lục rỗng xuống đất, sau đó anh ta rút dao găm chiến đấu ra và nói với vẻ mặt đầy sát khí:

“Trương Tiểu Phàm, còn có các ngươi, các ngươi là do lão tử mang ra, cũng đừng có manh động như một con cɧó ©áϊ ở đây với ta. Chúng ta chỉ có những người lính chết trên sa trường, rút dao găm của các ngươi ra. Dù có chết cũng phải kéo những con quái vật này làm đệm lưng!”

Tựa hồ bị nhiệt huyết của Lưu Bân cảm nhiễm, Trương Tiểu Phàm và đồng đội cùng rút dao găm ra và không cam lòng rống lên một tiếng. Ngay khi những con trùng nhân sắp vồ tới, dị biến nổi lên, một ánh sáng vàng đột nhiên rơi xuống từ bầu trời đêm đen như tia chớp, chiếu sáng bầu trời đêm, và ngay lập tức đáp xuống đống đổ nát phía sau đám người Lưu Bân.

Giống như ai đó nhấp nháy đèn pin từ một đám mây, chỉ tồn tại trong tích tắc trước khi biến mất không dấu vết, như thể nó chưa từng xuất hiện.

Sự thay đổi này khiến Lưu Bân và đồng đội choáng váng, hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến họ không thể nào quên được.

Tàn tích dày đặc bắt đầu rung chuyển, đột nhiên một tấm xi măng nặng ít nhất một tấn đột nhiên bắn lên, bay lên như một khối gổ xếp hình bị ai đó ném ra cách đó hơn mười mét, rồi nặng nề nện xuống, một trùng nhân không kịp tránh né trực tiếp bị nện thành thịt vụn.

Ngay sau đó, một loạt tiếng súng vang lên trong các khe nứt của khu phế tích, hai tên trùng nhân bị bắn rớt xuống đất, cùng lúc đó, Lưu Bân đang sững sờ đột nhiên nghe thấy có người gọi bọn họ.

"Các ngươi còn thất thần làm gì, mau qua đi, trốn ở chỗ này, nhanh lên!"

Có ai đó trong đống đổ nát?

Đây là phản ứng đầu tiên của Lưu Bân và Trương Tiểu Phàm, thực mau bọn họ liền phục hồi tinh thần lại, lập tức chạy về phía phế tích, còn có hy vọng sống sót, ai nguyện ý chết?

Một vài con trùng nhân vẫn đang truy đuổi, nhưng chúng đều bị người trong đống đổ nát bắn chết.

“Thiện xạ tốt!”

Đây là nhận xét mà Lưu Bân đột nhiên nghĩ ra, nhưng hiển nhiên, khi loại trùng nhân mới từ phía sau lao tới, Lưu Bân và đồng đội lại rơi vào tuyệt vọng, súng ống thông thường vô pháp tạo thành uy hϊếp với loại trùng nhân mới này. Cho dù tài thiện xạ của người ẩn náu trong khu phế tích có tốt đến đâu cũng không thể gϊếŧ được loại trùng nhân mới.

Đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên từ trong đống đổ nát vươn ra, dày đặc cơ bắp đan xen, hoàn toàn không phải do con người sỡ hữu được, chỉ riêng kích thước của cánh tay này đã to gấp hai lần đùi của người bình thường.