Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 11: Kế Hoạch Mới Của Ngô Minh

Hơn một giờ sau, Ngô Minh bước ra khỏi phòng, bởi vì hấp thụ ba đơn vị nguyên khí, thể lực của anh ta lại tiến bộ, sức mạnh, tốc độ và thần kinh phản xạ ít nhất cũng gấp đôi tiêu chuẩn của người bình thường, cho nên cả người trông vô cùng cân đối, cánh tay cơ bắp rắn chắc tràn ngập lực lượng.

Lý Hạ đã chuẩn bị sẵn thức ăn, một nồi mì gói bốc khói và một quả trứng, nếu bình thường thì không ai thèm quan tâm đến nồi mì này, nhưng hiện tại có thể ăn cũng khá lắm rồi.

"Ngô Minh, thực xin lỗi, nếu vừa rồi em không kiên trì nói như vậy, anh sẽ không xuống lầu lâm vào nguy hiểm. Anh không biết lúc bị bốn trùng nhân truy đuổi làm em sợ muốn chết. Em sợ anh sẽ...”

Lý Hạ lúc này đột nhiên nói, vẻ mặt có chút áy náy, Ngô Minh sửng sốt một hồi, nhưng anh không phản ứng lại mà cười: "Không phải anh vẫn còn sống đây sao? Còn đáng giá cứu được hai đứa nhỏ, Tiện thể, lần này anh cũng có thu hoạch ngoài mong đợi."

"Thu hoạch gì?" Thấy Ngô Minh không trách mình, Lý Hạ cũng buông lỏng lo lắng của cô ấy.

Ngô Minh cười cười, đem Lý Hạ kéo vào trong phòng, sau đó đem súng ở dưới giường lấy ra.

Là một nhân viên văn phòng ở thành thị, có người chưa từng nhìn thấy những gia hỏa này bao giờ, nên Lý Hạ đương nhiên rất ngạc nhiên và tò mò nhìn Ngô Minh chơi đùa với những cây súng này.

"Có hai khẩu Type 95 ở đây. Anh sẽ để lại cho em một khẩu và hai băng đạn, Lý Hạ, em cũng thấy bây giờ thế giới đã thay đổi. Em phải học cách tự bảo vệ mình."

Ngô Minh khéo léo nạp đạn, lên đạn, kéo khóa an toàn, sau đó tháo rời và lắp ráp súng, Lý Hạ bị choáng váng.

“Không phải súng ống bị quản chế chặt chẽ sao? Ngô Minh, anh lấy ở đâu vậy?” Mặc dù Lý Hạ rất muốn thử, nhưng cô vẫn lo lắng hỏi.

“Anh nhặt được, em đừng lo lắng, hiện tại bọn họ hoàn toàn không quan tâm!”

Ngô Minh dạy Lý Hạ kiến thức cơ bản về sử dụng súng ống, đồng thời đưa khẩu 95 cho Lý Hạ.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lý Hạ suýt chút nữa đã ném súng ra khỏi tay, hiển nhiên cô vẫn có chút có tật giật mình, cô sợ súng này do Ngô Minh trộm hoặc đoạt về, sợ cảnh sát tìm tới cửa.

Sau khi giấu súng, họ bước ra, nhìn qua mắt mèo, hóa ra có đúng là cảnh sát thật. Ngô Minh còn tốt, Lý Hạ thì lo lắng không thôi, nàng cơ hồ nhận định những cảnh sát này vì những khẩu súng mà tìm tới

Ở hành lang, cảnh sát Vương Lực đang gõ cửa an ninh của ngôi nhà giữa trên tầng 5, trong khi các đồng nghiệp khác của anh ta đang gõ cửa một số hộ khác trên tầng này. Họ vừa nhận được lệnh của cấp trên, đến với tiểu khu này để tìm một người.

Một người có thể đơn độc gϊếŧ trùng nhân !

Nghe có vẻ hơi khó tin, hiển nhiên đám người Vương Lực cho rằng hoàn toàn không có người như vậy. Sức mạnh của trùng nhân mấy ngày nay đã trở thành ác mộng của mọi người ở Vũ Thành, nó mạnh hơn người thường gấp hai ba lần và nhanh hơn nhà vô địch nước rút thế giới, Vương Lực đã chứng kiến nhiều tràng cảnh kinh khủng, tràn đầy thể hội. Vào một ngày nọ, hơn chục cảnh sát trong chi cục của họ gặp phải một tên trùng nhân, kết quả cơ hồ là toàn quân bị diệt, nếu không phải một cảnh sát hình sự lão làng với hơn 20 năm kinh nghiệm đã bắn trúng yếu điểm của trùng nhân tại phút cuối cùng, bọn họ rất có thể đã bị gϊếŧ sạch.

Hiện nay mỗi người đều được trang bị một khẩu súng lục, nếu không có súng thì chỉ có thể nằm chờ chết khi gặp trùng nhân, hôm nay, ai đó nói rằng họ đã nhìn thấy có người gϊếŧ một trùng nhân bằng một vũ khí tương tự như trường đao.

Các lãnh đạo chi cục nghe xong lập tức phái người đi tìm người này, Vương Lực cũng không biết nguyên nhân cụ thể, anh ta chỉ biết rằng có rất nhiều tin đồn lan truyền trong khu vực địa phương và quân đội, thiên hạ truyền tai nhau rằng có kẻ đã gϊếŧ trùng nhân bằng tay không, hơn nữa người đó đã được quân đội tìm thấy và bảo vệ, không có cách nào để xác thật chuyện này, nên Vương Lực cho rằng chuyện này căn bản là vô nghĩa và lãng phí thời gian.

Ngay sau đó, cánh cửa an ninh trước mặt Vương Lực đã mở ra một khe nhỏ, một thanh niên trẻ tuổi đang nhìn anh thập phần cảnh giác.

Vương Lực đưa thẻ cảnh sát của mình, sau đó lặp lại câu hỏi mà anh ta đã hỏi hàng chục lần.

“Mười mấy giờ trước ngoài tiểu khu có 1 người chiến đấu với trùng nhân, anh có nhận biết người đó không?”

Ngô Minh là người ra mở cửa, biết cảnh sát đang tìm nhất định là anh, cũng may lúc đó anh đội mũ lưỡi trai, trời đã khuya lại không có điện nên không có ai nhìn thấy diện mạo của anh ta, liền dăm ba câu đối phó cho qua chuyện

Vương Lực không nghi ngờ gì về anh, không có gì lạ khi anh ta hỏi gần như tất cả cư dân ở các tòa nhà xung quanh, và câu trả lời gần như giống nhau, chỉ biết đối phương đội mũ lưỡi trai, mặc y phục đen căn bản không thể nhìn rõ vì trời quá tối.

“Cảm ơn đã phối hợp nếu phát hiện có điều gì bất thường, vui lòng gọi cảnh sát càng sớm càng tốt!”

Sau khi Vương Lập hoàn thành công việc thường ngày, nhìn thấy một vài đồng nghiệp khác đã trở lại thì bọn họ cùng nhau bước xuống lầu.

Sau khi đóng cửa lại, Ngô Minh khẽ cười nhạt, anh ta đội mũ lưỡi trai đi xuống hiển nhiên có nguyên nhân riêng, bây giờ có nguyên khí tự do trong không khí, một ít người tiềm năng đã bắt đầu tự động hấp thu nguyên khí này, thể chất theo đó cũng bắt đầu được cường hóa, đương nhiên khả năng đặc biệt của họ không thể che giấu, bọn họ sẽ sớm bị chính quyền chú ý, lúc đầu hầu hết những người này đều bị khống chế, Ngô Minh không muốn bị dùng làm chuột bạch để nghiên cứu, anh còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

Đã ba ngày kể từ khi đợt thẻ đầu tiên được kích hoạt, theo trí nhớ của kiếp trước, Ngô Minh biết rằng đêm mai sẽ có một đợt hạ cánh thẻ khác, nhưng lần này số lượng thẻ cập bến nhiều gấp mấy lần trước đó.

Đây là một cơ hội, chỉ cần thức tỉnh thành công trước đêm mai, thì anh ta có thể chiếm trước tiên cơ của người khác, đồng thời thu thập các thẻ bài có thể thu thập được. Theo trí nhớ của Ngô Minh, người thức tỉnh đầu tiên ở Vũ Thành khoảng bảy ngày sau thảm họa, điều này đã được coi là cực kỳ tiềm năng, chính mình có thể thức tỉnh trước thì sẽ không có đối thủ cạnh tranh thu thập thẻ.

“Xem ra mình phải nắm chặt thời gian!”

Ngô Minh hơn ai hết hiểu rõ mình là người chiếm được ưu thế thu thập thẻ bài đầu tiên

Sau khi con người thức tỉnh, họ sẽ ngay lập tức cảm ứng được một lá bài từ trên trời rơi xuống, thức tỉnh giả gọi là "Thẻ ơn trời’. Ở kiếp trước, một số người cho rằng loại thẻ đầu tiên hạ cánh sau khi thức tỉnh là ngẫu nhiên, cũng có người nói rằng thứ tự thức tỉnh quyết định chất lượng của thẻ. Cụ thể như thế nào Ngô Minh cũng không rõ rằng lắm, nhưng nếu nó là vế sau, thức tỉnh trước nhận được giá trị quá lớn.

Hiện tại cần phải thu thập thêm 14 đơn vị nguyên lực liền có thể thức tỉnh, Ngô Minh biết mình nhất định phải chủ động xuất kích, dù sao anh ta cũng không muốn đợi giây phút nào nữa, nhưng bởi vì nguyên nhân trùng nhân xuất hiện nên xung quanh rất nhiều cảnh sát và binh lính tuần tra. Ngô Minh trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể chờ đợi ở nhà, mãi đến 1h sáng anh ta mới cẩn thận dặn dò Lý Hạ 1 phen, sau đó một mình đem theo súng và Đường đao xuất phát.

Vũ Thành của hiện tại đã hoàn toàn mất đi tinh thần phấn chấn và sức sống như trước đây, không có yến tiệc, không có biển xe vô tận, chỉ có khủng bố cùng túc sát chi khí, đường phố vắng tanh, chỉ còn lại tiếng súng không ngớt vang lên ở khu phố cũ.

Vũ Thành, khu phố cũ, cửa hàng bách hóa Thiên Dương, những cánh cửa kính ở tầng một từ lâu đã bị từng đạo kiến trúc dùng gạch xây thành công sự che chắn phong bế. Cùng với một số tòa nhà xung quanh, một tuyến phòng thủ khép kín đã được hình thành.

Khu phố cũ nằm trong tuyến phòng thủ giờ này giống như tu la địa ngục, 1 ngày trước đây ngẫu nhiên còn có thể nghe tiếng người kêu hét thảm thiết, giờ đây lặng im không chút động tĩnh.

Lưu Bân, hạ sĩ quan cấp một lúc này đang ngồi dựa lưng vào tường, người lính bên cạnh đưa cho anh một chai nước khoáng và một hộp bánh, sau đó ngồi vào bên cạnh anh ta.

"Tiểu đội trưởng, ta tìm được cái này từ siêu thị bên kia, ăn đi, ngươi từ trưa hôm nay tới giờ chưa ăn gì. Mẹ kiếp, sao siêu thị trong thành phố chỉ còn cái thứ này, có vẻ như là bị bọn cướp khoắng sạch rồi. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không bị con quái vật đó gϊếŧ chết thì cũng chết đói!” Người lính lầu bầu nguyền rủa.

Lưu Bân cau mày, bọn họ là quân nhân, kỷ luật quân nhân không thể lấy bất cứ đồ vật của quần chúng, anh ta muốn nói gì đó lại nghĩ đến hôm qua quân nhu dự phòng chưa được gửi tới, không biết những người lính khác ở Vũ Thành như thế nào, nhưng thủ hạ của anh ta luôn luôn đói.

Mặc dù anh ta không biết tại sao nguồn cung cấp dự phòng không đến, nhưng Lưu Bân biết rằng nhất định đã xảy ra đại sự.

Hôm nay lại hy sinh thêm vài huynh đệ, nghĩ đến cảnh họ sắp chết, môi Lưu Bân mấp máy, nhưng anh không nói lời khiển trách.

"Mẹ nó, đội trưởng nói xem những con quái vật đó đến từ đâu vậy? Nó giống như một giấc mơ, còn có những con bọ, ta tận mắt chứng kiến chúng chui vào thi thể Lăng tử, biến một người thành loại quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ, kháo, cái quái gì thế này!” Một tên lính khác cũng chồm tới nói.

Lăng tử là chiến hữu của bọn họ. Mấy giờ trước một con bọ từ ngoài chui vào cơ thể, sau đó bắt đầu biến dị. Bất đắt dĩ bọn họ chỉ có thể bắn chết đồng đội đang cùng kề vai chiến đấu bên nhau thành một cái sàng.

"Lão thiên, bọn mày hỏi lão tử, lão tử hỏi ai đây? Để bánh và nước lại cho lão tử ăn uống, lăn trở về cảnh giới đi!"

Lưu Bân nghĩ đến cái chết của Lăng Tử, nhưng không có lý do để phát hỏa trong người, giận dữ nói.

Những người lính khác lập tức giải tán, một tiểu đội của họ chịu trách nhiệm canh gác cửa hàng bách hóa Thiên Dương, cấp trên ra lệnh tử thủ.

Lúc này, vài bóng người chợt lóe ra khỏi hàng rào, một binh sĩ lập tức cảnh báo, Lưu Bân và những người khác giơ súng nhắm chuẩn.

Cùng những người khác bất đồng, lúc Lưu Bân giương mắt nhìn ra xa, đằng xa có thể nhìn thấy dáng vẻ của những bóng người đó, không thể nghi ngờ là trùng nhân, trên thực tế người bình thường không thể nhìn rõ dưới loại ánh sáng và khoảng cách này.

Sáng nay anh mới phát hiện thị lực của mình đã được cải thiện, ngoài ra Lưu Bân cũng thấy sức lực của mình có vẻ khỏe hơn rất nhiều, dù không ăn nhưng hôm nay anh vẫn tràn đầy năng lượng, anh ta đã trộm thử qua, 1 quyền có thể dễ dàng đập nát 1 viên gạch, có thể dễ dàng leo lên một mái nhà cao ít nhất năm mét. Mặc dù trước đây anh ta có thể làm được điều đó nhưng sẽ không bao giờ dễ dàng như ngày hôm nay.

Lưu Bân biết rằng có điều gì đó đã xảy ra với mình, nhưng anh không có manh mối, và sự thay đổi này khiến anh sợ hãi. Anh nghĩ tới những người bị bọ ký sinh sẽ có lực lượng tăng mạnh và tay chân linh hoạt, lẽ nào anh ta cũng bị ký sinh?

Lưu Bân không nói cho ai biết chuyện này, nếu như Ngô Minh ở đây, anh ta nhất định sẽ nói cho hắn biết đây hoàn toàn không phải là ký sinh, mà là báo trước thức tỉnh, cho thấy Lưu Bân có khả năng hấp thụ nguyên lực tự do nhanh hơn gấp nhiều lần. Trên thực tế, trong số những người lính chiến đấu trên tiền tuyến, đã có rất nhiều người như Lưu Bân đang nhanh chóng hấp thụ nguyên lực tự do, nếu không có thảm họa họ sẽ là những người đầu tiên thức tỉnh.