Đoàn Sủng Tiểu Trà Xanh Ba Tuổi

Chương 40.2

Thấy lỗ tai tiểu cô nương tốt, yên lòng, đứng dậy đi vào gian trong.

Chờ hắn lại đi ra, trên người thay một thân cẩm bào màu xanh nahtj, tóc cũng chải qua, cài một cây trâm bạch ngọc.

Thẩm Linh Chu ngẩng đầu nhìn, nãi thanh nãi khí nói: "Ca ca đẹp."

Thế tử ca ca mặc một thân đen, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách vô hình, có chút luống cuống. Vẫn là mặc xanh nhạt xinh đẹp hơn một chút, không đáng sợ như vậy.

Sau khi bị tiểu cô nương khen ngợi không biết bao nhiêu lần, nhiều lần cấm không có kết quả, Thế tử gia đã thành thói quen.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của tiểu cô nương dính đầy vụn đường, Ninh Dịch Trì nhịn không được cười khẽ một tiếng, đi qua lấy khăn tay ra định lau miệng cho nàng. Nhưng thân thể mập mạp của tiểu cô nương vặn vẹo né tránh.

Thẩm Linh Chu nhìn hồ lô đường còn có một nửa, đưa tay đẩy Ninh Dịch Trì ra: "Chu Chu ăn xong."

Nàng còn chưa ăn xong, hiện tại lau một lần, đợi lát nữa lại phải lau một lần nữa, cần gì phải tốn hai lần.

Ninh Dịch Trì để tùy nàng, đưa tay ôm tiểu cô nương lên đặt ở bên giường ngồi, hắn cũng ngồi ở bên cạnh, cứ như vậy cười nhìn tiểu cô nương ăn.

Xem cái gì mà xem. Cơ thể nhỏ bé của Thẩm Linh Chu lại vặn vẹo, dùng gáy hướng về phía Ninh Dịch Trì.

Mỗi lần nàng ăn cái gì, Thế tử ca ca đều thích nhìn chằm chằm nàng. Bình thường còn chưa tính, nhưng hiện tại nàng đều có thể nghĩ ra được trên mặt nàng là dạng đức hạnh gì đó.

Vật nhỏ còn không cho nhìn. Ninh Dịch Trì nhịn không được cười, đưa tay sờ sờ trên đỉnh đầu nàng, đứng dậy đi đến giá sách phía sau bàn tìm ra mấy quyển sách, ngồi xuống ghế lật xem từng quyển từng quyển.

Thẩm Linh Chu cuối cùng cũng gặm xong một cây kẹo hồ lô, nàng dùng hai đầu ngón tay mập mạp nắm tăm trúc kẹo hồ lô, tự mình bò xuống giường, đi đến trước bàn, đưa cho Ninh Dịch Trì: "Ca ca."

Ninh Dịch Trì buông sách xuống, vòng qua bàn đưa tay nhận lấy tăm trúc, gọi Thường Sơn lấy chậu nước ấm tiến vào.

Đưa tăm trúc cho Thường Sơn, Ninh Dịch Trì thấm ướt khăn tay, ôm lấy gáy tiểu cô nương, trước tiên cẩn thận lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy đường cho nàng, lại nắm chặt tay mập mạp của nàng đặt ở trong nước, rửa tay.

Chờ sửa sang xong cho tiểu cô nương, Ninh Dịch Trì cầm lấy trống lúc lắc tiện tay đặt trên bàn, đưa tới trước mặt nàng: "Cầm đi chơi."

Đây là khi hắn vòng ra chợ mua kẹo hồ lô, nhìn thấy quầy hàng bên cạnh có người bán trống, chủ quán đang lắc lư, hắn cảm thấy kỳ quái dễ nghe, liền thuận tiện mua cho tiểu cô nương một cái.

Thẩm Linh Chu dùng tay mập mạp nắm chặt trống lúc lắc, vẻ mặt có chút ngốc trệ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Hài tư lớn như vậy, không cần phải chơi đồ chơi này.

Ninh Dịch Trì cho rằng tiểu cô nương chưa từng thấy qua, không biết chơi như thế nào, hắn nắm chặt tay mập mạp của nàng lắc qua lắc qua lắc lại, kiên nhẫn dạy: "Nhìn này, như vậy."

Nàng không ngu ngốc. Thẩm Linh Chu nhé trống lúc lắc vào trong tay Thế tử gia, giọng sữa chững chạc đàng hoàng: "Chu Chu lớn, ca ca chơi."

Nàng không chơi thứ này, Thế tử ca ca nguyện ý chơi, tự hắn chơi đi.

Tiểu cô nương này còn ghét bỏ? Ninh Dịch Trì nhịn không được cười.

Hắn cảm thấy tiếng trống bang lang bang lang này, thật sự rất thích hợp cho tiểu cô nương tròn vo, thế nhưng nàng không cần, cũng đành phải cất đi trước.

Thẩm Linh Chu nhớ tới sách và giấy nàng mượn từ chỗ Thế tử ca ca, liên tục khoa tay múa chân giải thích với hắn.

Ninh Dịch gật đầu: "Muốn đọc sách gì, tự mình cầm là được."

Thẩm Linh Chu nhớ tới chuyện hai ngày nay nàng vẫn cân nhắc, vì thế túm Ninh Dịch Trì đến chỗ ngồi kia ngồi.

Chờ hắn ngồi xuống, lúc này nàng mới ấp úng bò lên đùi hắn cũng ngồi, bò nửa ngày mệt mỏi quá sức.

Nói đến cũng kỳ quái, Thế tử ca ca thường xuyên chủ động ôm nàng ngồi trên đùi hắn, nhưng phàm là nàng muốn tự mình bò, hắn liền khoanh tay đứng nhìn, một bộ đức hạnh xem náo nhiệt.

Nhất định phải nhìn nàng mệt đến thở hổn hển bò lên, hắn mới cười đưa tay ôm nàng một chút. Ngươi nói người này không trông có thiếu nợ không.

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc so đo những thứ này, nàng có việc đứng đắn muốn làm.

Thẩm Linh Chu nắm lấy bàn tay to của Thế tử ca ca, xoay ngón tay hắn, nãi thanh nãi khí: "Ca ca, một, một, một..."

Thẩm Linh Chu đếm hơn nửa ngày, chỉ đếm ra một đống chữ "Một".

Không phải là nàng lắp bắp, nàng đang cố ý giả ngu.

Trong quá trình giảng dạy mấy ngày nay, Thẩm Linh Chu phát hiện, ngoại trừ hai người Xuân Phúc và Tùng Lam hiểu biết chữ nghĩa, viết thư tính sổ cái gì cũng biết, trong viện nàng còn lại sáu nha hoàn lớn nhỏ, không chỉ không biết chữ, ngay cả phương pháp cộng trừ cơ bản nhất cũng không biết.

Hai nha hoàn nhỏ nhất, Tường Vi và Tam Nha, đừng nói cộng trừ, ngay cả đếm, cũng chỉ có thể đếm đến trong vòng hai mươi, nhiều hơn nữa sẽ không rõ.

Vậy làm sao mà có thể làm được? Không trông cậy vào các nàng làm đại sự, nhưng chẳng may quay đầu lại mua một thứ đều bị người ta lừa gạt thì làm sao bây giờ.

Cho nên Thẩm Linh Chu lập tức quyết định, trước khi nàng rời khỏi Trấn Viễn Hầu phủ đi tìm cữu cữu, ngoại trừ dạy các nàng nhận một ít chữ ra, nàng còn phải dạy các nàng cộng trừ trong vòng một trăm.

Nhưng trong mắt người ngoài, ngay cả đếm nàng cũng chưa từng học qua, nếu nàng tính thêm trừ, đó không phải là rất kỳ quái sao.

Vì thế vừa cân nhắc, nàng liền quyết định kéo Thế tử ca ca làm lá chắn.

Để cho Thế tử ca ca tùy tiện dạy nàng, nàng liền làm bộ là học được ở chỗ Thế tử ca ca, sau đó nàng có thể trở về dạy nha hoàn.

Nhìn tiểu cô nương mũm mĩm nắm chặt xoay ngón tay hắn, vẫn ở đó "một một một", Ninh Dịch Trì cười hỏi: "Chu Chu là muốn học số đếm?"

Thẩm Linh Chu gật gật đầu: "Chu Chu học."

"Được, ca ca dạy ngươi." Ninh Dịch Trì ngược lại nắm chặt bàn tay mập mạp của tiểu cô nương, đưa tay điểm lên mu bàn tay nhỏ bé của nàng: "Một, hai, ba..."

Nhìn bàn tay mập mạp giống như bánh bao của mình, Thẩm Linh Chu thật sự không nhịn được cười khanh khách, cười một hồi mới đọc theo: "Một, hai, ba..."

Cứ như vậy, một người dạy một cái đọc, đợi đến khi cơm trưa bưng đến, Thẩm Linh Chu đã có thể đếm đến ba mươi.

Nàng đếm như vậy, trước tiên đếm mười ngón tay trên hai tay thế tử ca ca, sau đó đếm mười ngón tay của nàng, cuối cùng lại đếm mười cục khớp trên mu bàn tay nàng, tổng cộng ba mươi.

Thẩm Linh Chu cũng không rõ đứa hài tử lớn như nàng, hẳn là học nhanh bao nhiêu, sợ dọa Thế tử ca ca, trải qua suy nghĩ kỹ càng, nàng cố ý làm chậm tốc độ "học tập".

Hai người lăn qua lật lại đếm nhiều lần như vậy, nàng chỉ cho phép mình học được ba mươi số.

Bề ngoài nghiêm túc. Nhưng trong lòng lại vội vàng muốn chết.

Rõ ràng đều biết, còn muốn cố ý ở chỗ này giả ngu, Thẩm Linh Chu cảm thấy trong lòng nàng thật mệt mỏi nha.

Ninh Dịch Trì trời sinh thông minh hơn người, trong học tập cũng không có khó khăn gì, hắn cũng không có dạy qua hài tử khác, cho nên cũng không biết, Thẩm Linh Chu dù cho là cố ý thả chậm tốc độ, đã vượt qua hài tử cùng tuổi một mảng lớn.

Cho nên hai người cũng không ý thức được, ngắn ngủi nửa canh giờ, một tiểu oa nhi ba tuổi cho tới bây giờ chưa từng đếm qua, không kém chút nào có thể đếm đến ba mươi, dường như là có một chút quá mức lợi hại.

Sau khi đếm xong, Ninh Dịch Trì theo thói quen khen ngợi vài câu "Chu Chu thật ngoan", hai người liền vẻ mặt như thường ngồi ăn cơm.

Ăn cơm xong, thấy tinh thần tiểu cô nương còn tốt, đoán chừng lúc này lão phu nhân cũng còn chưa nghỉ trưa, Ninh Dịch Trì liền ôm đứa nhỏ đi vào viện lão phu nhân.

Bình thường ở trong phủ, Ninh Dịch Trì mỗi ngày phải đến chỗ lão phu nhân dạo một vòng, dù cho không ngồi nhiều lắm, nhưng chung quy vẫn phải đến thăm.

Phàm là đi ra ngoài làm việc, cần mấy ngày mới có thể hồi phủ, trước khi hắn ra ngoài đều phải đến chào hỏi lão phu nhân. Chờ từ bên ngoài trở về, tự nhiên cũng phải đi chỗ lão phu nhân báo tin.

Vào trong phòng lão phu nhân, lão phu nhân quả nhiên còn chưa nghỉ ngơi, đang ngồi ở chỗ đó uống trà.

Thẩm Linh Chu từ trong ngực Ninh Dịch Trì giãy ra, nhào tới trên đùi lão phu nhân, nãi thanh nãi khí kêu lên: "Tổ mẫu!"

Lão phu nhân nhìn thấy tiểu cô nương mũm mĩm hồng hồng, hiếm thấy ôm chặt lấy, hôn lấy hôn để: "Chu Chu a, sao hôm qua không đến thăm tổ mẫu?"

Ngày hôm sau sau khi Thẩm Linh Chu bay tới bay lui, nghe Xuân Phúc nói lão phu nhân mới biết, có chút lo lắng cho nàng, ăn cơm tối xong bà liền gọi Xuân Phúc dẫn nàng đến thăm mình.

Nhưng hai ngày nay nàng phải dạy cho bọn nha hoàn, muốn viết chữ to, còn phải dành thời gian quăng roi tranh thủ sớm ngày luyện thành người roi hợp nhất, thật sự là quá bận rộn, liền không đến phòng lão phu nhân.

Thấy lão phu nhân hỏi, Thẩm Linh Chu có chút áy náy, ôm cổ lão phu nhân dán mặt với bà: "Chu Chu bận rộn, tổ mẫu không trách."

Lão phu nhân ôm tiểu cô nương mũm mĩm cười ha ha ra tiếng, hô tâm can bảo bối một trận.

Ninh Dịch Trì miêu tả tình cảnh Thẩm Linh Chu dạy học cho nha hoàn trong viện, lão phu nhân càng cười đến đau bụng, nói ngày mai bà cũng muốn đi nghe Chu Chu tiểu tiên sinh giảng sách.

Tuy rằng không rõ có cái gì đáng để cười thành như vậy, nhưng thấy tổ mẫu cười thật sự vui vẻ, Thẩm Linh Chu cũng nhe răng sữa khanh khách cười khanh khách một trận.

Lão phu nhân ôm tiểu cô nương hỏi rất nhiều lời, tán gẫu một hồi lâu, lúc này mới nói chính sự với Ninh Dịch Trì, hỏi hắn nếu tổ chức yến hội ngắm hoa ở ba ngày sau có dược không.

Đối với Ninh Dịch Trì mà nói, chọn ngày nào cũng không sao cả, vì thế gật gật đầu: "Tổ mẫu chọn là được."

Ninh lão phu nhân nhìn thái độ có lệ của hắn, liếc hắn một cái: "Ngày đó, con phải ở trong phủ cho ta, chớ có chạy loạn."

Ninh Dịch Trì gật gật đầu, không nói gì.

Một bữa tiệc ngắm hoa? Cái này để làm gì vậy?

Thẩm Linh Chu nghiêng đầu nhìn tổ mẫu, lại nhìn thế tử ca ca, nãi thanh nãi khí hỏi: "Hoa hoa yến?"

Ninh lão phu nhân ôm tiểu cô nương, nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên đôi chân mập mạp của nàng, cười nói: "Trong yến tiệc ngắm hoa, sẽ có rất nhiều tỷ tỷ đoan trang hiền thục, đến lúc đó Chu Chu liền đi theo tổ mẫu, giúp tổ mẫu chọn một tẩu tẩu cho Thế tử ca ca con được không? -

Chọn tẩu tẩu? Đó không phải là xem mắt sao.

Thế tử ca ca động một chút liền mặt đen muốn đánh người, không biết tìm loại tẩu tẩu nào mới có thể trị được hắn.

Tổ mẫu bảo nàng giúp đỡ chọn, vậy nàng liền chọn một người lợi hại một chút, hắc hắc hắc.

Vừa nghĩ đến Thế tử ca ca và tẩu tẩu lợi hại, tựa như Hầu gia bá bá và Mai di nương, mỗi ngày đánh nhau, Thẩm Linh Chu vỗ vỗ bàn tay nhỏ, vui sướиɠ khi người gặp họa nhe răng sữa cười vui vẻ: "Chu Chu tìm tẩu tẩu."