Chương 3:
Nguyễn Miên Miên nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn đang tức giận đến vặn vẹo, cũng không thèm để ý, cười tủm tỉm mà tiến đến trước mặt hắn, nói: “Đúng vậy, tôi chính là tìm chết, đợi chút nữa anh nỗ lực chút, đem tôi làm chết được không?”
A!
Cô ở mộng xuân thí nghiệm một chút, bị đàn ông làm chết là loại cảm giác như thế nào.
Trai đẹp nghe được lời này, vẻ mặt trên mặt cứng đờ, cũng không biết là do tức giận hay do thuốc có tác dụng quá mạnh, một lúc sau, khuôn mặt đẹp trai nhuộm một mảng đỏ, làn da cũng bị nhiễm một chút màu đỏ …
Đương nhiên, nơi phản ứng rõ ràng nhất là phần dưới bụng hắn, qυầи ɭóŧ tứ giác chậm rãi bị biến dạng vì vật cương cứng bên trong nổi lên theo hình vòng cung đáng kinh ngạc.
“Hừ…”
Trai đẹp khó chịu giãy giụa một chút, hai mắt dần dần mê ly, chút tức giận cuối cùng đều bị tác dụng của thuốc chôn vùi.
“Nguyễn… Miên… Miên.”
Từng câu từng chữ của hắn đều chứa đựng phẫn nộ, như hận không thể xé nát Nguyễn Miên Miên!
Nguyễn Miên Miên chớp chớp mắt, cúi xuống, tò mò nhìn chằm chằm qυầи ɭóŧ của hắn bị thứ đồ cương vật kéo căng.
Đừng trách cô không có kiến thức, tuy rằng cô rất thích xem tạp chí trai đẹp, nhưng trên thực tế, cô sống 23 năm, còn chưa thật sự thấy tiểu huynh đệ của đàn ông lớn lên có bộ dáng gì.
Tối hôm qua xem [Tổng tài bá đạo yêu tôi], trong đó viết không ít thịt, còn có miêu tả quả trứng dái của nam chính.
“Cho nên… thứ này rốt cuộc là có bộ dáng như thế nào?”
Nguyễn Miên Miên rốt cuộc là không nhịn được lòng hiếu kỳ, ném roi da trong tay đi, sau đó lột quần tứ giác của người đàn ông xuống.
Người kia một bên cố kìm nén tác dụng của thuốc, một bên kháng cự không để cô tới gần.
Nhưng, động tác Nguyễn Miên Miên rất nhanh, lập tức lột qυầи ɭóŧ của hắn, sau đó, dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím kia giống như cánh tay trẻ con bật ra như lò xo, nó cuối cùng đã được giải phóng khỏi nơi chật hẹp, thiếu chút nữa đã đánh vào mặt cô…
“…”
Nguyễn Miên Miên trợn tròn đôi mắt to, nhìn dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím đầy gân xanh trước mắt này, dường như cùng với trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau…
“Thứ đồ này thật xấu.”
Nguyễn Miên Miên nhỏ giọng chê một câu, duỗi bàn tay nhỏ của mình ra và búng vào qυყ đầυ một cái.
“Hừ…”
Trai đẹp phát ra một tiếng kêu rên kìm nén, khuôn mặt nhuộm đầy tìиɧ ɖu͙©, nhìn chằm chằm cô đầy vẻ khó chịu, nhưng khi nói ra lại rất yếu ớt: “Nguyễn, Miên Miên… Cô nếu dám chạm vào tôi, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô!”
Ồ ha?