Vương Quốc Màu Xám

Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy

Ra khỏi phòng hợp, Tần Thái đeo kính râm lên nhanh chóng ngồi vào xe đã chờ sẵn. Bạch Cập và Yến Trọng Hoan mỗi người trái phải ngồi bên cạnh cô, Sa Ưng lái xe rời khỏi. Mắt thấy không còn ai, Tần Thái mới nắm lấy vạt áo Bạch Cập, phun ngụm máu lên người hắn. Bạch Cập không nói gì, lấy khăn ướt trên xe nhẹ nhàng lau đi. Lập tức Yến Trọng Hoan lấy nước cho cô súc miệng. Sa Ưng chau mày: "Thương thế cô trầm trọng như vậy, sao lại vội vã ra mặt thị uy."

Tần Thái thở gấp, vừa rồi dùng thuật nghịch chuyển ngũ hành khiến vết thương cũ trong hồn phách của cô lại tái phát: "Sau hôm nay, mọi người không cần phải trốn đông trốn tây nữa, kệ chó bọn Trật Tự hay Nhân Gian, muốn đi đâu thì đi."

Bạch Cập thật vất vả mới lau khô vết máu trên người, nghe vậy chỉ nhàn nhạt trả lời: "Tôi đi xem bên Thiên Lư Loan còn sửa lại được không."

Sa Ưng lo lắng: "Bây giờ cô ấy chỉ cần một nơi cố định để dưỡng thương, Thiên Lư Loan bị phá hủy quá nhiều, trong thời gian ngắn không thể ở được. Huống hồ chúng ta nhiều người như vậy, giờ mà dọn ra khỏi núi sâu thì còn chỗ nào để an thân đây?"

Yến Trọng Hoan đã lo trước, hắn móc ra tấm danh thϊếp: "Để tôi gọi hỏi một chút."

Điện thoại vừa kết nối, bên kia vang lên tiếng quen thuộc: "Họ Yến, anh đưa sư phụ tôi về lại Hành Thiên Nhã Các để tịnh dưỡng đi." Đối phương nói ra địa chỉ, một lúc sau Sa Ưng mới phản ứng lại được, thì ra là Thích Ấn và Vô Địch Tử, anh đã sớm quên hai người này rồi.

Sau thời gian dài giúp Tần Thái xử lý việc ở Bộ Tài nguyên, gom góp năng lượng. Bên cạnh đó bọn họ vẫn kinh doanh quán phong thủy, sau khi Tần Thái xảy ra chuyện, vì tu vi còn thấp nên không thể ngoi đầu. Yến Trọng Hoan vốn dĩ đã quan sát chặt chẽ, sau khi thấy Tôn Chủ sẽ bị tiêu diệt, hắn một lòng muốn đi theo Tần Thái, nên sẽ suy xét đường lui cho cô. Hắn đã sẵn sàng góp sức nhưng bản thân và nhóm Tần Thái không thể lộ diện quá nhiều, mà hai người đệ tử này của cô giấu được danh tính khá tốt, hầu như không phát hiện có quan hệ gì với Nhân Gian nên không bị ảnh hưởng quá nhiều. Hắn lập tức bí mật liên hệ với họ, yêu cầu sửa chữa Hành Thiên Nhã Các bị Tôn Chủ phá.

Hai người này không nói nhiều, lập tức làm việc cho ổn thỏa. Sau khi Tôn Chủ bị tiêu diệt, vốn nghĩ Tần Thái sẽ nhanh chóng về đây ở, không nghĩ tới cô bị nhóm Tạ Thiên An truy sát, không hiện thân cả mấy tháng sau.

Lúc này biết được Tần Thái đã tỉnh, họ còn đang tìm cách liên lạc. Sa Ưng lái xe đưa mọi người đến nơi, Hành Thiên Nhã Các là khúc biệt thự lớn nhất Thiên Lư Loan, lập căn cứ ở đây là quá đủ.

Bạch Cập ôm Tần Thái đến căn phòng trước kia của Thông Dương Tử. Căn phòng này được sửa lại tương đối tốt, Bạch Cập rất vừa lòng. Con người Yến Trọng Hoan tuy phẩm hạnh không tốt, nhưng dù ở Trật Tự hay Nhân Gia, hắn đều có thể có vị trí cao hơn người, tuyệt đối không chỉ dựa vào chút thông minh nhỏ.

Sắp xếp ổn cho Tần Thái xong, Bạch Cập lập tức dời toàn bộ các Huyền thuật sư dưới trướng đến đây. Các việc lặt vặt liên quan đến Tần Thái giao cho Yến Trọng Hoan, đề phòng việc ngoài ý muốn thì Tang Cốt Nê cũng được phân công ở lại. Nó là thứ không biết buồn là gì, suốt ngày đều đứng trong vườn hoa hấp thụ mưa nắng. Mọi chuyện đều do Yến Trọng Hoan làn, hắn biết đây là cơ hội để thể hiện, sao có thể qua loa? Hắn sắp xếp toàn bộ Huyền thuật sư đến đây, muốn đón người nhà hay thăm người đều đâu vào đó, thuận lợi hơn tưởng tượng.

Chu Tế Xương biết phe Tần Thái đã dọn về thành phố Tam Họa, lại ở Hành Thiên Nhã Các trước kia. Đã có vài lần ông ta phát động truy sát cô, nhưng cái chết đáng sợ của Tạ Thiên An đã dọa hầu hết Huyền môn chính đạo. Hơn nữa sức mạnh tuyệt đối của Tần Thái rành rành ra đó, không có mấy ai hưởng ứng lời kêu gọi này.

Thủ hạ cũ của Tạ Thiên An ngay hôm sau đã rục rịch móc nối các mối quan hệ. Bọn họ vốn có giao tình không tệ với nhóm người của Tần Thái, nhờ có lời tốt nên cũng thu vào. Trong đó đương nhiên không thiếu người có oán hận riêng.

Tâm phúc của Tạ Thiên An khá nhiều người kiêu ngạo, chơi trò bỏ đá xuống giếng, dù có tâm sẵn sàng góp sức thì cuối cùng vẫn không thể chết tử tế được. Nhưng dù sao, phân tách rồi lại tái hợp, thủ lĩnh tất nhiên vẫn là Lam Trù.

Cô có thật sự là Lão gia tử hay không, người bên ngoài tranh luận rất nhiều. Có người cảm thấy cô đi theo con đường thi thuật rất giống Lão gia tử. Hơn nữa Giang Tử Hằng cũng nhận cô là cha. Có người cãi lại, Tần Thái từ Lam Trù đến Tiên Tri, xuất thân lai lịch luôn rõ ràng. Hơn nữa còn sinh hạ Lục Hồng Huyên cho Lục Thiếu Hoài. Nếu đường đường là Lão gia tử, sao lại làm như vậy? Người khác lại nghĩ Tần Thái làm thế là để che giấu thân phận với Tôn Chủ.

Mắt thấy thời gian càng lúc càng gấp, lòng Chu Tế Xương như lửa đốt. Bất đắc dĩ ông ta phải tìm đến Bạch Hà thương lượng: "Anh cũng đã thấy, thủ đoạn của nha đầu này quá tàn nhẫn. Dù cô ta có là Tần Thái hay Giang Vỹ Trúc, cô ta đã sớm xa rời tôn chỉ của Huyền môn rồi. Chẳng lẽ anh còn muốn bao che cho cô ta sao?"

Bạch Hà cũng đang rất mâu thuẫn, trước sự thay đổi của Tần Thái khiến anh quá ngạc nhiên. Anh ngàn lần không thể tưởng tượng được cô bé dù có bị đánh vẫn muốn cứu người, mỗi ngày dán giấy còn than thở, thấy đồ ăn là sáng mắt lên, thật sự biến thành như vậy sao. Anh cảm thấy đau, nhưng càng là tự trách nhiều hơn, anh xa cách cô đã quá lâu rồi. Anh hoàn toàn không biết gì về cô cả, nói gì đến chức trách của một sư phụ?

Hay là do năm đó anh sốt ruột vì yêu mến tài nghệ của cô, muốn nhận cô làm đồ đệ nên chuyện mới chuyển biến xấu như ngày hôm nay? Nếu năm đó anh không khăng khăng dẫn cô đến Trật Tự, có lẽ mọi chuyện sẽ khác được không?"

Không thể biết được, bởi vì chỉ có thể chọn một con đường, không ai biết được con đường khác sẽ như thế nào?

"Chu sư thúc, tôi sai rồi, thật sự quá sai rồi." Anh thở dài thật sâu, Chu Tế Xương chỉ cho rằng anh đã thất vọng với Tần Thái. Ông ta đỡ vai anh, muốn anh nghĩ đến sự tình nghiêm trọng: "Bạch Hà, cô ta đã tu tà thuật ngũ hành, nếu thật sự khôi phục sức mạnh, thậm chí còn mạnh hơn, thì Huyền môn chúng ta lại cung phụng một Tôn Chủ khác sao!! Đến lúc đó chúng ta phải làm thế nào?"

Tâm Bạch Hà loạn như ma.

Sau nhiều ngày hôn mê, Tần Thái bỗng nhiên tỉnh lại. Yến Trọng Hoan luôn chăm sóc cô phát hiện, liền sai người đưa đến chén sữa đông hai tầng. Tần Thái tích cốc đã lâu, cô chỉ thích đồ ăn vặt linh tinh. Hắn cũng đã nắm rõ ghi chép của ĐT, hơn nữa còn tinh tế hơn Yến Tiểu Phi nhiều lần.

Tần Thái tự cầm lấy chén sữa, thuận miệng phân phó hắn: "Chuẩn bị trà Long Tĩnh chiêu đãi khách quý."

"Có khách muốn đến đây sao?" Yến Trọng Hoan nhanh chóng sai người đi chuẩn bị, còn hắn ngồi ngay mép giường Tần Thái, chờ cô ăn xong mới cầm chén đi, dùng khăn ấm lau sạch tay và mặt cho cô. Đang lau lau thì có người đến báo: "Thưa Tiên Tri, có Bạch Hà tiên sinh đến."

Quan hệ giữa Tần Thái và Bạch Hà vốn đã không còn là bí mật, nên Bạch Hà được mời đến thẳng phòng khách. Tần Thái gật đầu, ý bảo Yến Trọng Hoan lấy áo khoác cho cô. Hắn nhíu mày: "Lần trước lúc xử lý Tạ Thiên An, Bạch Hà cũng ở đó. Bọn họ là kiểu người không chấp nhận nổi chuyện như thế. Lần này Bạch Hà đến đây.... Chắc chắn là bị người khác xúi giục gây bất lợi cho Tiên Tri. Nên là Tiên Tri đừng gặp được không?"

Tần Thái lắc đầu: "Lấy áo."

Yến Trọng Hoan không còn cách nào, chỉ đành khoác áo cho cô. Lúc Tần Thái xuống lầu, Bạch Hà ngồi trên sô pha. Lúc cô thảnh thơi bước từng bước một bậc cầu thang, Bạch Hà ngẩng đầu tinh tế đánh giá cô như thể đây là lần đầu tiên. Cô đã cao lên rất nhiều, áo khoác dài màu đen mũ liền che chắn cẩn thận, mái tóc ngắn màu trắng ẩn sau lớp áo vẫn nhìn thấy được.

"Sư phụ có khỏe không?" Cô ngồi xuống cạnh Bạch Hà, giọng nói như gió như mây. Làn da cô trắng bất thường, môi nhoẻn cười nhẹ nhàng, chỉ có một thân áo đen óng như chảy xuôi xuống mặt sàn, hắt lên vẻ bi ai trong đôi mắt anh.

"Chuyện lần trước cô nói với sư phụ, còn tính không?" Anh đến đây không phải để hàn huyên mà vào thẳng chủ đề. Tần Thái tự mình châm trà cho anh, Yến Trọng Hoan lo lắng Bạch Hà sẽ làm gì với Tần Thái nên sắp xếp Huyền Thuật sư ẩn nấp xung quanh. Tần Thái vẫn giữ cách nói chuyện nhẹ nhàng như trước: "Tôi đã nói rất nhiều lời với sư phụ, ý sư phụ là câu nào?"

Cô đưa tách trà qua, Bạch Hà nhìn tay cô. Đã không còn là bàn tay đầy vết chai trước kia, trở nên mềm mại trơn bóng hơn nhiều, nhưng ai mới thấy rõ máu me?

"Cô đã nói, nếu sư phụ muốn chức vị Tôn Chủ, cô sẽ tương trợ." Anh tăng thêm ngữ khí, tiếng vọng của Chu Tế Xương còn văng vẳng: "Bạch Hà, ta hoàn toàn có thể không làm Tôn Chủ, nhưng tuyệt đối không thể để cho người này chấp chưởng!"

Tần Thái vẫn ý cười nhẹ nhàng, áo đen càng làm nổi bật cơ thể băng thanh ngọc cốt, phảng phất như đám sương sớm ngày hè, sắp sửa lộ ra vẻ đẹp kinh diễm. Có một khắc, Bạch Cập cảm thấy kinh hãi. Khói nhạt từ ấm trà lan tỏa qua đôi bàn tay trắng như sữa, đẹp đến mờ ảo: "Nếu tôi nói không còn tính nữa thì sao?"

"Nếu cô ta khăng khăng không chịu, thì cần phải trừ khử! Huyền môn chính đạo, sao có thể để tà ma đứng đầu?" lời Chu Tế Xương còn văng vẳng bên tai, Bạch Hà nắm chặt kính Côn Luân bên trong tay áo, với khoảng cách gần như thế này như cơ hội tốt trời cho! Thần khí vốn đã làm bạn cả nửa đời người, nay lại nặng như ngàn cân.

Yến Trọng Hoan bất giác đến gần Tần Thái hơn, cũng đề phòng Bạch Hà động thử, chỉ có Tần Thái như chưa hề hay biết gì. Cô lại rót thêm trà cho Bạch Hà, anh bỗng nắm chặt lấy tay cô: "Tiểu Thái, cùng rời Huyền môn với sư phụ đi, chúng ta có thể sáng lập động phủ riêng, tu tiên cũng được, tiêu dao qua ngày cũng không sao, rời khỏi nơi khói lửa tranh giành này, được không?"

Tần Thái khẽ than thử, chỉnh áo khoác đứng dậy toan đi lên lầu: "Sư phụ có nghĩ đến, nếu hôm nay gϊếŧ tôi không được, có lẽ tôi sẽ gϊếŧ sư phụ không? Sau đó, Nguyệt Hiện sẽ tìm đến tôi báo thù, khó tránh cũng sẽ chết. Con gái sư phụ sẽ thế nào?" Bạch Hà giật mình, cô thoáng lắc đầu: "Tóm lại sư phụ quá mức nhân từ, quá từ bi, bảo vệ được bản thân hoàn toàn dựa vào may mắn, sao có thể dẹp được loạn thế? Lại làm cách nào để mở ra được thời đại mới? Chức Tôn Chủ, thật sự không hợp với sư phụ."

"Trọng Hoan, tiễn khách đi." Cô thoáng phất tay, rồi trở về phòng.

Tiến Bạch Hà đi xong, nhóm người Huyền Thuật sư cũng lui ra, tâm tình Yến Trọng Hoan không tệ nên tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn vặt cho cô. Yến Tiểu Phi đứng bên cạnh nhìn, nhịn không được nên hỏi: "Ý của cô ta là muốn tự mình nhậm chức Tôn Chủ sao?"

Yến Trọng Hoan cắt trái lê, chuẩn bị làm pudding lê tươi: "Cái lão Chu Tế Xương tính tới tính lui, lần nào biến khéo thành vụng rồi."

Yến Tiểu Phi giúp hắn đánh lòng đỏ trứng, gần đây hắn có chút hiểu biết về làm đồ ngọt nên biết cách làm. "Ý sư phụ là, lần này Bạch Hà tới đây cho Chu Tế Xương sai sử sao? Sao con nghe ý Tần Thái giống như là Bạch Hà tính ám sát cô ta vậy?"

Yến Trọng Hoan không vui: "Gọi là Tiên Tri, về sau đừng gọi tên thật nữa. Nếu đã quyết định muốn trung thành với ai thì phải toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho cô ấy." Hắn dạy xong đệ tử, lại tiếp tục thái lê, "Lão Chu Tế Xương kia đẩy Bạch Hà đến đây, chắc chắn là rắp tâm bất lương. Con nghĩ đi, nếu Bạch Hà gϊếŧ được Tiên Tri, nơi này còn có ta cùng nhiều Huyền Thuật sư như thế, hắn làm sao có thể thoát được? Tất sẽ chết cùng! Còn nếu Bạch Hà không thể gϊếŧ ch/ết Tiên Tri, mà ngược lại bị Tiên Tri gϊếŧ. Danh vọng của Bạch Hà ở Trật Tự không thấp đâu, nếu vậy thì ai cũng sẽ gắn mắc ác danh cho Tiên Tri. Mà nếu Bạch Hà làm Tiên Tri bị thương, chứng minh thương thế cô ấy rất nặng, chắc chắn ông ta sẽ tập hợp đánh tới lần nữa. Hai bên chỉ cần động thủ, dù kết quả có thế nào thì đều có lợi cho Chu Tế Xương."

Yến Tiểu Phi nghe xong có chút thất vọng và buồn lòng: "Chu Tế Xương vốn được xem là quân tử nhất Huyền môn, không nghĩ tâm tư lại xảo trá như thế."

"Quân tử?" Yến Trọng Hoan cười lạnh: "Nơi lang hổ thì sao nuôi ra được cừu non, thói đời nay đơn giản thế thôi, ở đâu ra quân tử." Hắn bỏ lê đã thái xong cùng gelatin vào nồi nước trái cây, rồi lắc đầu thở dài: "Dù sao chúng ta cùng cần mối quan hệ tốt với Bạch Hà, hắn không động thủ chứng minh lão Chu đã xem thường tình nghĩa giữa Bạch Hà với Tiên Tri. Đối với Tiên Tri, người này về sau sẽ có chỗ hữu dụng. Con đi chuẩn bị một chút đồ dùng trẻ con, đi xem xem bên vợ con Bạch Hà thiếu thứ gì thì đưa tới."

Yến Tiểu Phi đáp lời, còn muốn hỏi gì đó, Yến Trọng Hoan nổi điên: "Sao ta lại cứ giải thích cho con trước hả? Lần sau đổi lại con phải giải thích cho sư phụ!!"

Yến Tiểu Phi vốn luôn trẻ con trước mặt hắn, lập tức lè lưỡi co giò chạy.

Bạch Hà rời đi không lâu, Bạch Cập liền về tới Thiên Lư Loan. Không khí bỗng nặng nề hơn, mọi người đều hiểu, Bạch Cập mà bỏ việc đang gấp trở về thì bên Tiên Tri có hành động lớn.