Đi ra khỏi trang viên, Tần Thái đi thẳng về sảnh Tinh Tú đón Đàm Tiếu tan tầm.
Hiện tại Bạch Cập không có nhiều công việc để xuất hiện ở đó, tuy địa vị Tần Thái đã cao hơn xưa rất nhiều nhưng thực quyền lại không bằng hắn. Không nên thân cận quá, sẽ làm Lục Thiếu Hoài nghi kị.
Lúc Tần Thái đến, phần lớn người trong sảnh Tinh Tú đã về, Đàm Tiếu còn đang ở phòng Tài vụ. Lâm Băng Băng cũng ở đấy. Công việc ở đây phức tạp hơn so với bộ Tài nguyên, nên cô ấy bị điều đến làm việc của phòng Tài Vụ.
Công việc không quen thuộc, dù Đàm Tiếu không quá khắc khe nhưng không thể để sai lầm mãi, nên cần phải dạy dỗ cô ấy nhiều chỗ. Mấy ngày nay Đàm Tiếu rất bận.
Lúc Tần Thái đi vào phòng, thấy Đàm Tiếu đang ngồi trước máy tính. Lâm Băng Băng đứng một bên, bộ dạng nghiêm túc học tập. Cô gõ gõ cửa, Đàm Tiếu ngẩng đầu nhìn lên liền nói với Lâm Băng Băng: "Cô về trước đi, ngày mai lại nói tiếp."
Lâm Băng Băng chào Tần Thái, rồi dọn dẹp đồ trở về. Tần Thái ngồi xuống cạnh Đàm Tiếu, xem anh làm báo cáo tài vụ tháng này, một bên ghen ghét chèn ép anh: "Nè, Đàm Tiếu của chúng ta thật có tiền đồ, làm việc mà cũng có mỹ nhân tiếp bên cạnh nha."
Đàm Tiếu cười một tiếng, không giận: "Chờ tôi làm xong phần này."
Tần Thái cúi người chui vào lòng anh, anh cúi đầu xoa xoa tóc cô. Tần Thái bất mãn: "Anh Tiếu gần đây lạnh lùng quá, do có niềm vui mới chăng."
Đàm Tiếu bỗng quăng con chuột máy tính ra, giả vờ tức giận: "Có muốn anh đây móc tim ra cho coi không?"
Tần Thái cười haha, Đàm Tiếu cũng nâng khóe miệng, cuối cùng hai người yên lặng ôm nhau.
Thứ bảy tuần này Tần Thái lại về nhà, không biết vì sao mà nhà cửa gần đây rất thuận hòa. Lần này về có Đàm Tiếu lái xe, Tần Lão Nhị đối xử khác với vẻ quan tâm khách khí bình thường.
Trấn nhỏ luôn nhiều chuyện, Tần Thái vừa đưa Đàm Tiếu liền sinh ra nhiều phiên bản đoán mò đoán non. Mà lần này về đã sớm có người đứng chờ trong sân.
Tần Thái, Đàm Tiếu và Tần Lão Nhị vừa đi vào, hai người phụ nữ tầm năm mươi tuổi chạy lại: "Em gái ơi, ngàn mong vạn mong rốt cuộc em đã về!"
Cô biết hai người này là hàng xóm, nhưng một người ở trấn trên, một người ở thôn khác, ngày thường không tiếp xúc gì nhiều. Sao giờ lại nhiệt tình ngóng trông cô về như vậy?
Cô không quay đầu lại mà đi thẳng vào nhà, Tần Lão Nhị nhận thấy con gái đã khác xưa rất nhiều. Cô không còn là một em gái Tần ngây thơ chất phác nữa. Bây giờ trên người cô luôn có khí chất kiêu ngạo xa cách, những lúc không cười giống như cách xa vạn dặm. Giống như mấy diễn viên đóng vai gia gia gì đó trên TV, chỉ một cái liếc mắt là đã khiến người xem rùng cả mình.
Tần Thái ngồi xuống cạnh bàn, Đàm Tiếu cầm theo một hộp trà ngon xuống bếp bắt đầu pha trà cùng mẹ Tần.
Hai bà hàng xóm vẫn cứ khóc, cô không nói câu an ủi. Chờ tiếng khóc dần nhỏ hơn, hai người này mới nói được rõ sự tình. Nhà mỗi người đều có con trai học lớp 2 bị mất tích, hai đứa bé học cùng lớp với nhau, ngày thường tan học cũng cùng nhau về nhà, từ thứ tư thầy giáo đã thấy hai bạn nhỏ đi ra cổng trường.
Nhưng từ đó đến nay chưa thấy đâu.
Chờ hai bà vừa khóc vừa nói, Đàm Tiếu bê trà lên. Trà đã nguội vừa tới, Tần Thái uống một ngụm: "Đi về trước đi, ngày mai tôi cho các người tin tức."
Hai người cảm ơn liên tục, sau đó liền trở về. Tần Thái đi vào buồng trong, nói nhanh: "Tôi đi ngủ một chút, không có việc thì đừng gọi."
Tần Lão Nhị chưa nói gì, chỉ đi theo Đàm Tiếu uống rượu. Chỉ có mẹ Tần trách nhẹ: "Chưa cơm nước gì đã đi ngủ rồi."
Tần Thái nằm trên giường, chốc lát đã ngủ. Vẫn là khung cảnh đầm lầy nhiều sương đen ấy, giống như một trò chơi mà bản đồ chưa mở, người chơi không thể bước tiếp.
Lại không thấy gì, tại sao?
Tần Thái dùng sức muốn chạy khỏi nơi đầm lầy này, rốt cuộc cũng chỉ tốn công vô ích.
Lúc cô tỉnh lại đầu rất đau, ngồi một lúc trên giường, bỗng nhiên nhảy xuống giường cầm theo một chén nước ra khỏi cửa. Đàm Tiếu và Tần Lão Nhị không hiểu nguyên do mà đi theo. Tần Thái đưa mặt về hướng Tây Bắc, dùng nước vẽ hai vòng tròn lớn nhỏ cắt nhau, niệm liên tục.
Vẻ mặt Đàm Tiếu bất đắc dĩ: "Không biết lại đang làm cái gì."
Nhưng không ai dám quấy rầy cô.
Chỉ chốc lát sau, một cơn gió nhỏ dần dần xoáy tròn, chậm rãi quét tới. Tần Thái vẫn niệm chú, vòng nước nhỏ kia không hề thấm xuống đất, tựa theo làn gió mà dần dần nổi lên. Tần Thái khẽ nhíu mày, giữa làn gió nhỏ kia đột nhiên xuất hiện hình người đẫm máu, có hình dạng của trẻ con.
Tần Thái định đi lên, bỗng Tần Tiểu Quý hét lên thảm thiết, đứa nhỏ kia vừa quay đầu nhìn liền dần dần trong suốt, cuối cùng biến mất.
Cô nhấp môi, đám người Tần Lão Nhị sợ tới mức hồn vía lên mây. Tần Thái thở dài: "Về thôi."
Trở lại phòng, ngoài Đàm Tiếu ai vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ, mặt Tần Tiểu Quý trắng bệch. Tần Thái niệm an hồn phách cho cậu nhóc, Đàm Tiếu hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Thái lắc đầu: "Hồn phách trẻ con vốn rất yếu, lúc nó chết chắc chắn quá hoảng sợ, lần này gọi đến chỉ được một mảnh nhỏ, mà bị Tiểu Quý làm kinh hoảng hồn phi phách tán mất rồi."
Đàm Tiếu không cho chuyện này là quan trọng, bởi nó chỉ là một vụ án đơn giản như ăn sáng với Tần Thái mà thôi: "Tôi thấy có vẻ cậu bé chết rất thảm."
Vào buổi cơm chiều, Tần Lão Nhị không ngừng khuyên Tần Thái uống rượu, cô còn đang nghĩ đến chuyện cậu nhóc kia, ngẫu nhiên ngẩng đầu thì thấy Chu Bích Hoa không ăn gì. Cô gắp cho mẹ một miếng thịt: "Mẹ, sao lại không ăn cơm?"
Chu Bích Hoa lắc đầu: "Mẹ đã ăn trước rồi."
Tần Thái liền trách: "Vẫn là thói quen đó, trong nhà không có chỗ cho mẹ ngồi ăn hay sao! Mẹ cũng là người trong nhà mà, sao lại như người ở vậy chứ?"
Tần Lão Nhị nhanh chân phụ họa: "Đúng vậy! Không có ai ngược đãi bà cả, lên bàn mà ăn, lại chọc cho con không vui."
Chu Bích Hoa lắc đầu: "Mọi người ăn chín quá, mẹ thích ăn tái một chút."
Tần Thái liền gắp cho Chu Bích Hoa miếng gỏi cá: "Cái này tái nè."
Bà cầm đũa khảy khảy, không ăn.
Đến tối, vốn Tần Thái đã ngủ nhưng bị một tiếng động rất nhỏ làm tỉnh. Cô còn tưởng có trộm, đi ra xem mới thấy là mẹ Chu Bích Hoa lén rời giường, không bật đèn mà mò vào phòng bếp.
Tần Thái nâng khóe miệng, lúc tối không nghe lời ăn cơm, chắc là giờ đói bụng rồi chăng?
Cô đứng trước của xem Chu Bích Hoa lén ăn cái gì ngon. Thân thủ của cô nhanh nhẹn, Chu Bích Hoa không phát hiện, cầm một miếng thịt trên ngăn đông lạnh. Cô định tiến lên bảo mẹ nấu cho mình chút canh bánh trôi thịt, đột nhiên thấy bà cầm khối thịt còn máu đầm đìa kia cắn một ngụm!!
Khóe miệng bà dính máu loãng hồng hồng, nhưng dường như không nhận ra đang ăn thịt sống, cứ vậy mà cắn liên tục!
Tần Thái đứng ở cửa, chỉ thấy cả người tê dại, không có cảm giác gì như đầu gỗ. Lúc cô mở miệng nói, chỉ cảm thấy lòng dạ tanh nồng như rỉ sắt: "Mẹ, đang làm gì?"
Chu Bích Hoa quay đầu thấy cô, bà xấu hổ giấu thịt ra sau lưng, duỗi tay lau lau miệng: "Cái Tư à, mẹ hơi đói."
Tần Thái từng bước một đi tới, cả người cứng đờ: "Mẹ..."
Cô không biết nên nói gì, vì cô cho Chu Bích Hoa uống máu của cương thi, tuy đó là máu đã được dị mắt trung hòa âm dương, hơn nữa vì đề phòng mẹ biến thành cương thi nên đã nhanh chóng tìm yêu đan đến bổ sung.
Vì sao....
Chẳng lẽ yêu đan Lục Thiếu Hoài đưa có vấn đề?
Không không, cô đã kiểm tra qua, hơn nữa lúc đó cô có hữu dụng đối với hắn, Lục Thiếu Hoài không có lý do động tay chân. Tần Thái không nghĩ ra vấn đề, cả người phát run: "Mẹ, mẹ....thích ăn cái đó, đã bao lâu?"
Chu Bích Hoa nghĩ nghĩ: "Đã hơn hai tháng, tầm mấy ngày sau khi sống lại cảm thấy thứ này rất là thơm."
Vậy là do máu hoặc yêu đan có vấn đề, rốt cuộc là cái nào?
Giọng hai người nói chuyện làm Đàm Tiếu tỉnh giấc, anh vốn ngủ không sâu, lúc này liếc mắt thấy thịt tươi trong tay Chu Bích Hoa, cùng khóe miệng chưa lau sạch vết máu.
Anh sửng sốt, nhìn Tần Thái. Cô vẫn cười, nụ cười vừa cứng đơ vừa miễn cưỡng: "Mẹ, ăn no rồi thì đi ngủ thôi."
Chu Bích Hoa đáp lại, đặt thịt lên thớt thái thành lát mỏng, rồi thả vào miệng. Xem ra vừa rồi bà ấy thật sự đói lả.
Tần Thái im lặng, qua thật lâu Đàm Tiếu nhỏ giọng hỏi: "Tần Thái, dì Chu có phải là..."
Anh chỉ mới nói nhiêu đó, bỗng Tần Thái vốn trầm mặc lại dữ tợn lên: "Không phải! Bà ấy vẫn khỏe, rất rất khỏe!"
Đàm Tiếu kéo cô lại ấn vào trong lòng: "Đừng kích động quá, trước hết nghe tôi nói đã Tần Thái!! Cô là cương thi, cô biết lúc cương thi nổi cơn đói khát rất khó kiềm chế. Hơn nữa người thường không có hồn phách mạnh như cô, cái tôi lo bây giờ không phải là dì Chu ăn thịt tươi, mà là hai đứa nhỏ mất tích kia...."
"Anh câm miệng!" Đàm Tiếu còn chưa nói xong, Tần Thái đã nhảy lên đạp anh một cước. Anh cúi người kêu lên một tiếng, Tần Thái lại quát: "Câm miệng!!"
Động tĩnh quá lớn đánh thức Tần Lão Nhị, ông vừa khoác áo chạy đến, chợt thấy sự dữ tợn trong mắt Tần Thái phải rùng cả mình.
Đàm Tiếu lau đi vết máu bên môi, mẹ Chu cũng chạy tới cầm khăn giấy lau cho anh: "Làm sao vậy? lúc nãy còn rất tốt mà, sao lại đánh nhau rồi?"
Sau đó bà nhìn thấy máu bên miệng anh, đôi mắt ngày càng sáng như đang chứa ngọn lửa. Đàm Tiếu nhìn thoáng qua Tần Thái, phát hiện mắt cô tràn nước mắt. Anh thở dài một hơi, nhẹ lau môi: "Được rồi, là tôi sai, tôi không nên nói như vậy."
Tần Lão Nhị cũng an ủi Tần Thái một lúc, đơn giản chính là vợ chồng son đừng giận nhau, sau đó vội vàng dỗ Tần Tiểu Quý đi ngủ.
Một đêm này Tần Thái không cách nào ngủ được.
Sáng hôm sau là chủ nhật, Tần Thái không về lại thành phố cứ ở trong nhà. Đàm Tiếu cũng không đi, hai người lại không nói chuyện với nhau, cũng không có ý muốn chạm mặt. Giống như không còn miệng để nói.
Mà Tần Thái một tấc không rời Chu Bích Hoa, đến tối cũng lôi kéo bà sang phòng mình cùng ngủ.
Mấy ngày nay vẫn bình thường, hai người hàng xóm mất con có đến tìm hai lần, đều bị Tần Thái đuổi về. Cho đến Thứ tư, Chu Bích Hoa đi họp chợ, đương nhiên Tần Thái cũng đi theo. Lúc trở về trên đường nhớ ra quên mua bột ngọt, Chu Bích Hoa bảo Tần Thái xách đồ về trước,
Tần Thái xách túi đồ ăn, mấy ngày nay đi theo mẹ, phảng phất như trở về lúc nhỏ. Ngày tháng nhẹ nhàng nhưng vẫn bị một tầng mây đen bao phủ, trong mắt cô đều là tơ máu.
Vì sao lại không thấy được hai đứa nhỏ? Bởi vì cô cứu Chu Bích Hoa vốn là chuyện trái ý trời sao, cho nên Thiên Đạo không mở đường cho cô nữa. Trong sách không viết thì người đọc sao có thể xem?
Vì sao hồn phách đứa nhỏ đã tới, lại đột nhiên hồn phi phách tán? Có phải do Tần Tiểu Quý làm nó sợ hãi, hày là vì nó thấy hung thủ gϊếŧ hại...?
Không, không phải, chắc chắn không phải!
Cô đứng tại chỗ đợi mẹ một lúc, cuối cùng càng nghĩ càng không ra, đành đi theo.
Tốc độ Tần Thái rất nhanh, ba phút đã đuổi kịp, nhưng con đường này không phải là con đường đơn giản là đi mua bột ngọt.
Phía trước là đập chứa nước, cả trấn Chu Dương đều lấy nước từ đây. Bên cạnh đập có ba hộ gia đình, lúc này đều đã đi họp chợ. Trong sân chỉ có một đứa nhỏ đang chơi bùn. Lúc này tròng mắt Chu Bích Hoa đã hóa đỏ sậm, bà bế đứa nhỏ lên liền chạy.
Tốc độ đó đã không giống người bình thường, vừa chạy răng nanh trắng nhách đã lộ ra. Tần Thái truy đuổi phía sau, đồ ăn mới mua đã quăng xuống hết.
Chu Bích Hoa ôm đứa nhỏ đến sâu trong rừng, tay phải nhặt một hòn đá, dùng sức đập lêи đỉиɦ đầu nó. Đương nhiên cục đá không đập tới đích, vì Tần Thái đã duỗi tay ra chặn, một lực lớn như vậy đập lên tay cô, vậy mà cô không có cảm giác đau.
Đứa nhỏ vừa bị ôm chạy nhanh chỉ nghĩ là chơi vui, bây giờ mới bắt đầu khóc. Tròng mắt đỏ sậm của Chu Bích Hoa xuất hiện sự tham lam, bà muốn gặm xuống gáy đứa nhỏ, Tần Thái liền kéo nó lại, bà lại chộp lấy tay Tần Thái cắn lên phần khuỷu tay. Hiện giờ máu huyết cô đã được lưu thông, tuy chưa sống lại hoàn toàn như đã không còn da đồng thân sắt của cương thi nữa.
Máu nhanh chóng phun ra, như một đóa hoa tươi nở trên làn da trắng. Tay kia Tần Thái ôm chặt đứa nhỏ, cứ yên tĩnh như vậy để cho Chu Bích Hoa cắn,
Làn gió khẽ vuốt mặt nước, cuốn hoa rơi mà đến.
Cô cúi đầu, mái tóc trắng che khuất đôi mắt, che đi cả gương mặt cô.