Vương Quốc Màu Xám

Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A

deyun

Ông già kêu to che lại cái miệng đầy máu, người trong xe đều giận mà không dám nói gì. Tài xế không nghĩ sẽ đến nước này, lập tức mở miệng: " Ông ấy đã lớn tuổi như vậy, các ngươi lấy tiền thì thôi đi, đánh người làm gì?"

" Mày nói cái gì?" người đàn ông mang theo súng tự chế đi qua, tài xế không dám nói chuyện thêm nữa.

Ba người đàn ông kia đắc thắng như gà trống, dào dạt đắc ý mà cướp.

Lúc đến lượt Tần Thái, người có tóc húi cua thấy Tần Thái chỉ đưa tiền liền nổi giận: " Di động, con mẹ nó đừng có làm trò!!"

Hắn là người lão luyện, không có di động, những người này ít nhất phải đi ra khỏi đường quốc lộ xuyên núi mới có thể báo nguy, khi đó bọn họ đã sớm chạy. nhưng nếu dùng di động báo cảnh sát sẽ đến rất nhanh.

Mới rồi hắn đã đánh người, Tần Thái vốn dĩ đã rất tức giận, lúc này trên người cô quả thật không có di động—— đã ném trên xe taxi rồi.

Thấy cô không hợp tác, tóc húi cua dí thanh mã tấu lên mặt Tần Thái. Lúc đánh ông lão kia không có ai ngăn cản, khí thế bọn hắn đang lên: " Lấy ra, bằng không ta cắt mười vết lên gương mặt này."

Bỗng nhiên hắn im bặt.

Tần Thái ly một phần thiên hồn của hắn ra, làm hắn mất đi ý thức, rồi dùng thiên hồn của mình khống chế hắn. Mọi người trên xe không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tên húi cua cầm mã tấu đi đến chỗ tên mang súng.

Tên kia mắng: " Đừng lộn xộn, mau làm xong việc đi....."

Hắn còn chưa nói xong, tên húi cua bỗng nhiên chém một nhát, tên kia còn chưa phản ứng được thì có thứ gì rơi trên sàn xe. Nhát kia thật sự quá nhanh, hắn cúi đầu mới phát hiện cái thứ kia chính là tay phải của hắn.

Nháy mắt máu phun ra, mấy người trên xe hét chói tai, có người phản ứng nhanh: " Mau bắt lấy bọn chúng."

Có người dẫn đầu, quần chúng lại đang phẫn nộ, mọi người lập tức phát ti3t.

Tần Thái lo bọn cướp đả thương tài xế, một đao mãnh lực đi xuống, tay trái tên mang súng đang cầm súng liền rơi xuống.

Một màn máu me này dọa sợ người trên xe, Tần Thái âm thầm lấy lại thiên hồn của mình, lúc này ngồi ngay ngắn bất động.

Ba người bọn cướp đều bị trói lại, đã xảy ra chuyện lớn như vậy nên tài xế trực tiếp lái xe đến đồn cảnh sát—— cô đang nhân cơ hội trốn xuống xe, đột nhiên cảm thấy người ngồi ở hàng thứ hai đang đánh giá cô.

Tần Thái nghĩ có lẽ mình nghĩ nhiều, không để ý thêm.

Xe vừa đi ra khỏi quốc lộ xuyên núi, Tần Thái la lên đã tới, bảo tài xế dừng xe. Tài xế khá là có tâm: " Cô gái à, cô bị cướp tiền còn chưa lấy, phải đợi cảnh sát xem qua mới đưa cho cô được. Hơn nữa trên tất cả người trên xe phải làm chứng đấy."

Tần Thái lại nóng lòng muốn đi: " Tôi thực sự có việc gấp, dù sao cũng không bao nhiêu tiền, hôm nào tôi đến đồn cảnh sát lấy."

Tài xế còn muốn nói nữa, thì Tần Thái đã đứng ngay cửa xuống.

Mấy hành khách trên xe lúc này đã thông minh hơn, giọng nói của người đàn ông mập mạp có mái tóc vuốt ngược vang lên: " Không phải cô là đồng bọn của ba tên cướp này chứ?"

Hắn vừa nói như vậy, hành khách trên xe càng nghĩ càng có đạo lý. Vẫn là có người tương đối phân rõ phải trái, người thứ nhất hỏi Tần Thái là người ở nơi nào, làm việc ở chỗ nào. Người thứ hai hỏi đến huyện này để làm gì, tìm người nào. Người thứ ba hỏi tại sao Tần Thái không đem theo hành lý, quần áo để tắm rửa cũng không?

Không hề nghi ngờ, Tần Thái không đáp được một câu.

Cái này không còn gì để nói, hành khách vây quanh đem trói Tần Thái lại. = =

1

Tần Thái cảm thấy mình thực sự bị oan. Mẹ nó!

Xe chạy đến đồn cảnh sát gần nhất, Tần Thái liền thực mẹ nó mếu. Bốn người một bị tình nghi đến choáng váng, một bị chặt đứt tay hôn mê, một người sợ tới mức không rõ, còn lại đang dọa cắn người.

Tại phòng thẩm vấn, chú cảnh sát hỏi bọn kia hai lần Tần Thái có phải là đồng bọn của chúng có phải không, lại đe dọa thêm một phen, bọn hắn liền thừa nhận.

Chú cảnh sát đem khẩu cung quăng trước mặt Tần Thái: " Còn có gì để nói không? Đồng bọn của cô đã khai rồi."

Lệ rơi đầy mặt—— thực cmn, toàn thân tôi đều mọc miệng cũng không nói lại được mấy người!!

Lúc mấu chốt, cô lại nhớ tới một người: " Có một người có thể chứng minh tôi vô tội, không có quan hệ với bọn cướp này. Đội trưởng đội hình sự của thành phố Tam Họa, Tả Lực Khôi."

Bên này đang chuẩn bị gọi điện thoại, đột nhiên bên ngoài có người vội vàng đi đến. Tần Thái vừa thấy thì ngẩn ra—— cư nhiên lại là người mập mạp tóc vuốt ngược.

Không biết hắn đưa cho cảnh sát thứ gì, mà mấy cảnh sát lại đem Tần Thái quăng lên một cái xe thương vụ cho hắn.

Trên xe tổng cộng có ba người, chú ý đến trang phục của bọn họ, tức khắc đã biết bọn họ là ai—— tra xét của Trật Tự.

Rốt cuộc.... vẫn là phải gặp lại sao?

Tần Thái cảm thấy rất lỳ lạ, lúc trước còn ở tổ nhỏ, nhắc đến tra xét của Trật Tự, tất nhiên sẽ sinh ra một cảm giác sợ hãi. Nhưng mà hiện tại, cô bị đến ba tên bắt được, lại không hề có cảm giác sợ hãi kia.

Bây giờ có hai phương pháp, một là nói dối, nhưng hiện tại ba người này không mở miệng,cô không nắm rõ tình hình.

Thứ hai là chạy, lại không biết thực lực ba người này thế nào.

Có lẽ chỉ có thể ngồi đợi thời cơ, cô nhìn sang hai người đang ngồi hai bên: " Các người muốn mang tôi đi đâu?"

Chỉ cần bọn họ chịu trò chuyện, cô có thể tìm ra manh mối. Hơn nữa người trong Huyền môn, lúc tập trung tinh thần, chưa chắc có thể thi triển ly hồn chú. Lúc một người mở miệng, tinh khí thần sẽ bị tác động, như bậy cô muốn hạ vào hồn của bọn họ cũng dễ dàng.

Chỉ là ba người kia hoàn toàn không mở miệng, bọn họ lấy ra một cái mũ giáp đội lên đầu Tần Thái, Tần Thái chỉ cảm thấy trong đầu cứ vang lên tiếng ong ong, không thể nào tập trung được tinh thần.

Má, đây gọi là quấy nhiễu sóng điện não sao?

Quả nhiên đầu năm nay, vẫn là khoa học kỹ thuật đáng tin cậy!

Xe chạy hơn một giờ đã về lại thành phố Tam Họa.

Trong lòng Tần Thái thấp thỏm, mang mũ giáp nên cái gì cô cũng không nhìn thấy. Chỉ thoáng nghe thấy có người gọi điện thoại: " Hội viên cấp D.... Lam Trù, ồ, ít nhất đến chức tổ trưởng."

Tần Thái thấy kỳ lạ—— rõ ràng cái gì cô cũng không mang theo, sao lại lục được trên người cô thẻ hội viên?

Mà khi cô tiếp tục nghe thì lại muốn hộc máu, không biết tên chết bầm kia đang gọi cho ai, còn cò kè mặc cả: " Ít nói nhảm, không thấp hơn năm mươi vạn không bán... má, một tổ viên của các ngươi mười vạn, tổ trưởng thì mười lăm vạn? đừng có mơ!... chốt giá bốn mươi vạn!!"

Hóa ra mấy tên tra xét của Trật Tự cũng có vài quy tắc ngầm, không đến lúc tra xét vẫn đi lắc lư vài chỗ, vừa thấy người Nhân Gian liền bắt lại đòi tiền chuộc. Khi nào có nhiện vụ thật mới bắt ít cá tôm cho đủ chỉ tiêu.

Mẹ nó, bây giờ Trật Tự cũng làm ăn mua bán sao?

Thế giới này luôn có vài người như vậy, trên danh nghĩa giữ gìn Trật Tự lại phá hư Trật Tự.

Lần này bị bắt có ba người.

Lúc Tần Thái được người chuộc ra, còn có vẻ mặt khổ bức. Bởi vì người chuộc cô là... là thủ trưởng của thủ trưởng, Lê Minh Uyên. Đi theo bên người Lê Minh Uyên còn có Đàm Tiếu.

Tần Thái không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào, chỉ có Đàm Tiếu cảm tạ với Lê Minh Uyên: " Cảm ơn bộ trưởng Lê, tôi bây giờ sẽ mang trợ lý Tần về."

Lê Minh Uyên chỉ gật gật đầu, lại nhìn nhìn bảo: " Đi thôi, tôi còn phải đón con tan học."

Ông ông ông ta, lại còn có con?!

Nhưng hiện tại không là lúc quan tâm cái này, Đàm Tiếu thở dài: " Bảo tôi phải làm sao mới tốt đây."

Tần Thái còn cãi bướng: " Còn chưa nói, nếu không phải do anh bỏ thẻ hội viên vào trong balo của tôi, chắc chắn tôi đã không bị phát hiện."

Lúc cô định xuống xem cái tên tóc vướt ngược kia đã luôn chú ý tới cô, chỉ sợ đã phát hiện thẻ hội viên của cô.

Vẻ mặt Đàm Tiếu rất bất đắc dĩ: " Bên trong không có thẻ hội viên, chỉ có một ít tiền mặt."

"Á..." lúc này Tần Thái mới áy náy: " Anh đã sớm biết?"

Đt mở cửa xe, bảo cô ngồi vào: " Đã chạy thì chạy đi, còn bị bắt được!"

Tần Thái lại rất không hiểu: " Tôi cũng muốn biết tại sao lại bị bắt được!"

Đàm Tiếu nhìn thẳng vào cô: " Sau khi cô đi, tiên sinh Bạch đã tự mình đến."

" Nhưng cũng không thể biết tôi đã đi đâu chứ."

Đàm Tiếu cười lạnh: " Đúng là không ai biết, nhưng dọc đường cô chạy có ít nhất một trăm cây dâu, sáu mươi mấy quả dưa chuột thấy cô."

1

Thật ra vào tối hôm đó, lúc Bạch Cập đến hỏi Đàm Tiếu rồi định đi thì Tang Cốt Nê từ trong hậu hoa viên nhảy ra. Nó đắc ý dào dạt mà xen mồm: " Muốn biết cô ta đi đâu các ngươi cứ hỏi ta, hỏi ta đi! Thưởng cho ta hai xe tải phân người thì ta sẽ nói cho các ngươi!"

Tần Thái biết tại sao lại là hai xe tải—— vì cô còn thiếu nó một xe lẻ hai gáo.

Cho nên câu chuyện này nói cho chúng ta biết, thiếu đồ của nó, nó vẫn nhớ.

......

" Biết được tin tức của cô, tiên sinh Bạch lập tức điều động nhân lực của Trật Tự đi bắt, cho nên cô mới đứng đây." Đàm Tiếu bắt đầu lái xe, chạy về hướng nhà của Bạch Cập.

Trật Tự thật là cmn một tổ chức tồn tại thần kỳ.

Tần Thái trầm tư: " Chẳng lẽ..... hắn không hề muốn ta đi vào chỗ chết? nói cách khác hắn hoàn toàn có thể vạch trần ta. Mà còn muốn lấy tiền?"

Đàm Tiếu cũng không hiểu nguyên do: " Dù sao lần này cô đã chạy không thoát, có chết hay không thì cũng phải đi một chuyến.."

Tần Thái đã hiểu, nếu Bạch Cập đã bắt cô về lại không hạn chế tự do của cô, nói vậy cũng đã không sợ cô trốn đi. Xe ngừng ở dưới lầu Bạch Cập, Tần Thái hít sâu một hơi: " con mẹ nó, chết thì chết đi!!"

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên lầu, Đàm Tiếu đứng dưới hàng hiên: " Cô sẽ không trốn lúc đi lên chứ?"

= =

Đến của nhà Bạch Cập, Tần Thái nhấc tay gõ phát hiện không khóa. Cô đi vào nhà, phòng khách không có ai.

" Sư thúc?" Tần Thái thấp thỏm bất an kêu thử một tiếng. phòng bên cạnh truyền đến giọng của Bạch Cập: " Đóng cửa, lại đây."

Tần Thái đi vào trong phòng, phát hiện đây là phòng ngủ, lọt vào tầm mắt là một cái giường lớn, màu sắc toàn bộ căn phòng rất thanh thoát, màu chăn trên giường đều có sắc xuân. Tường giấy hình hoa linh lan đang nở, lá xanh cùng tuyết trắng đan xen, có vẻ sạch sẽ lại thoải mái tươi mát.

Lúc này Bạch Cập đang đứng bên cạnh cửa sát đất, thấy cô đi vào cũng không hề dời tầm mắt. Tần Thái nhìn theo ánh mắt hắn mới chú ý tới trên giường đang có người nằm.

Là cô gái kia! lòng Tần Thái kinh hoàng.

Cô gái đó không tỉnh, mái tóc dài đen nhánh chảy dài trên gối. Tần Thái không biết phải hình dung như thế nào, nếu nói đây là một câu chuyện tiểu thuyết, thì cô ấy là nữ chính của thế giới này.

Có rất nhiều câu chuyện có nàng công chúa sinh đẹp mỹ lệ, dù có là hoa hải đường mùa xuân cũng không thắng nổi phong tư của nàng. Thời gian phảng phất cũng nhẹ bước chân, e sợ quấy nhiễu giấc ngủ của nàng.

Là cô ấy! người đã thấy trong mộng.

Nhưng mà... rốt cuộc cô với cô ấy có quan hệ gì?

Tần Thái không hiểu.