Vương Quốc Màu Xám

Chương 57

Editor: Lộ Vỹ

Beta: Crow Very Fun

Chương 57: Ngày 13 tháng 4 a chương

A-A+

Tần Thái mặt mũi sưng húp ôm mười cái tỏa hồn đàn trở lại chỗ ở của Thông Dương Tử. Vốn dĩ Phạm Thành và Vi Giai không muốn Tần Thái đi, cô phải lấy cớ về hỏi sư phụ, lúc này mới chạy ra ngoài.

Tại biệt thự của Thông Dương Tử, Tần Thái vừa tắm xong đổi một bộ quần áo sạch, Đàm Tiếu liền gọi điện thoại tới, gọi cô đi xuống tầng ngầm.

Lúc Tần Thái đi đến tầng ngầm, phát hiện Đàm Tiếu, Đàm Hải đều từ phòng thí nghiệm hồn phách của Thông Dương Tử đi ra, cả hai sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.

Tần Thái trước kia vẫn là một người vô cùng thuần khiết, thật đó, thế nhưng như thế này... thật không có chuyện gì xảy ra sao...( tỷ ấy nghi hai người này có gian tình làm..... nên đổ mồ hôi)

Thông Dương Tử ngồi ở ghế xoay bên cạnh bàn điều khiển, lúc này hắn đang đánh giá Tần Thái từ trên xuống dưới. Tần Thái nhanh chóng lấy ra mười cái tỏa hồn đàn dâng lên như hiến vật quý: "Thông Gia, tôi có mang về cho ngài thứ tốt đây."

Thông Dương Tử lúc này mới đánh giá bình nhỏ trong tay cô: "Tại sao tôi lại thấy mấy cái bình này nhìn quen mắt như thế nhỉ?!"

Tần Thái ngẩn ra, vội vàng nói: "Thông Gia, cái này không quan trọng, quan trọng là thứ ở bên trong cơ!"

Thông Dương Tử gật gù, lập tức mở ra một cái bình.

Tần Thái đứng ở một bên, Thông Dương Tử ồ lên một tiếng: "Chỉ là hồn phách của người thường, có gì đáng ngạc nhiên đâu."

Tần Thái vẻ mặt bi phẫn chỉ kém không rơi lệ—— Mẹ nó đây là đẳng cấp trong truyền thuyết sao!

Cô mau chóng đoạt lấy bình nhỏ: "ấy ấy, không phải cái này! Thông Gia ngài xem chín cái bình còn lại bảo đảm có kinh hỉ ( kinh ngạc + vui vẻ)!!"

Thông Dương Tử lại mở ra một cái bình khác, nhất thời ánh mắt liền hơi khác thường: "Đây là..."

Tần Thái sợ chậm trễ quá lâu sẽ gây bất lợi cho Ngô Tích, vào lúc này một lòng chỉ muốn đưa Ngô Tích về: "Thông Gia, ngài chậm rãi chơi, tôi đi một lát sẽ trở lại!"

Thông Dương Tử tỉ mỉ mà đánh giá tỏa hồn trong bình, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đây là cái thứ gì vậy?!"

Tần Thái thấy hắn cũng không rảnh để ý đến mình, cô nhanh chóng cầm bình đựng hồn của Ngô Tích chạy đi.

Phạm Thành đã chờ đến nóng ruột, Thích Ấn và Không Địch Tử còn chưa đi. Tần Thái không lo được chuyện khác, nhanh chóng sử dụng an hồn chú liên tục để trấn an hồn phách của Ngô Tích, sau đó chậm rãi đưa cô dẫn vào trong thân thể.

Ngô Tích giống như người say xe, nôn mửa, đầu cháng váng đến một câu nói cũng không nói ra được. Tần Thái lại niệm mấy lần an hồn chú, cô ói ra liên tục hai tiếng đồng hồ, cuối cùng nặng nề mà ngủ.

Bàn tay Tần Thái bị thủy tinh vỡ cắt qua vài nơi, bụng và lưng vẫn còn đau. Cô muốn đi về, nhưng Phạm Thành và Vi Giai đều không đồng ý, sợ sau đó lại sảy ra chuyện. Tần Thái cũng ngại không muốn đi, dù sao chỗ Thông Dương Tử quá hẻo lánh, không có xe thực sự không tiện.

Cứ như vậy, cô liền ở tạm nhà của Ngô Tích

Nhà của Ngô Tích có bốn phòng trong đó có hai phòng ngủ, Phạm Thành lại không giám ngủ chung với vợ mình, nên Vi Giai không thể làm gì khác hơn là lôi kéo Tần Thái với cô ấy, ba phụ nữ ngủ một phòng.

Tần Thái gật đầu, cô thực sự mệt mỏi, cơm cũng không ăn, đi ngủ luôn.

Ngủ không lâu lắm, Tần Thái liền nằm mộng. Trong mộng cô đứng ngoài phòng thí nghiệm hồn phách của Thông Dương Tử, từ khe cửa chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi. Tần Thái cúi người dùng ngón tay chạm vào—— A, là máu.

Nơi này là phòng thí nghiệm hồn phách, sao lại có máu?

Tần Thái muốn đẩy cửa vào nhưng làm sao cũng đẩy không ra. Cô đẩy mãi, cuối cùng mệt quá tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại Tần Thái chỉ cho là mình quá mệt mỏi —— lại cẩn thận ngủ đi.

Bên trong chỉ có một mình Thông Dương Tử, tại sao lại có máu chứ, trừ khi hắn đến kì kinh nguyệt!

Vừa nghĩ như thế, cô lại ngủ.

Ngủ được một lúc, cô cảm giác bị bóng đè! Loại cảm giác đó rất kỳ quái, tiềm thức của cô đã tỉnh lại, nhìn thấy rất rõ một cái bóng đứng bên cạnh tủ đầu giường.

Tần Thái có biện pháp đối phó với bóng đè —— lùi lại liền tỉnh. Thế nhưng cô không niệm chú, cô muốn thấy rõ là ai làm, lẽ nào trên người Ngô Tích còn có thứ gì không sạch sẽ?!

Cô bắt đầu nhập định, cuối cùng hoảng hốt nhìn cái bóng kia, thì ra là Thông Dương Tử!

Cô tỉnh lại, trong lòng ngờ vực —— Tại sao cô lại thấy Thông Dương Tử?!

Tần Thái tỉnh lại, liên hệ với cảnh trong mơ vừa nãy, trong lòng cô liền nhảy lên thình thịch —— sẽ không phải là Thông Dương Tử xảy ra chuyện gì chứ?!

Ngủ tiếp chắc chắn là không thể, Tần Thái vội vàng đứng dậy. Bên ngoài bốn người Vi Giai và Phạm Thành, Thích Ấn, Không Địch Tử vẫn đang dùng cơm. Thấy thế còn hỏi: "Đại sư, ngài tỉnh thật đúng lúc, đến tới dùng cơm."

Tần Thái làm gì có tâm trạng ăn cơm: "Tôi muốn trở về một chuyến ngay lập tức."

Vi Giai không biết đã sảy ra chuyện gì, Thích Ấn và Không Địch Tử tự nhiên cũng không chịu thả cô đi như vậy—— nếu như có thể học trộm được cái gì từ cô thì...

Tần Thái không nói nhiều, ra ngoài liền gọi xe taxi, tài xế đòi 80 khố,i cô cũng không mặc cả.

Thích Ấn và Không Địch Tử nhìn cô sốt ruột, cũng không nói lời gì, mở cửa sau liền lên xe.

Tần Thái vốn định đuổi bọn họ xuống, nhưng nghĩ lại, lại thay đổi chủ ý.

Thiên lư loan.

Tần Thái để xe taxi trực tiến vào cửa tiểu khu, mới vừa xuống xe, sống lưng cô cảm thấy lạnh lẽo.

"Chỗ ở của người có tiền quả nhiên khác biệt." Thích Ấn phát ra một tiếng cảm thán, "Thời tiết nắng nóng như vậy mà ở đây lại lạnh giống tháng hai tháng ba"

"Đại sư thật là có bản lãnh, có thể ở nơi đắt tiền như thế này?" Không Địch không cam lòng cũng nhanh tới nịnh hót.

Trong lòng Tần Thái cảm thấy nặng nề —— Thông Dương Tử xảy ra chuyện gì đây? Hắn nghiên cứu hồn phách lâu như vậy, trước giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì...

Cô không để ý hai tên này, nhanh chóng chạy về biệt thự, không nói hai lời trực tiếp sử dụng thang máy xuống tầng ngầm!

Cửa thang máy mở ra, Không Tích hai người bọn họ cùng cô bước ra vừa đi vừa than thở —— ở nhà mình còn đi thang máy, đúng là người có tiền.

Tần Thái chạy vội tới cửa sắt, nhìn xung quanh một chút —— không có máu. Lẽ nào thật sự là mình ngủ mơ đến hồ đồ rồi?

Cô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định gõ cửa: "Thông Gia, ngài có ở đó không?"

Bên trong không có tiếng vang, cô gõ ba lần, cuối cùng cửa mở ra, là Thông Dương Tử: "Tôi không có chuyện gì."

Hắn thần sắc bình tĩnh, xem ra là thật không có chuyện gì. Tần Thái gật đầu, hắn liền muốn đóng cửa. Tần Thái đột nhiên cảm thấy không đúng —— nếu như là Thông Dương Tử, hắn chẳng lẽ không nên hỏi một chút mình đi đâu, hai người đằng sau là ai hay sao?

Tần Thái lần đầu tiên hận bản thân là Âm Nhãn, nếu là Thiên Nhãn thì có phải tốt hơn không chứ!!

Tại bản thân mình quá lười biếng, Thiên Nhãn cho dù là người ở cấp độ nhập môn của Huyền môn vẫn có thể mở. Nhưng cô ỷ có Âm Nhãn có thể nhìn ra rõ ràng hơn, không để chuyện mở thiên nhãn ở trong lòng.

Thông Dương Tử đóng cửa sắt, phía sau Không Địch lại lên tiếng: "Cao nhân, chồng ngươi có chút không ổn thì phải."

Tần Thái ngẩn ra, lập tức quay đầu: "Ngươi có Thiên Nhãn?"

Không Địch lắc đầu: "Thiên Nhãn bần đạo không có, nhưng mà cổ của hắn cực kỳ cứng ngắc, cô không phát hiện ra sao?"

Đằng sau hòa thượng Thích Ấn mở miệng: "Có thể hắn mắc bệnh liên quan đến xương cổ."

Tần Thái tim đập thình thịch —— trong truyền thuyết cổ chó điên rất cứng, thời điểm nhập xác, cổ của thi thể cũng không linh hoạt như con người...

Vẫn là Không Địch có biện pháp: "Cao nhân, bần tăng nơi này có một chuỗi Phật châu, là pháp khí chân chính, không bằng cô dùng nó thử xem?"

Nói thật thì Tần Thái không tin lắm—— có pháp khí mà lần trước hắn còn không lấy ra?

Nhưng cô lại đột nhiên có ý tưởng—— cô hoả tốc vẽ mười tấm hàng ma phù, lần thứ hai gõ cửa. Lúc Thông Dương Tử mở cửa, Tần Thái không nói hai lời, lập tức đem mười tấm phù toàn bộ dán lên gáy hắn.

... Phù không phản ứng, nhưng Thông Dương Tử có phản ứng, hắn chậm rãi xé đi mười tấm phù: "Lam Sầu!! Từ ngày hôm nay, tiền lương tháng này, tháng sau, tháng sau nữa của cô đều bị trừ toàn bộ!!"

==

Mẹ nó, hắn thật sự không có chuyện gì. Tần Thái suýt chút nữa tức chết —— hai tháng tiền lương đấy, liền như thế đổ xuống sông xuống biển! Cái giấc mơ vớ vẩn kia, dám đùa giỡn ông đây!!

Cô hầm hừ tiến vào trong thang máy, hai người Thích, Không quyết định muốn đi theo cô —— nơi này thật phô trương hoàn toàn không cùng cấp bậc với bọn họ.

Tần Thái vốn nghĩ nếu như Thông Dương Tử sảy ra chuyện gì, khẳng định sẽ diễn ra một hồi ác chiến, lúc này mới ngầm đồng ý cho hai người kia đi cùng. Bây giờ cô lại bị hai người này cuốn lấy, đành thuận miệng qua loa chuyện bái sư, lúc này mới đuổi hai người đuổi.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong bóng tối, chị Hồng lại bắt đầu hô hấp, Tần Thái luôn cảm thấy hô hấp của cô ấy đã rõ ràng hơn một chút. Trong lòng vẫn có chút sợ, nhưng không giống sợ hãi mà Bạch Lộ mang lại cho cô.

Nước tới đất ngăn đi, sợ thì có tác dụng quái gì! Cô ta nếu dám trở lại, liền đánh thành người thực vật luôn!

Tần Thái cảm thấy mình bắt đầu theo con đường bạo lực mất rồi. Ban đầu không cảm thấy gì, sau đó tại lúc luyện tập thần thức không tự chủ được đánh giá mảnh vỡ mới ghép lại, Tần Thái mới bắt đầu thấy rõ vật này.

Đó là một khe hở rất nhỏ, Tần Thái nỗ lực chọn đọc nội dung bên trong, chỉ nhìn thấy khắp nơi đỏ như máu. Cô mới nghiêm túc, tập trung tinh thần nhận biết mảnh mảnh vỡ.

Một người đàn ông, giơ một đứa nhỏ tầm 1 tuổi lên, dùng sức quăng trên đất.

Trời ạ! Tần Thái nhớ tơi giấc mộng mình đi tìm mảnh vỡ đêm đó, không khỏi dở khóc dở cười —— lẽ nào tìm nhầm rồi?! Hơn nữa mảnh vỡ này lại bắt đầu ảnh hưởng tính cách của cô.

Tần Thái muốn đem mảnh vỡ lấy ra, cũng không biết sẽ có ảnh hưởng gì không. Vừa nghĩ như thế, cô liền bắt đầu nhập định. Chờ hồn phách xuất hồn, cô vuốt lên mảnh vỡ, đem nó nhổ xuống như nhổ răng.

Cũng không đau, nhưng mà mảnh vỡ của mình ở đâu rồi?!

Lẽ nào ở chỗ Thông Dương Tử?

Tần Thái dùng trạng thái xuất hồn để tới tầng ngầm, cửa không khóa, cô một lòng nghĩ muốn đi vào, liền cảm giác mình biến thành trang giấy mỏng, lập tức chui vào.

Thế nhưng khi đi vào bên trong, Tần Thái suýt chút nữa bị hù chết —— Thông Dương Tử vẫn còn ngồi trên bàn điều khiển, thân thể, quần áo, không có chỗ nào không ổn. Nhưng mà đầu của hắn —— lại là đầu lươn tinh!

Mình người đầu lươn, ngồi ở trên ghế quả thực kinh khủng đến mức đáng sợ!

Tần Thái hít vào một ngụm khí lạnh, giật mình, sực tỉnh.

Nguy rồi, lẽ nào lươn tinh nhập vào Thông Gia?!