Tay Lăng Phong dừng một chút, bắt đầu túm xuống qυầи ɭóŧ ngu Niệm An, miệng thì vẫn giống như an ủi như đe dọa nói: "Đừng sợ, sẽ không quá đau đâu. Hơn nữa —— tôi muốn trừng phạt cậu, ai bảo cậu luôn muốn đi tìm người khác đây? ”
Bởi vì Ngu Niệm An kịch liệt giãy dụa, qυầи ɭóŧ chỉ kéo xuống một nửa, lộ ra một chút mông bởi chưa từng lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, rất trắng, mông còn theo động tác của chủ nhân vì khẩn trương mà run rẩy.
Vẻ mặt Lăng Phong nhất thời có chút kỳ quái. Hắn nuốt nước miếng, bàn tay to đặt trên mông hung hăng xoa xoa hai cái, hạ thân kiên cố đặt lên đùi Ngu Niệm An, theo bản năng ma sát.
"Lăng Phong! Tao sẽ gϊếŧ mày! "Động tác của Lăng Phong làm cho tâm tình Ngu Niệm An hoàn toàn không khống chế được, cậu hận không thể nuốt sống máu thịt Lăng Phong, giận dữ quát: "Tên điên! Dit con mẹ! Thả tao ra! ”
Lăng Phong lại bị thân thể cường tráng lại sắc dục dưới thân mê đắm, hoàn toàn mất đi lý trí. Ngón tay hắn theo qυầи ɭóŧ Ngu Niệm An duỗi vào trong, ngón giữa thăm dò vào trong mông cậu vuốt ve qua lại.
"Mày, mày đây là hϊếp da^ʍ! "Ngu Niệm An vừa tức vừa sợ, lời nói đều nói cũng không đầy đủ. Cậu đỏ mắt, nghiến răng run rẩy nói: "Tao sẽ kiện mày ... Tao, tao chắc chắn sẽ kiện mày tội hϊếp da^ʍ! ”
"Được, đi tố cáo đi, tôi ngồi tù xong ra tù sẽ lại tiếp tục hãʍ Ꮒϊếp cậu, đến khi chết mới thôi" Lăng Phong như bệnh cố chấp, trên mặt thậm chí mang theo nụ cười: "Tính toán một chút đi, tôi còn có thể chơi cậu đến rất nhiều lần nữa cơ ”
Ngu Niệm An cảm thấy tuyệt vọng khó có thể diễn tả thành lời, trời như sụp xuống, nặng nề nện lên đầu cậu, dụp xuống đầu cậu khiến sụp đổ theo. Cậu làm sao có thể nghĩ tới, cách đây không lâu vẫn là anh em của mình, hiện tại lại muốn hãʍ Ꮒϊếp cậu.
Lăng Phong cúi người xuống, ở bên tai cậu thân mật nói: "Niệm An, tất cả mọi thứ của cậu đều thuộc về tôi. Cậu không thể yêu người khác, chỉ có thể yêu tôi. ”
Lăng Phong vừa hôn cậu, vừa dùng ngón tay vuốt ve miệng huyệt bí ẩn mông cậu, trên mặt tràn đầy hưng phấn kỳ quái.
Lúc này, cửa chính đột nhiên truyền đến tiếng cha chìa khóa.
Ngu Niệm An lập tức giống như gặp được cứu tinh, điên cuồng giãy dụa, đáng tiếc môi cậu bị Lăng Phong chặn lại, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra nức nở khổ sở.
Cậu nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào, tiếp theo, giọng Lăng Vân, anh Lăng Phong, kinh ngạc vang lên: "Các cậu... Cậu đang làm gì vậy? ”
"Cút ra ngoài" "Lăng Phong cũng không ngẩng đầu lên, lạnh như băng nói: "Đừng cản trở chúng tôi. ”
Lăng Vân có chút xấu hổ, cho rằng mình đυ.ng phải hiện trường tình yêu mãnh liệt của cặp tình nhân, liền lui về phía sau một bước.
Đừng đi! Ngu Niệm An dưới tình thế cấp bách hung hăng cắn Lăng Phong một cái, hô to: "Cứu tôi! ”
Bước chân Lăng Vân dừng lại.
Ngu Niệm An nhìn về phía Lăng Vân, tuyệt vọng cầu xin giúp đỡ: "Anh Lăng Vân! Cứu tôi! Tôi không muốn! ”
Lăng Vân sửng sốt một chút, nhìn về phía hai người đang dây dưa gắt gao trên mặt đất, anh bị khóe mắt đỏ bừng cùng vẻ mặt yếu ớt của Ngu Niệm An làm xao động. Gương mặt cứng rắn cậu tuấn tràn đầy sự yếu ớt dễ vỡ, sự tan vỡ mê người lại khiến người ta thương tiếc.
Nhưng rất nhanh, khuôn mặt khiến người ta nhớ nhung kia liền bị chặn lại.
Ngu Niệm An cầu xin giúp đỡ đã chọc giận Lăng Phong. Vẻ mặt hắn u ám, một tay hung hăng đè mặt Ngu Niệm An sang một bên, không cho cậu nhìn Lăng Vân, ngón tay tay kia hung hăng cắm vào miệng huyệt của Ngu Niệm An.
Ngu Niệm An thống khổ rêи ɾỉ một tiếng, hai mắt thất thần, bất lực nỉ non nói: "Cứu tôi..."
Lăng Vân yết hầu giật giật, tiến về phía trước một bước, nói với Lăng Phong: "Tiểu Phong, buông bạn học ra ”
"Tôi muốn anh cút" "Lăng Phong ngẩng đầu u ám lạnh lẽo nhìn về phía Lăng Vân, trong ánh mắt tràn đầy cảnh cáo cùng sự điên cuồng: "Anh là thứ gì vậy? Đừng can thiệp vào chuyện của tôi. ”
Lăng Vân thở dài, đi lên túm Lăng Phong: "Đừng ép buộc bạn học em, Tiểu Phong, mau buông tay. ”
Lăng Phong hất tay Lăng Vân ra, vẻ mặt dữ tợn nói: "! Anh lại ngăn cản tôi, tôi sẽ gϊếŧ anh! ”
Ngữ khí của hắn hung ác đến mức không hề giả dối chút nào, ánh mắt cũng điên cuồng đến đáng kinh ngạc.
Lăng Vân biết rõ Lăng Phong rốt cuộc có bao nhiêu cực đoan, cũng không nhiều lời nữa, thuận tay cầm một bình hoa nện vào sau gáy Lăng Phong.
Thân thể Lăng Phong cứng đờ, sức kiềm chế Ngu Niệm An lúc này mới mềm nhũn xuống. Máu theo bên tóc hắn chảy xuống, hắn nhìn Ngu Niệm An, ánh mắt trong cơn điên cuồng có thêm chút bi thương, lại từng chữ từng chữ nói với cậu: "Cậu trốn không thoát đâu ”
Sự chắc chắn khiến người ta nghẹt thở.
Lăng Vân kéo Lăng Phong mất lực từ trên người Ngu Niệm An kéo xuống, ném sang một bên, đối với Ngu Niệm An bị lôi kéo quần áo đến lộn xộn mà nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi, mấy năm nay chúng tôi quản giáo nó quá mức sơ sài rồi”
Ngu Niệm An thở hổn hển, cậu đỏ mắt nhanh chóng nhấc quần bị rách lên, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh liền xông ra ngoài.
"Không..." Lăng Phong đầu đầy máu không cam lòng vươn tay về phía cậu: "... Đừng đi. ”
Ngu Niệm An đầu cũng không thèm ngoái lại, một mạch chạy thẳng.