Chỉ chưa đầy một đêm, tin tức Tần Trăn Trăn phát điên và làm bị thương con trai út vào lúc nửa đêm đã được truyền đi rộng rãi trong giới nhà giàu ở thủ đô, mặc dù Lục Tiêu đã phản ứng đủ nhanh để trấn áp tin đồn đã bị vác lên internet. Nhưng biết Tần TrăHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)n Trăn bị thương, khách tới thăm bệnh đông hơn hẳn.
Sắc mặt Lục Hồng Duy đã đen như đáy nồi từ ngày Lục Dư về nhà ăn cơm, thật vất vả lợi dụng cuộc liên hôn của hai nhà Lục và Phó để thanh danh chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng chỉ trong một ngày, mỗi lần mọi người nhắc đến Lục gia đều chính là một hồi chê cười.
Lúc Lục Tiêu mở cửa bước vào, ông ta đang ngồi cạnh giường Tần Trăn Trăn, trên trán có một vết đỏ lố bịch buồn cười: "Ba, mẹ thế nào rồi?
"Sử dụng thuốc an thần". Nhìn thấy hắn đi tới, Lục Hồng Duy đứng dậy nói: "Con ở đây với mẹ, ba đi hút điếu thuốc. Đúng rồi, em trai con thế nào Hãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)rồi?".
"Em ấy vẫn ổn."
Đối với một dị năng giả mà nói vết rạch trên cánh tay chẳng khác nào bị kim đâm vào ngón tay, hơi đau một chút, sẽ nhanh chóng hồi phục. Tuy nhiên dựa theo tình cảm của Lục gia dành cho Lục Lịch, lúc này Lục Lịch vẫn đang ngồi trong phòng đơn một mình. Lúc Lục Tiêu ở đó, hình như trong phòng của Lục Lịch có người, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, tuân theo nguyên tắc không quấy rầy bạn mình cùng anh trai người nọ nói chuyện, hắn liền đi thẳng tới đây.
Lục Hồng Duy lên tiếng, xoay người đi ra ngoài. Phòng của Lục Lịch ở tầng trên, theo lý thì Lục Hồng Duy nên đi lên nhìn xem, nhưng lúc này ông ta rất khó chịu, trán phản phất cảm giác ẩn ẩn đau, bước chân càng nhanh đi về phía sân thượng.
Tại phòng Lục Lịch.
Một người đàn ông nhìn khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo màu đen, ngồi trên ghế sô pha gần đó, liếc nhìn miếng băng trên tay Lục Lịch, cau mày nói: "Bà già đó bị bệnh à? Sao dám động vào cậu? Có cần tôi gϊếŧ bà ta không?
Vẻ mặt của Lục Lịch cũng có vẻ khá mất kiên nhẫn. Từ lúc hắn bị thương phải nhập viện tối qua đến nay, nỗi bất an trong lòng Lục Lịch đột nhiên phun trào như núi lửa đang hoạt động. Hắn nằm trên giường bệnh, hai mắt mở thao láo, trợn tròn , không ngừng suy nghĩ liệu phản ứng đột ngột của Tần Trăn Trăn có liên quan gì đến Lục Dư hay không. Nếu là trước đây Lục Lịch căn bản không đặt thân phận thiếu gia chân chính Lục gia của Lục Dư vào trong mắt, thì kể từ sự cố chương trình tống nghệHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047) và dị chủng về sau, toàn thân hắn trở nên căng thẳng khi đối mặt với cái tên Lục Dư này.
Đột nhiên nghe được người trước mặt nói ba chữ "Gϊếŧ bà ta", ánh mắt Lục Lịch đột nhiên tập trung vào hắn, khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp lúc này lại có chút dữ tợn, mặt mày lộ ra vẻ ngoan độc, hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: "Ngươi làm sao giúp ta gϊếŧ bà ta? Giống như lần trước ngươi gây rắc rối cho Lục Dư sao? Ngu xuẩn đến mức thả bảy dị chủng ra ngoài, ngươi mẹ nó có phải điên rồi hay không?"
Nghe vậy, người đàn ông lúng túng sờ mũi.
Khi đó hắn chính là quá tức giận, Lục Lịch từ khi nào phải chịu nỗi ủy khuất như vậy vì một tên ăn mày, lại còn phải cho cậu ta chút sắc mặt tốt sao?Hãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)
Hắn căn bản không có suy nghĩ nhiều, trước đây hắn chưa bao giờ ra ngoài phô trương như vậy, nhưng lần này lại đυ.ng phải một tấm ván sắt.
Ai cũng sẽ không nghĩ đến một đứa ăn xin thấp hèn lại có thể chạy thoát khỏi bảy dị chủng.
"Cậu không cần lo lắng, chuyện này tôi đã xử lý, bên chính phủ sẽ không phát hiện ra được gì".
Lục Lịch cũng không lo lắng điểm này, hắn liếc nhìn người đàn ông, lạnh lùng nói: "Đừng làm gì Lục gia."
Lục gia hiện tại là chỗ dựa lớn nhất của hắn, chỉ cần Lục gia còn hợp tác với viện nghiên cứu, ai cũng đều phải cho tiểu thiếu gia Lục gia một chút mHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)ặt mũi. Trong tình huống này, cho dù Tần Trăn Trăn có đâm vào ngực hắn, Lục Lịch cũng sẽ không nói gì. Nghĩ lại thì điều này cũng không tệ, ít nhất Lục gia sẽ cảm thấy có lỗi với hắn hơn.
"Tạm thời ngươi không cần để mắt quá kỹ Lục Dư."
"Được".
...
Khoảng năm giờ chiều, Tần Trăn Trăn ngủ rất say cuối cùng cũng tỉnh dậy. Khi mở mắt ra, người phụ nữ ngơ ngác nhìn trần nhà suốt một phút, cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng của Lục Lịch vang lên bên tai, bà mới quay đầu lại, nước mắt rơi xuống.
"Lịch Lịch, mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý..." Tần Trăn Trăn ôm mặt bật khóc không thành tiếng. Lục Lịch không dám trì hoãn, nhanh chóng trấn an bà ta: "Con không sao, nhưng bác sĩ không yên tâm nên mới băng bó lại một chút, con chính là dị năng giả, thể chất rất tốt".