Trương Thỉ cảm thấy hai người này đang nói đùa. Với ngoại hình và phong thái đó của Lục Dư, nhìn thế nào cũng chẳng có tí quan hệ gì với ăn mày. Nhưng lúc toàn bộ tư liệu về Lục Dư được đưa tới tay anh ta, Trương Thỉ mới biết được quả thực không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
“Theo cách nói của bọn họ, về mặt logic thì khá lưu loát. Tôi muốn nghe cách nói của cậu.”
“Dị chủng là do tôi gϊếŧ.” Lục Dư nhàn nhạt nói: “Nhưng trước đó tôi hoàn toàn không quen biết bọn họ, không tồn tại việc tôi nợ tiền không trả.”
Cho dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng lúc nghe được từ Lục Dư đáp án chắc chắn, Trương Thỉ vẫn không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Ngày hôm nay, Lục Dư đã là lần thứ hai khiến anh ta ý thức được tục ngữ “không thể nhìn mặt mà bắt hình dong” là chính xác.
Nhưng là một người phụ trách của Cục Đặc Nhiệm, Trương Thỉ cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể thể hiện ra bộ dạng như chưa trải sự đời. Anh ta cố làm ra vẻ gật đầu, giọng nói nghe vô cùng bình tĩnh: “Tôi biết rồi, tôi bảo người đưa cậu đi nghỉ ngơi. Đợi chốc nữa, cậu điền một đơn thu nhận dị năng giả, ngày mai để Tiểu Châu đưa cậu về.”
Vừa quay người lại, anh ta suýt vấp vào chân bàn.
Ngay từ đầu, Lục Dư đều tỏ ra vô cùng phối hợp, cậu đi theo Tiểu Châu rời khỏi toà nhà, đi tới tòa ký túc bên cạnh. Trương Thỉ đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng hai người từ từ biến mất khỏi tầm mắt, ngay lập tức quay đầu lại chửi thề một tiếng, tóm lấy một đồng nghiệp đi ngang qua: “Dị chủng thực sự do Lục Dư gϊếŧ đấy! Bảy con! Bảy con đấy! Bảy con là khái niệm gì chứ? Là khái niệm chúng ta con mẹ nó phải thờ cậu ta lên thắp hương hàng ngày đấy!”
Đồng nghiệp tặc lưỡi một cái: “Vậy nên hai người đó quả thực không nói dối. Vậy Lục Dư làm ăn mày kiểu gì chứ?”
“Cái này anh phải hỏi cậu ta.” Trương Thỉ nhún vai, sau khi kinh ngạc, biểu cảm của anh ta cũng dần trở nghiêm túc lên: “Bảy con dị chủng, tin tức này mà bị phát tán ra bên ngoài sẽ gây ra khủng hoảng mất thôi.”
Có người đau đầu xoa xoa trán, nhưng không đợi Trương Thỉ mở miệng lần nữa, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng xô cửa, người tới trong ánh mắt hiện ra vẻ khẩn trương, giọng nói càng vội vã hơn: “Anh Trương! Hai người đó chết rồi!”
Trương Thỉ đột nhiên quay đầu lại: “Cái gì?”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Châu đã vội vã tới ký túc để đợi Lục Dư. Cũng may Lục Dư không phải người thích ngủ nướng, tầm tám giờ đã thức dậy, tới sảnh ký túc. Thấy cậu, Tiểu Châu vội vàng đi tới nói: “Lục tiên sinh, đi thôi, tôi đưa cậu về. Đúng rồi, phương thức liên lạc trên tư liệu của cậu có thể liên hệ được với cậu đúng không?”
Lục Dư: “Ừ.”
Tiểu Châu: “Vậy thì tốt, đêm qua, sau khi cậu đi không lâu, hai người kia liền tự sát, vậy nên cho dù là điều tra dị chủng hay cần phải diệt dị chủng về sau đều cần sự giúp đỡ của cậu.”
Lục Dư cũng hiểu khá rõ chuyện này, cũng chẳng biết một ngôi nhà ma ngàn năm thành tinh như mình lại dao trâu mổ gà đi gϊếŧ mấy con dị chủng phải nói như thế nào, chỉ đành lòng gật đầu.
Lục Dư ngồi trên xe Tiểu Châu, sau khi báo địa chỉ nơi ở của mình liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, điện thoại cậu kêu lên, nhảy ra một dòng tin nhắn. Lục Dư mở ra xem, là wechat của Lục Tiêu.
Việc cậu có được có wechat của Lục Tiêu là nhờ xin mãi mới được. Hôm đó, trong nhà chỉ có một mình Lục Dư, tầm mười giờ Lục Tiêu trở về. Lục Dư đặc biệt chạy tới bếp chuẩn bị cho người anh Lục Tiêu này một ly sữa, lúc đưa ly qua, đối phương chỉ tuỳ tiện đặt ở trên bàn, giống như nhìn thấu tâm tư của cậu, hỏi: “Có chuyện?”
Lục Dư hơi thẹn thùng, nói với anh ta: “Tôi vừa tạo một tài khoản wechat, muốn add wechat của anh.”