Tiểu Mỹ Nhân Bị Cưỡng Bách Trừng Phạt

Chương 4: Trước sau đều bị xâm chiếm (H)

Trước sau đồng thời bị xâm chiếm, cảm giác đau nhức đột nhiên ập đến làm Chu Đề phát ra một tiếng khóc lóc thê thảm, y liều mạng giãy giụa muốn tránh, nhưng tứ chi y không thể động, dùng sức giãy giụa đến cỡ nào cũng chỉ có thể xoay eo mà thôi, dáng vẻ như vậy giống lạt mềm buộc chặt hơn.

Hô hấp Tạ Đinh trở nên dồn dập hơn, huyệt nhỏ mềm mại bên dưới không ngừng lộn xộn càng khiến hắn cảm thấy sung sướиɠ, trước đây hắn một một lòng luyện công, ban đầu vốn khinh thường chuyện sắc tình, sau đó bị Biên Vực dụ dỗ nếm thử tư vị của Chu Đề mới thực tủy biết vị, căn bản không thể khắc chế chính mình.

Chu Đề là đại tham quan người gặp người mắng, y hiểu lý lẽ lại tham lam thành tánh, không biết đã hại chết bao nhiêu bá tánh vô tội. Tạ Đinh mỗi khi nghĩ như vậy liền cảm thấy cảm giác tội lỗi trong lòng như ít đi một chút.

Chu Đề là trừng phạt đúng tội.

Hai chân Chu Đề không ngừng run rẩy, huyệt nhỏ và cúc huyệt đều bị côn th!t nam nhân lấp đầy, cảm giác trướng đau không thể chịu đựng và chút kɧoáı ©ảʍ tê dại sinh ra.

Y chán ghét cơ thể dị dạng của mình, đôi khi cũng tự an ủi nhưng mấy ngày nay y bị đùa bỡn bất kham, chỉ cần chạm vào đã nổi lên phản ứng.

Da thịt mềm mại bị bàn tay thô ráp ngang ngược xoa bóp, côn th!t chôn trong cơ thể như cây gậy sắt không ngừng cắm sâu vào trong, tiếng cơ thể va chạm vừa mạnh vừa vang dội, trong kẽ mông không ngừng chảy ra tinh d!ch và dăm thủy đặc dệt vấy bẩn nệm chăn trên giường.

Chu Đề khóc nức nở, đứt quãng cầu xin.

“Không!... Từ bỏ.... Cầu xin các ngươi... Cầu xin... Ha a...”

Tiếng khóc mang theo sợ hãi như những giọt mưa nặng nề rơi khổ tán cây. Chu Đề thật sự sợ ruột sẽ bị hắn ra cắm xuyên, chỉ có thể khóc lóc nhìn Tạ Đinh ở trước mặt, môi bỗng bị hắn chặn lại, đầu lưỡi ấm nóng tiến vào đoạt lấy chút hơi thở mà y có.

Chờ Chu Đề hít thở không thông, trước mắt biến thành màu đen thì Tạ Đinh mới lưu luyến thả y ra, chờ y thở hổn hển lấy lại tinh thần thì Tạ Đinh mới tiếp tục nâng khuôn mặt trắng nõn của y lên, kiên nhẫn mυ'ŧ hôn, côn th!t dưới thân lại không chút lưu tình hung hăng đảo lộng huyệt nhỏ run rẩy, ép Chu Đề phát ra những tiếng khóc nan kham, rách nát.

Hắn trìu mến hôn lên hàng mi ẩm ướt của Chu Đề, thấp giọng nói.

“Chỉ cần ngươi đi ra ngoài liền sẽ bị bắt lại chém đầu, chúng ta mang ngươi trở lại giang hồ, sau này chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”

Chu Đề bị ch!ch đến thần chí mơ hồ, không nghe thấy gì, hai mắt y chứa xuân sắc tan rã nhìn mạn giường, trong miệng trào ra những tiếng nức nở, nghẹn ngào đáng thương.

Biên Vực đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Chu Đề cuộn tròn trong lòng Tạ Đinh được hắn đút cơm, trên người chỉ khoác kiện áo ngoài của hắn, chiếc áo lỏng lẻo để lộ cần cổ thon dài của y.