Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Muốn Làm Chim Hoàng Yến Nữa

Chương 4

9,

Sau khi Giang Kiệt đi công tác, chuyện của Hứa Giai được lên Hotsearch.

Dưa lớn của hào môn, được cư dân mạng nhiệt liệt thảo luận.

Hứa Triệt chắc đã bận đến tối tăm mặt mày, anh ta không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Cuộc sống của tôi cũng yên bình hơn.

Vào cuối kì học, cuộc bình chọn giáo viên ưu tú bắt đầu.

Mỗi trường chỉ có một người duy nhất.

Theo như dự tính trước, nhà trường định đề cử tôi.

Kết quả vào ngày công bố, lại trở thành Lưu Anh.

Lãnh đạo trường khó xử, nói chuyện với tôi và nói rằng đó là do cấp trên quyết định.

Lý do là gì, trong lòng mọi người đều biết.

Ra khỏi văn phòng, tôi thấy Lưu Anh.

Chúng tôi đã không liên lạc từ sau hôm cô ta cho tôi xem bức ảnh.

Lưu Anh khẽ khịt mũi bên cạnh tôi, lướt qua mà không nói gì.

Nhưng đến ban đêm cùng Giang Kiệt call video, tôi vẫn không nhịn được làm nũng.

Tôi méo miệng, ngăn cho mình không khóc.

Giang Kiệt nhìn ra tôi không thích hợp hỏi tôi “Sao vậy?”

Tôi không muốn anh ấy lo lắng: “Em xem phim, hơi sợ hãi một chút.”

Giang Kiệt cười: “Ngốc nghếch.”

Sau khi tắt điện thoại, tôi tự vỗ vỗ mặt mình.

Tự cười nhạo bản thân càng ngày càng dễ khóc.

Đời trước, cha tôi đi tù oan, mẹ bị bệnh nặng, tôi kiên cường không hề rơi nước mắt.

Nhưng từ khi gặp Giang Kiệt, tôi rất hay khóc trước mặt anh vì những chuyện vặt vãnh như vậy.

Rạng sáng tôi mơ mơ màng màng ngủ đi, đột nhiên nghe được tiếng mở khóa.

Trong lòng tôi căng thẳng.

Lo lắng Hứa Triệt tìm tôi gây phiền toái, tôi lấy chiếc gậy đứng sau cửa, chờ đợi.

Giây tiếp theo, cánh cửa mở ra.

Tôi vung gậy lên.

Đối phương như đã sớm chuẩn bị, đỡ lấy cây gậy của tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng đùa quen thuộc, “Làm sao? Bên ngoài có nam nhân khác, chuẩn bị m ư u s á t chồng sao?”

Tôi mừng rỡ: “Chồng? Sao anh lại về rồi?”

“Vợ yêu tâm tình không tốt, đương nhiên người làm chồng này phải ở cạnh rồi.”

“Sao anh biết em tâm tình không tốt?”

“Anh thông minh như vậy, kĩ năng diễn xuất vụng về đấy của em làm sao mà lừa được anh?”

Nghe anh nói xong, bao nhiêu nước mắt nghẹn lại liền chảy ra.

Giang Kiệt thở dài: “Bé mít ướt.”

Giang Kiệt ở lại một đêm, sáng hôm sau rời đi sớm.

Tôi không chịu cho anh đi, anh hôn lên trán tôi, “Công ty đã đăng kí thành công ở Thâm Quyến, nghỉ hè em có thể đến tìm anh.”

Tôi gật đầu lia lịa, bắt đầu tính xem còn bao nhiêu ngày.

Nửa tháng trôi qua.

Trường học cho nghỉ.

Tôi nóng lòng mua vé đến thành phố Thâm Quyến.

Mãi cho đến khi Giang Kiệt đưa tôi đến công ty của anh ấy, tôi mới biết nó khác với tưởng tượng của tôi.

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng Giang Kiệt làm công việc vận chuyển thông thường, đi xe tải giao hàng.

Khi tôi tận mắt nhìn thấy, tôi mới biết đây thật sự là một công ty tích hợp thương mại điện tử, vận tải và chuyển phát nhanh.

Quy mô không lớn, nhưng làm khá nhiều lĩnh vực.

Tôi kinh ngạc không nói lên lời: “Sao anh lại nghĩ ra?”

Tôi nhớ rằng ở kiếp trước, Giang Kiệt không đến Thâm Quyến.

Anh chỉ là một thợ sửa xe bình thường, được ông chủ của một công ty nước ngoài đánh giá cao và được làm ở môt tập đoàn ô tô đa quốc gia.

Sau đó, anh ấy tách ra và lập đoàn đội của riêng mình, chuyên phát triển chip oto.

Kiếm được món tiền đầu tiên.

Dần dần, việc kinh quanh chip oto ngày càng mở rộng.

Nhưng bây giờ, quỹ đạo cuộc sống của anh ấy đã thay đổi vì tôi.

Anh ấy rời khỏi xưởng sửa xe sớm hơn, không có cơ hội quen biết ông chủ kia.

Thậm chí phải đi xa để làm việc.

“Ngành thương mại điện tử của Thâm Quyến gần đây phát triển mạnh, nhưng việc vận chuyển còn là một lỗ hổng. Anh tình cờ biết một chút về ô tô, vì vậy anh muốn thử.”

Nhưng Giang Kiệt không đề cập đến việc phải rời xa thành phố chúng tôi đang sống.

Hiện nay, ở đó vẫn là tập đoàn nhà họ Hứa đứng đầu.

Nếu Giang Kiệt khởi nghiệp ở đó, sẽ rất khó khăn.

Anh phải rời đi vì tôi.

Tôi đau lòng, nhưng cũng rất khâm phục anh ấy.

Bởi vì tôi tin rằng, công ty do Giang Kiệt thành lập nhất định sẽ trở thành một chuỗi và là sự tồn tại không thể thiếu trong lĩnh vực thương mại điện tử ở Thâm Quyến.

10,

Giang Kiệt đã thuê trước một căn hộ.

Đó là căn có hai phòng ngủ.

Có diện tích tương đương với ngôi nhà chúng tôi đang ở, nhưng giá đắt gấp ba lần.

“Giá cả ở đây hơi cao, tiền của anh còn duy trì công ty.”

Giang Kiệt ngượng ngùng: “Anh dùng tiền của em.”

“Vốn dĩ là của anh.”

Giang Kiệt cười, hôn lên khóe miệng tôi, “Sau này anh sẽ đưa toàn bộ tiền lương cho em.”

Công ty đã đăng kí rồi, sau này cũng không thể chạy đi chạy lại ở hai nơi được.

Tôi cũng không có tình cảm gì với nơi đó.

Sau khi thảo luận với Giang Kiệt, quyết định từ chức đến Thâm Quyến phát triển.

Đợi đến lúc khai giảng, tôi sẽ về trường làm thủ tục thôi việc.

Vào thời điểm đó, công ty của Giang Kiệt đã có quy mô, cũng được phỏng vấn vài lần.

Người lúc trước nói chồng mới mua xe, muốn tìm Giang Kiệt bảo dưỡng xe trông thấy tôi, chủ động đến chào hỏi: “Trước chúng tôi xem tivi, thấy chồng của cô. Trước kia tôi đã đoán được rằng Giang Kiệt rất có tiềm năng, cô quả nhiên là có đôi mắt tinh anh. Cuối cùng cũng đến lúc được hưởng rồi.”

Có người khác lại phụ họa, “Còn phải nói, ánh mắt Tiểu Hi rất tốt. Nếu có ai trẻ tuổi xuất sắc, cô có thể giới thiệu cho tôi không?”

Tôi nhìn một lượt những người xung quanh.

Đó chính là nhóm người đã bàn luận về Giang Kiệt ngày đó.

Tôi không muốn tiếp xúc nhiều với họ, chỉ đáp lại bằng nụ cười.

“Trần Tiểu Hi.”

Vừa ra khỏi cổng, tôi nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình.

Hóa ra là Lưu Anh.

Cô ấy mặc chiếc váy màu đen bước nhanh đến.

Lời nói có chút cứng nhắc, mở miệng nói: “Trước kia tôi tham lam chút lợi ích nhỏ mà cùng với anh họ tôi gây cho cô không ít phiền phức, tôi xin lỗi.”

Tôi mím môi, “Không cần xin lỗi tôi.”

Lưu Anh níu tay tôi, “Tiểu Hi, xin lỗi, tôi cũng là bị ép.”

Nghe xong câu nói này, tôi ngất lịm đi.

Khi tôi tỉnh dậy, đang nằm trên giường.

Tấm đệm mềm mại.

Căn phòng này trống trải, bên ngoài cửa sổ là một dàn hoa hồng.

Đây là… căn biệt thự mà tôi sống mười mấy năm nay.

Đầu óc tôi rối bời, không biết đây là thật hay mơ.

Chẳng lẽ tôi chưa c h ế t sao?

Tôi vẫn ở đây, tất cả chỉ là giấc mơ?

Khi tôi còn đang suy nghĩ, cửa phòng mở ra.

Hứa Triệt bước vào.

“Tỉnh rồi?”

Tôi theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân mềm nhũn, không có sức lực.

“Đừng dẫy dụa, em không cử động được.”

Tôi nghĩ đến Lưu Anh, “Là anh? Hứa Triệt, anh có biết làm như thế này là phạm pháp không?”

Nghe tôi nói xong, Hứa Triệt như nghe được một câu chuyện cười.

Anh ta đột nhiên cười thành tiếng.

“Hạn chế tự do? Trần Tiểu Hi, em vốn là của tôi!”

Anh ta bước đến cạnh tôi, đôi mắt điên loạn, “Em không biết, chúng ta là một cặp, chúng ta luôn sống ở đây.

Thời điểm này cuối cùng tôi cũng biết.

Tại sao tôi không tránh khỏi anh ta mặc dù tôi đã rất cẩn thận.

Hóa ra anh ta cũng trọng sinh.

Tôi bình tĩnh lại, “Chúng ta là một đôi? Hứa Triệt, mỗi ngày ở bên anh dài như một năm, sống không bằng c h ế t, nếu không phải anh lấy cha mẹ tôi ra để ép tôi, làm sao tôi có thể chấp nhận?”

Nghe tôi nói, anh ta sửng sốt: “Em…”

“Đúng vậy, tôi cũng có kí ức kiếp trước.”

Tôi nhìn Hứa Triệt, “Cho nên, đời này, tôi sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào làm tổn thương tôi nữa.”

“Làm sao anh lại nỡ lòng tổn thương em. Không, Tiểu Hi, em yêu anh, chúng ta ở bên nhau mười năm rồi, anh sai rồi, lẽ anh anh không nên để em một mình trong biệt thự, nếu không em sẽ không…”

Anh ta không nói tiếp.

Nhưng tôi biết, anh ta muốn nói rằng nếu không tôi đã không c h ế t.

Tôi cười khi nghe được điều này, “Hứa Triệt, anh không hiểu sao? Tại sao tôi lại ở bên cạnh anh sau khi cha mẹ tôi q u a đ ời? Đó là vì tôi muốn thu thập chứng cứ và báo thù cho cha mẹ tôi. Tôi muốn chính mình nhìn thấy anh vào t ù, nếu không thì sao tôi có thể can tâm?”

“Anh không muốn biết tại sao công ty của anh lại lộ bí mật, tại sao cảnh sát biết được những bí mật bẩn thỉu mà anh cho rằng đã giấu rất kĩ sao? Tất cả là do tôi. Mục đích của tôi là khiến anh nợ m áu phải trả mằng má u”

“Đủ rồi!”

“Không đủ.” Tôi nói tiếp, “Sau khi anh vào tù, tôi là người phóng lửa, tôi muốn anh mất đi hết tất cả.”

Bời vì bị anh ta động vào.

Tôi đã bẩn rồi.

“Tại sao, tại sao tôi yêu em nhiều như vậy…”

Kiếp trước, tôi từ chối sự theo đuổi của Hứa Triệt.

Anh ta lừa cho cha tôi cho vay nặng lãi, ép tôi ở bên anh ta. Cha tôi không muốn bị oan nên tự nguyện đi đầu thú.

Mẹ tôi giận đến phát bệnh, Hứa Triệt không cho bất kì bệnh viện nào khám cho bà ấy, yêu cầu tôi chuyển đến biệt thự.

Tôi nhìn Hứa Triệt, cười lạnh, “Yêu, anh không xứng nói từ này.”

Nói xong, tôi từ trên giường đứng dậy.

Hứa Triệt khó tin nhìn tôi, “Em làm sao…?”

“Sao có thể cử động được?” Tôi không đổi sắc mặt nhìn anh ta, “Kiếp trước anh bỏ thuốc tôi, tôi không phản kháng được, anh nghĩ kiếp này tôi sẽ phạm sai lầm lần thứ hai sao?”

Nói xong, tôi ra hiệu với bên ngoài.

Cảnh sát bắt đầu xông vào.

Hứa Triệt phát điên, anh ta vẫn nói chuyện với tôi, “Tiểu Hi, chúng ta hãy quên hết mọi thứ và bắt đầu lại được không. Anh không quan tâm em đã làm gì, anh tha thứ cho em.”

Tôi thấy Giang Kiệt xuất hiện.

Chạy thật nhanh qua đó.

Giang Kiệt đi đến chỗ tôi, từ từ nói: “Nhưng tôi không tha cho anh.”

Hứa Triệt bị bắt đi.

Tôi dường như hết sức, mềm nhũn ngã vào vòng tay Giang Kiệt.

“Chồng, anh có gì muốn hỏi em không?”

Giang Kiệt lắc đầu, “Tất cả đều qua rồi.”

Đúng vậy, tất cả đều qua rồi.

Đúng hay sai chẳng liên quan đến tôi nữa.

Từ giờ, tôi chỉ là vợ của Giang Kiệt.

“Khi nào có thời gian, anh đi thăm cha mẹ em một chút.”

Giang Kiệt cong cong khóe miệng, trả lời, “Được.”

11,

Từ ngày đầu tiên tôi sống lại.

Tôi đã lên kế hoạch tìm cớ để ba mẹ rời đi.

Họ trở về quê.

Về hưu sớm, cuộc sống cơ bản là thoải mái.

Họ không biết gì về cuộc hôn nhân của tôi, tôi cũng chưa dám nói.

Trong dịp tết nguyên đán, Giang Kiệt đã mang rất nhiều quà đến nhà tôi để chúc tết và cầu hôn.

Tháng 3, chúng tôi cuối cùng cũng tổ chức đám cưới.

Sống 2 đời, đây là lần đầu tiên tôi mặc váy cưới.

Cha mẹ Giang Kiệt đều đã mất, anh không có người thân từ nhỏ.

Anh ấy cúi đầu dâng trà, khi cất tiếng gọi “Ba, mẹ”, tôi thấy mắt anh ươn ướt.

Tôi nghĩ về kiếp trước của mình.

Khi tôi mất, Giang Kiệt đã gần 40 tuổi, nhưng anh ấy chỉ có một mình.

Cũng không bao giờ nghe được bất kì tin đồn nào về anh.

Thanh tâm quả dục

“Nếu anh không kết hôn với em, anh sẽ tìm người vợ như thế nào?”

Đêm đó, tôi không thể không hỏi Giang Kiệt.

“Không biết.” Giang Kiệt trầm ngâm một lát, “Anh sẽ không tìm, anh một mình quen rồi.”

“Vậy tại sao anh lại đồng ý lời cầu hôn của em?”

Nghe vậy, Giang Kiệt dường như đang hồi tưởng lại gì đó.

Như nghĩ đến điều gì đó, anh cong môi.

Anh nói: “Lúc đó anh chỉ cảm thấy có thêm một người cũng tốt. Hơn nữa, em lại rất xinh đẹp.”

Tôi mở to mắt, “Cho nên, anh là thấy sắc nảy lòng tham?”

“Có lẽ là không, có lẽ là vì cả tiền của em nữa.”

Giang Kiệt nín cười, “Anh thấy tiền cũng nảy lòng tham.”

Thấy tôi bĩu môi, Giang Kiệt hôn lên trán tôi, “Cảm ơn phu nhân đã cho anh một mái nhà.”

KHÔNG.

Tôi nên cảm ơn Giang Kiệt.

Sống 2 kiếp, cuối cùng tôi cũng gặp được tình yêu thật sự.

-Hoàn toàn văn-