Tháng tám ở Ninh Thành, trời nóng như đổ lửa.
Tô Mặc Ngôn vừa kết thúc chuyến du lịch ở Bắc Âu, chưa thể thích ứng với bầu không khí 40 độ. Nàng lấy từ trong túi ra một chai kem chống nắng dạng phun sương, hùng hùng hổ hổ phun lên người, đeo kính râm xong, lúc này mới đẩy cửa xuống xe.
Trước mắt là quán cà phê rất có phong cách, nghe nói đây là nơi tốt nhất để xem mắt ở Ninh Thành.
Tô Mặc Ngôn đi vào, luồng không khí lạnh đủ đầy khiến tâm tình người ta thoải mái, nàng tháo kính xuống, cách đó không xa là một đôi tuấn nam mỹ nữ.
Mặc dù không muốn "Quấy rầy" người khác, nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn bất đắc dĩ nhấc bước.
Nam nhân mười phần lịch lãm hỏi: "Úc tiểu thư, chẳng hay bình thường cô thích làm gì?"
"Công việc bận rộn, không có sở thích đặc biệt."
Cuộc đối thoại đến đây là kết thúc.
Thấy đối phương cố ý đẩy cuộc trò chuyện vào ngõ cụt, Tô Ứng Huy ý thức được, nữ nhân trước mặt không coi trọng mình, hắn từng tiếp xúc với không ít nữ nhân, nhưng chưa có cơ hội tiếp đãi mỹ nữ lãnh đạm, Úc tiểu thư này, từ đầu đến cuối không nhìn hắn đến lần thứ hai.
Bề ngoài của hắn không ổn? Hay là mị lực chưa đủ câu người? Mặc dù Tô Ứng Huy là Gay, nhưng tình cảnh lúc này thật sự khiến hắn tổn thương lòng tự trọng.
"Hôm nay cô tới đây là vì nể mặt a?" Tô Ứng Huy nói xong, nhấp một ngụm cà phê, thầm xác nhận trong lòng, trong số những mỹ nhân mà hắn từng gặp, cô là người xinh đẹp nhất.
Bình thường đều là nữ nhân chủ động tiếp cận hắn, hôm nay gặp gỡ người đẹp băng sơn, cần có chút ý tứ.
Úc Dao cười nhạt: "Không phải bác sĩ Tô cũng như vậy sao?"
Đúng lúc này, Tô Mặc Ngôn dẫm giày cao gót, cao điệu đi tới.
Úc Dao và Tô Ứng Huy nhìn về phía Tô Mặc Ngôn, âm nhạc nhè nhẹ đều đều lan toả trong không trung.
Loại chuyện này, Tô Mặc Ngôn thật sự không muốn quản...
Mặt mày ưu tú, khí chất thanh nhã, nữ nhân như vậy...Còn cần xem mắt? Tầm mắt bị Úc Giao hấp dẫn, đối tượng lần này của chú nhỏ thật khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Chốc lát, Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu chất vấn Tô Ứng Huy, bắt đầu màn kịch.
"Họ Tô kia? Anh dám lén lút hẹn hò với nữ nhân khác sau lưng tôi! Chúng ta chia tay!"
Diễn xuất giống như thật, Tô Ứng Huy nén cười, bội phục tiểu nha đầu.
Úc Dao yên lặng quan sát trò vui trước mắt.
Sự tình diễn biến theo đúng kế hoạch, chờ Tô Ứng Huy xem mắt được một nửa thời gian, Tô Mặc Ngôn sẽ hành động, giả làm bạn gái hắn, quấy nhiễu buổi gặp gỡ. Tô Ứng Huy đã có cậu bạn trai nhỏ, có điều, ngoại trừ Tô Mặc Ngôn cũng không ai hay biết, người khác còn vội vàng giới thiệu bạn gái cho hắn.
Tô Mặc Ngôn quay đầu nhìn Úc Dao, muốn xem phản ứng của cô.
Ai ngờ người ta không để ý chút nào, ngược lại cười nói: "Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là bệnh nhân muốn trưng cầu ý kiến của bác sĩ Tô đây, thật có lỗi."
Dứt lời, Úc Dao lạnh nhạt đứng dậy, vừa lúc cô đang muốn tìm lí do thoát thân.
"Lần đầu gặp qua nữ nhân bình tĩnh đến thế." Sau khi Úc Dao rời đi, Tô Mặc Ngôn nghiêm túc phê bình: "Chú, người ta xinh đẹp như vậy mà không thể bẻ thẳng chú sao?"
"Nếu không phải nhờ cháu quấy rầy, có lẽ chú đã được cô ấy bẻ thẳng." Ánh mắt Tô Ứng Huy vẫn đuổi theo bóng lưng Úc Dao, quả thật không tệ.
"Thôi đi." Tô Mặc Ngôn trào phúng, vạch trần chân tướng: "Người ta căn bản không coi trọng chú."
Lời này Tô Ứng Huy không nghe lọt tai: "Điều kiện của chú tốt thế này, sẽ có nữ nhân chướng mắt sao?"
"Có, nhiều lắm." Tô Mặc Ngôn không nể mặt.
"Tiểu nha đầu." Tô Ứng Huy cười, sờ sờ đầu cháu gái, chuyển đề tài: "Ở nước ngoài chơi chán biết tìm đường về rồi sao? Có nhớ người chú này không?"
"Nhớ chú làm gì? Lần này cháu về là vì Tô Ứng Trung cắt chi tiêu."
"Không biết lớn nhỏ, đó là ba của cháu."
Tô Mặc Ngôn bắt đầu ăn điểm tâm trên bàn, lười nói chuyện.
Nàng xuất ngoại du học năm 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp thì du lịch vòng quanh thế giới, phiêu phiêu 6 năm, số lần về nước có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần này nếu không phải Tô Ứng Trung cắt sinh hoạt phí, thì nàng chưa từng có ý định về nước trong năm nay.
Bởi vì nàng không thể ở lại nơi gọi là "Nhà" kia được nữa.
"Có thời gian thì tìm ba cháu nói chuyện đi, cứ giằng co như vậy cũng không phải cách." Về mối quan hệ giữa cặp cha con này, Tô Ứng Huy cũng không tiện nói thêm, người trong nhà còn khó nói chuyện, huống hồ một người ngoài như hắn.
"Chú đừng nhắc đến chuyện này nữa, cháu không thích."
"Tính tình chẳng thay đổi chút nào, ăn cơm với chú rồi hãy đi?"
Tô Mặc Ngôn xách túi lên: "Tối nay cháu có hẹn với Mạn Mạn."
"Nha đầu, lớn rồi chẳng còn biết chú là ai."
Tô Mặc Ngôn đã đi xa: "Lần sau đi." Minh Mạn là bạn thân chí cốt của Tô Mặc Ngôn, hai người quen biết nhau đã 24 năm, cùng ra đời trong một phòng sinh, về sau mẫu giáo, tiểu học, trung học đều học cùng trường. Đến đại học, Tô Mặc Ngôn lựa chọn xuất ngoại, Minh Mạn lưu lại trong nước. Có thể nói, người hiểu Tô Mặc Ngôn nhất chính là Minh Mạn.
Bên trong nhà hàng kiểu Tây, Minh Mạn cầm thực đơn, không cần hỏi ý Tô Mặc Ngôn, đều đều gọi ra mấy món hợp khẩu vị.
"Kế hoạch du lịch kết thúc rồi chứ? Cậu sẽ không đi nữa, hả?"
Tô Mặc Ngôn gật đầu, 6 năm, 21 quốc gia, 63 thành phố, kết thúc.
"Nơi muốn tới đều đi rồi?"
"Ừm."
"Rốt cuộc đã hoàn thành tâm nguyện, quá tốt rồi!" Minh Mạn cười híp mắt, đương nhiên cô hi vọng người bạn thân chí cốt có thể kề cận bên cạnh mình: "Lần này trở về, là dự định nghiêm túc đi làm?"
Nghe nói Tô Mặc Ngôn trở về, ngoan ngoãn đi làm, Minh Mạn khó có thể tin được, Tô đại tiểu thư yêu thích bay nhảy tự do, sẽ nguyện ý chôn chân ở văn phòng từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, chỉ sợ đây là chuyện cười lớn nhất cô nghe được trong năm nay.
Tô Mặc Ngôn uống một ngụm rượu: "Cậu biết mình không hứng thú với sự vụ của công ty mà."
Thực tế Tô Mặc Ngôn không hứng thú với gia nghiệp của Tô gia, nàng muốn làm nhϊếp ảnh gia, nhưng ba nàng, Tô Ứng Trung lại phản đối kịch liệt, bởi vì nàng là trưởng nữ Tô gia, không được phép "Làm việc không đàng hoàng".
"Mình biết cậu thích du ngoạn đây đó." Hoàn cảnh của Tô Mặc Ngôn, Minh Mạn hiểu rõ: "Ngày mai cậu thật sự sẽ đến Minh Thụy làm việc sao?"
"Ừm, coi như chơi đùa một chút."
Làm công việc mà Tô Ứng Trung an bài cho nàng.
Lúc trước học xong đại học, nàng nói muốn đi du lịch giải sầu, Tô Ứng Trung biết tâm tình của nàng không tốt, bèn đáp ứng.
Nào ngờ Tô Mặc Ngôn bay nhảy khắp nơi, 2 năm trôi qua không có dấu hiệu quay về.
Lần này Tô Ứng Trung cưỡng chế Tô Mặc Ngôn trở về, thứ nhất là tình trạng trong nhà không còn phức tạp như trước, thứ hai cần phải rèn dũa nàng không thể cứ mãi lông bông.
Tô Mặc Ngôn thừa nhận bản thân nàng rất vô dụng.
Nàng phản kháng, chỉ muốn thoát khỏi sự sắp đặt của Tô Ứng Trung, nhưng sự thật cay đắng, rời khỏi ông ấy, nàng liền chẳng còn là gì.
Tô Ứng Trung an bài nàng tiến vào tập đoàn Minh Thụy, cũng chính là công ty của ba ba Minh Mạn, về phần tại sao không trực tiếp đến Tô thị, là bởi vì Tô Ứng Trung thật sự không dạy được con gái của mình, từ trước đến nay Tô Mặc Ngôn luôn làm trái những gì hắn yêu cầu.
Minh Mạn cười cười, dự đoán tương lai: "Cậu đi làm rồi, Minh Thụy ắt náo loạn."
Tô Mặc Ngôn cũng cười, có điều tâm tình không tốt lắm.
"Còn giận ba cậu?"
"Mình sẽ không tha thứ cho ông ấy." Có một số việc, vĩnh viễn không thể tha thứ. Quan hệ giữa Tô Mặc Ngôn và Tô gia rất căng thẳng, cho nên nếu có thể lựa chọn, nàng sẽ không bao giờ trở về.
"Ngôn Ngôn, về nước rồi còn có mình đây." Minh Mạn nắm chặt tay Tô Mặc Ngôn, nếu như sự việc năm đó xảy ra với cô, e bản thân cô cũng không thể tiêu tan. Minh Mạn đứng dậy: "Chờ mình."
Qua mấy phút, Minh Mạn cầm trong tay hai cây kem màu hồng đi tới.
"Cậu còn nhớ cái này?" Tô Mặc Ngôn nhìn kem dâu, có chút ngạc nhiên.
"Mình nhớ ngày bé cậu không thích vị dâu tây, về sau chẳng biết vì sao lại mê mẩn."
"Khẩu vị sẽ thay đổi a." Tô Mặc Ngôn nhớ lại chuyện cũ.
"Đêm nay ngủ lại nhà mình."
"Đương nhiên." Sau khi về nước, trên cơ bản Tô Mặc Ngôn đều ở lại nhà bạn, không về Tô gia.
Đã quá 7 giờ tối.
"Đi thôi." Tô Mặc Ngôn xoay người, không chú ý có người đi tới, vô tình cọ cây kem vào thân thể người kia.
Chưa tính đến chuyện cọ vào thân thể, nghiêm trọng hơn thế chính là nàng đã đυ.ng chạm vào nơi nhạy cảm.
"A..." Tô Mặc Ngôn đổ mồ hôi, miệng mở rộng không biết nói gì, bởi vì bàn tay nắm chặt ống kem đang cọ xát với ngực người trước mặt.
"Thật thất lễ..." Tô Mặc Ngôn rút tay, cúi đầu lấy khăn tay giúp đối phương xoa xoa, mới ý thức, bản thân đυ.ng chạm vào nơi không được phép, giả như nàng là nam nhân, ắt bị khép vào tội "Quấy rối tì.nh dục".
Úc Dao cũng xấu hổ, cô cúi đầu đoạt lấy khăn tay, nói nhỏ: "Không sao."
"Thật có lỗi..." Ngẩng đầu, hai người cùng lúc nhìn mặt đối phương.
Là nàng, Tô Mặc Ngôn nhận ra, người trước mắt là đối tượng xem mắt của chú nhỏ, gương mặt này quá dễ nhớ.
Đứng ở khoảng cách gần như vậy, không biết vì sao, Tô Mặc Ngôn lại cảm thấy thân thuộc như từng quen biết, các nàng bốn mắt đối lập.
Úc Dao cũng nhận ra Tô Mặc Ngôn, không đề cập tới việc cô là bạn gái của bác sĩ Tô, đối phương sở hữu mái tóc dài màu nâu sẫm, sóng tóc cong nhẹ, cơ hồ chấm eo, rất thu hút.
"Tôi..." Mất một lúc định thần, Tô Mặc Ngôn nhìn váy áo lấm lem: "Bao nhiêu tiền, tôi đền cho cô..."
Úc Dao lau lau hai, ba lần, lau sạch vệt kem, cảm thấy đối phương cũng không phải người vô tâm, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện: "Không cần."
"Ai..." Tô Mặc Ngôn muốn gọi cô, nhưng cô đã đi xa.
Sau khi Úc Dao đi, Minh Mạn hỏi Tô Mặc Ngôn: "Cậu quen mỹ nữ kia?"
"Là đối tượng xem mắt của chú nhỏ."
"Ờ ~ Thím nhỏ tương lai rất xinh đẹp a ~~"
"Nói hươu nói vượn." Tô Mặc Ngôn hỏi lại: "Cậu không biết chú mình thích con trai sao?"
Minh Mạn liế.m liế.m kem, lắc đầu tiếc rẻ: "Nói thật, nếu mình là chú nhỏ, vị đại mỹ nữ khuynh thành như vậy bày ra trước mặt, chỉ cần một giây liền bị bẻ thẳng."
Minh Mạn nói chuyện xốc nổi, Tô Mặc Ngôn không lấy làm lạ, cười cười.
Ban đêm, Tô Mặc Ngôn không về Tô gia, nàng đến nhà Minh Mạn.
Nếu không phải vì Ninh Thành có những người bạn này, Tô Mặc Ngôn sẽ không muốn trở về, niềm vui duy nhất của nàng ở nơi đây, chính là bọn họ.
Minh Mạn là hoạ sĩ Mangaka, chuyên vẽ thiếu nữ, cô luôn tìm hiểu về tính cách thiếu nữ để xây dựng nhân vật chính, ba chữ, ngốc bạch ngọt.
"Ngôn Ngôn, mình làm cho cậu một cuộc khảo sát."
"Không hứng thú." Tô Mặc Ngôn không biết ý tưởng này từ đâu mà ra, Minh Mạn căn bản không để ý, tiếp tục luyên thuyên: "Kiểm tra một chút bệnh thích sạch sẽ trong chuyện tình cảm của cậu."
Tô Mặc Ngôn biết, nếu không để cô thực hành, thì đêm nay đừng hòng đi ngủ.
"Nếu như S%..."
"C."
...
"Vấn đề thứ tám, cậu có thế chấp nhận đối tượng của mình có hào quanh vây quanh không?"
"Vấn đề này mình không có cách nào trả lời."
"Vì sao?"
"Bởi vì mình sẽ không bao giờ ở chung một chỗ cùng loại người này."
Minh Mạn thì thầm: "Đó chính là không thể chấp nhận."
Ba phút sau, ruốt cuộc thu được kết quả của cuộc khảo nghiệm.
"Bệnh thích sạch sẽ trong chuyện tình cảm của cậu đạt cấp độ biế.n thái SSS a!"
Tô Mặc Ngôn nắm một cái gối nện lên người Minh Mạn: "Bớt nhàm chán."
Minh Mạn ném cái gối trả về người bạn nối khố: "Bây giờ cậu cho rằng mình nhàm chán, đợi ngày mai, liền biết mình có bao nhiêu đáng yêu. Không phải cậu muốn đến công ty của ba mình làm việc sao, ba ba sắp xếp cho cậu một người hướng dẫn, mình thăm dò giúp cậu rồi, là nữ, người ta gọi nàng là "Mạc Sầu"."
"Mạc Sầu?"
"Lý Mạc Sầu, nữ ma đầu a." Minh Mạn hả hê, nói: "Tô Mặc Ngôn, ngày tháng êm đềm của cậu đi tới hồi kết rồi."
"Là ai đi hết ngày tháng tốt đẹp còn chưa biết được." Tô Mặc Ngôn khinh thường cười cười.
Ngoại trừ mẹ Tô, những người khác đừng có mơ trị được nàng.
Minh Mạn đưa hai tay vỗ lên mặt Tô Mặc Ngôn một cái, nâng lấy mặt nàng: "Tiểu ma đầu nhà chúng ta phải diện kiến lão ma đầu rồi."
Tô Mặc Ngôn cũng dùng tay bấm mặt của cô, không nhịn được cười: "Mập mạp chết tiệt, muốn bị đòn?!"
Minh Mạn có chút tròn trĩnh, thuộc về dáng vẻ đáng yêu, cô ghét nhất bị người khác gọi là "Mập mạp".
"A a a --" Minh Mạn thật muốn liều mạng với Tô Mặc Ngôn.
Ngày tiếp theo, là thứ hai.
Tô Mặc Ngôn đến Minh Thụy nhậm chức, giờ cao điểm, trên đường ngoại trừ người thì vẫn là người.
Nàng vào thang máy, trực tiếp bấm lên lầu 36, chuẩn bị gặp nữ ma đầu trong truyền thuyết.
"Đợi một chút, tôi đến trễ."
"Chen vào..."
"Phiền phức, đứng sát vào dùm đi."
"..."
Biển người tràn vào thang máy, Tô Mặc Ngôn không quen với việc này, nàng bị ép đến chỗ ngoặt. Đi làm thật không đơn giản, Tô Mặc Ngôn nghiêng thân, muốn đổi tư thế thoải mái.
Kết quả quay người, lại thấy gương mặt người kia gần trong gang tấc.
Bên ngoài có người gượng ép chui vào, trong thang vang lên một trận mắng nhiếc nhiệt liệt.
Tô Mặc Ngôn thầm mắng "Shit".
Lúc này, đột ngột bị đẩy một cái, Tô Mặc Ngôn lập tức nhào lên, cũng may nàng nhanh tay chống đỡ vách thang máy, vì thế hai người mới không chạm ngực.
Nhưng lại giống nửa cái ôm, Tô Mặc Ngôn cơ hồ gần như đặt tay lên thân Úc Dao, hiện tại mặt giáp mặt, hại nàng một lần nữa xấu hổ.
Lại là nàng? Úc Dao không đường thối lui, đành phải quay đầu sang chỗ khác, cảm nhận từng luồng khí tức vẩy vào má.
Nhìn lại quả thật rất giống lưu manh trêu đùa con gái nhà lành, nhưng Tô Mặc Ngôn không đổi được tư thế. Khoảng cách rất gần, nàng ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, là hoa Sơn Chi.
Hai ngày, ngẫu nhiên gặp ba lần, các nàng thực sự có nhiều duyên phận...