Tần Tranh đi vào rừng để tìm Khương Nghiêu
Bên hồ mưa rất to, nhưng kỳ lạ thay, trời không mưa trong rừng
"Khương Nghiêu?"
Tần Tranh đã sử dụng bộ đàm để liên lạc với Khương Nghiêu, nhưng không có ai trả lời.
Cho đến khi, cách đó không xa có kim quang bùng lên.
Sau khi Tần Tranh cẩn thận xác định, cô phát hiện ra đó là kim quang từ lá bùa bình an.
Cô vội vàng đi tới.
Cô thấy Khương Nghiêu nằm bất tỉnh bên gốc cây.
Lá bùa bình an buộc vào cổ tay anh đã bị đốt thành tro.
Khương Nghiêu chắc chắn đã gặp phải thứ dơ bẩn nên lá bùa bình an cháy.
Ngoài ra, chiếc áo phông trên người Khương Nghiêu đã bị hư hại, giống như bị động vật nào đó dùng móng vuốt sắc bén xé rách vạt áo của anh, từ eo và bụng chảy ra một ít máu.
“Khương Nghiêu?"
Tần Tranh quỳ xuống, vỗ vỗ mặt anh.
Khương Nghiêu không có phản ứng, khuôn mặt tuấn tú càng thêm tái nhợt
"Chẳng lẽ là thủy quỷ?"
Tần Tranh nhìn xuống eo và bụng của anh vết thương toát ra hắc khí. Cô đưa tay chạm vào eo và bụng của Khương Nghiêu, giúp anh thanh trừ hắc khí trên người, tử khí của anh cũng tràn vào trong cơ thể cô.
Cô lại chạm tay vào bụng Khương Nghiêu thêm một lúc nữa, rất nhiều tử khí tràn vào trong cơ thể.
Vết sẹo trên thắt lưng của Khương Nghiêu lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hàng lông mi đen của anh khe run, cuối cùng anh cũng mở mắt ra
"Cô đang làm gì thế?"
Khi Khương Nghiêu mở mắt ra, anh thấy đôi tay nhỏ bé của Tần Tranh đang sở soạng eo anh. Sắc mặt anh tối sầm, sau khi có ý thức, vội vàng nắm lấy cổ tay Tần Tranh.
"Anh bị thương, tôi giúp anh trị thương."
Tần Tranh về mặt có chút ngượng ngùng.
Sau khi chữa khỏi cho Khương Nghiêu, cô âm thầm hấp thụ một ít tử khí, sau đó chú ý đến vòng eo nhỏ của người đàn ông này đầy cơ bắp, rất rắn chắc, không phù hợp với tính cách nhu nhược của anh chút nào.
Tò mò, cô chạm thử vào nó.
Xem nó là cơ thật hay giả.
Kết quả là thật.
"Bị thương?"
Khương Nghiêu nhìn vào thắt lưng của mình, nhưng không nhìn thấy vết thương.
Chỉ là quần áo có chút rách nát, trên áo thun đen còn dính vết máu.
“Đúng vậy, trên miệng vết thương có hắc khí, anh gặp phải quỷ sao?" Tần Tranh hỏi
"Ừm, chắc nó là một con quỷ"
Khương Nghiêu nghĩ về những gì đã xảy ra trước khi anh hôn mê, anh nhìn thấy một đứa trẻ trông giống như anh khi còn nhỏ, nói rằng sẽ đưa anh đến một nơi để cho anh xem một thứ rất quan trọng.
Tình cờ, anh đi theo.
Không lâu sau, anh bất tỉnh, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ
Anh nói ngắn gọn với Tần Tranh
“Đây là ảo giác của quỷ."
Tần Tranh vừa giải thích xong, bùa liên lạc đột nhiên vang lên.
"Tần Tranh, Tần Tranh có quỷ."
Từ lá bùa, cô có thể nghe thấy tiếng hét của Tiêu Thần Vũ
Tần Tranh thần sắc hơi ngưng trọng, quay đầu nhìn hướng hồ nước, chỉ thấy mây đen cùng sấm sét, nhưng chỉ có chỗ hồ đang mưa!
Đây rõ ràng là ác quỷ đang lộng hành.
"Bọn họ xảy ra chuyện rồi, mau trở về thôi!"
Tần Tranh nói với Khương Nghiêu, họ chạy nhanh về phía hồ
Cô chắc rằng thủy quỷ đang ẩn náu trong hồ, cô nghĩ chỉ cần giữ đồng đội của mình trên bờ sẽ ổn thôi
Thủy quỷ cực kỳ mạnh mẽ trong nước, sẽ ăn thịt và máu người, nhưng chúng sẽ trở nên yếu ớt khi rời khỏi mặt nước.
Nhưng không nghĩ tới, con quỷ này lại có thể tạo ra mưa.
Nếu nó nhân cơ hội này chạy ra khỏi hồ là gay rồi!
....