Chương 1: Quá mắc tiểu phải xông nhanh vào WC, sau đấy bị thằng nhà quê yêu cầu phụ trách.
Sao Không Tu sống 18 năm trên đời, chưa gặp ai vô lý như Hằng Điền, ỷ mình là người địa phương, trong nhà có tiền, lớn lên đẹp trai lại cao ráo, được nhiều nữ sinh ái mộ, lại hay quát mắng, ức hϊếp cậu.
Bình thường có chuyện gì cũng đẩy cho cậu làm, từ nhỏ đến giờ tính tình Sao Không Tu đã mềm mại, bởi vì người lớn trong nhà vừa phong kiến vừa nghiêm khắc, mà cậu bị ăn hϊếp cũng không nói ai, hằng ngày Hằng Điền có làm chuyện gì quá đáng cậu cũng không để bụng.
Nhưng mà... Hằng Điền lại nhân lúc cậu đang tắm mà chạy vào đi tiểu.
Sao Không Tu luôn nghe lời, còn được dặn dò là không bao giờ khỏa thân trước mặt người ngoài, cơ thể cậu hơi kỳ lạ, chỉ có thể cho bạn đời tương lai xem, người trong tộc nhiều lần dọa cậu, nếu cơ thể bị tên đàn ông lạ mặt nào xem, là phải gả cho tên đấy rồi sinh con cho hắn.
Đây vốn chỉ là lời mà cha mẹ dùng để dọa con nít, ai nghĩ Sao Không Tu luôn tưởng thật, lúc rời núi vào đại học, cậu luôn nghĩ nếu có ai thấy cơ thể mình, phải lập tức bảo người đấy phụ trách.
"Đùa gì vậy? Sao Không Tu mày bị bệnh à?", gương mặt đẹp trai trai của Hằng Điền nhăn nhó, "Chính mày tắm rửa tới cả tiếng, nửa tiếng trước ông đây đã gõ cửa bảo muốn đi vệ sinh, nếu tao mẹ nó không xông vào thì nín tới nổ chym à! Loại nhà quê như mày, mà đòi tao phụ trách? Mày cũng không phải con gái, nhìn tí có sao đâu?"
Hằng điền nhìn cơ thể trơn bóng của Sao Không Tu, hỏi: "Mày là gay hả?"
Sao Không Tu nhanh tay che lại ngực mình cùng chym nhỏ, ủy khuất nói: "Tôi, người nhà tôi nói, bị đàn ông nhìn là phải gả cho hắn ta, cậu phải cưới tôi......"
Hằng Điền tức hộc máu, hắn chỉ nghĩ Sao Không Tu là đồ nhà quê, xem ra còn bị tâm thần, cả nhà cậu đều bị tâm thần.
"À, mày muốn tao cưới mày? Thế mày có sinh được không mà bảo tao cưới?"
Hằng điền chỉ thuận miệng nói, ai biết Sao Không Tu lại gật đầu tỏ vẻ cậu có thể sinh, đồ nhà quê từ từ tách chân ra, trên gương mặt thanh tú lộ ra nụ cười mỉm, phía dưới chym nhỏ có bé bướm đang lấp ló, "Cậu xem nè, tôi có bướm nhỏ, bác sĩ trong thôn cũng bảo tôi có thể sinh."
"Vãi l*n!!!!!"
Tiếng la hoảng sợ vang khắp ký túc xá, may là bọn họ ở phòng hai người, không bị ai phát hiện. Hằng Điền giật mình, tuy nhà hắn giàu, nhưng rất nghiêm, bạn hắn học cấp ba đã lên lên giường với đủ loại con gái, có hắn là còn trinh, chỉ có thể xem phim rồi sờ vái cái. Tuy rằng Sao Không Tu là nam, nhưng cậu lại có bướm!!
Hằng điền vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ muốn hắn chịu trách nhiệm thì hắn chịu trách nhiệm thôi.
"Được thôi, trước tiên cho tao xem bướm rõ hơn đã, nếu không tao không phụ trách."
Sao Không Tu nhanh nhẹn mở chân ra càng rộng, bất quá đang ở trong phòng tắm, không có gì hay ho, Hằng Điền trực tiếp bế người lên, quên việc chym mình vừa mới tiểu xong mà đi về giường.
Đồ nhà quê hay bị mình khinh thường đang nằm trên giường, lúc không nói gì nhìn cũng không tệ, vừa mở miệng là lộ ra dáng vẻ quê mùa, lúc này Sao Không Tu bị bắt cắn gối, mồm miệng không rõ nói: "Vì sao... Không cho tôi nói chuyện?"
"Mày mẹ nó đang nói tiếng người sao? Khẩu âm quê chết được, ông đây nghe mà muốn mềm chym, mày ngậm miệng lại, cho tao xem bướm rõ ràngràng."
Hằng Điền trông như sói đói thấy thịt mà nhìn chằm chằm bướm Sao Không Tu, hạ thể cậu không có lông, trông y hệt con Hổ Trắng (?), bướm nhỏ so với mấy cái bướm hắn từng xem thì múp hơn, mập mạp, trắng nõn no đủ, giống cái bánh bao nóng hổi mới ra lò, hắn dùng tay kéo ra môi âʍ ɦộ, nhìn giữa hai môi thịt, có một hạt nhòn nhọn múp míp đang nằm đấy.
"Đυ.!Tới hộŧ ɭε mày cũng có" Hằng Điền thấy trên AV, người nam lúc khẩu giao cho người nữ thường liếʍ ở chỗ này, hắn luôn muốn nếm thử nhưng thấy hơi tởm, cơ mà bướm của Sao Không Tu không làm hắn thấy tởm, có thể vì nhìn quá non, hắn có suy nghĩ "Muốn ăn."
Hằng Điền nhéo nhéo viên thịt kia, làm Sao Không Tu run rẫy, hắn cười nhẹ nói: "Chờ chút, bây giờ ông đây sẽ phụ trách em." Nói xong hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ quanh hộŧ ɭε vừa ngoi lên.
"A a a...... Đừng mà, kỳ lắm, cậu đừng liếʍ......" Sao Không Tu vặn vẹo vòng eo, cậu cảm thấy phía dưới mình rất ngứa, trong cơ thể như có gì đấy đang lao ra, "Phụt ~", nước nhờn tinh tế phun ra khỏi lỗ nhỏ.
Hằng Điền dùng ngón tay lau bớt, "Thế mà đã ra rồi, mẫn cảm thật đấy."
"Nếu dùng chym chạm vào nơi này của em thì sẽ ra sao?" Hằng Điền lẩm bẩm, đỡ chym bự đã nửa cương chạm vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Sao Không Tu.
Vì cơ thể của mình mà từ nhỏ tới lớn Sao Không Tu đã bị dạy dỗ với tư tưởng "Nữ đức" phong kiến, dù cậu được nuôi giống con trai, lại được dạy phải luôn nghe lời chồng, hiện tại cậu xem Hằng Điền là chồng mình, nghe lời dạy như được khắc vào xương, cậu chủ động bẻ mép thịt múp để hộŧ ɭε được tiếp xúc với ©ôи ŧɧịt̠ bự.
Hộŧ ɭε vừa động vào lỗ tiểu, Hằng Điền đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hít hà, hắn cầm dươиɠ ѵậŧ đưa xuống một chút, đặt chym bự ngay miệng lỗ.
"Tôi muốn đυ. em."
Sao Không Tu vừa thẹn vừa sợ, nhắm mắt lại xoay đầu qua một bên, nhưng không cự tuyệt, hai ngón tay vừa không bôi trơn vừa không tiền diễn mà đã cắm vào, cũng may bướm nhỏ của Sao Không Tu vừa mềm vừa khít, tuy rằng sợ hãi, nhưng có thể miễn cưỡng nuốt con chym bự trăm năm khó gặp này.
Tuổi trẻ hăng máu, Hằng Điền mới vừa lên năm nhất cũng thế, hắn nhìn l*и nhỏ phấn nộn vì cố nuốt ©ôи ŧɧịt̠ bự của mình mà trở nên trắng bệch trong suốt, đồ nhà quê mà hắn khinh thường hiện giờ đang mở chân lộ l*и mặc hắn đút vào, du͙© vọиɠ trong lòng dần to ra, hắn lấy di động, rọi vào hạ thân chụp vài tấm, gửi vào groupchat với đám bạn.
"Ông mày cuối cùng cũng phá thân rồi."
Hắn vừa lòng nhìn tin nhắn đang nảy lên, hâm mộ chym hắn toto, buông di động xuống liền thấy đồ nhà quê đang cắn gối đáng thương hề hề nhìn hắn.
"Có chút đau......"
Hằng điền đem áo gối cậu vừa nhổ ra đút lại trong miệng, "Ngoan ngoãn bị đυ., đừng làm nũng."
Sao Không Tu: QAQ
Chym nộn cắm bướm nộn, hình ảnh nhìn rất dâʍ ɖu͙©, Hằng Điền lại không hài lòng, hắn không thích chym mình hồng hồng nộn nộn, nghe nói dươиɠ ѵậŧ làʍ t̠ìиɦ nhiều lần sẽ chuyển màu đen, hạ quyết tâm sau này phải đυ. Sao Không Tu nhiều hơn, sau đấy sẽ có một con chym vừa to vừa đen.
"Mẹ nó! Sao cái lỗ này lại ăn không hết?" Hằng Điền dùng sức đẩy vào trong, nhưng cứ bị kẹt lại, ©ôи ŧɧịt̠ hắn còn lộ một nửa ở ngoài, Sao Không Tu đau đến sắc mặt trắng bệch, cầu xin: "Đừng đút vào được không? Bên trong tôi đau quá."
"Không được! Tao còn chưa thấy sướиɠ!" Hắn hạ quyết tâm muốn cắm hết vào, bất chấp tất cả, đè eo đối phương mà đâm sâu vào trong, một lúc sau, không biết qua bao lâu, Sao Không Tu bị đâm đến ngốc ra, đầu khấc ở sâu trong l*и múp lại đυ.ng phải một cái miệng nhỏ.
"Nơi này...... Ơ, hình như có thể thọt vào này, đồ nhà quê, có phải ông đây đυ. em hỏng bụng rồi không?"
Hồi sơ trung Sao Không Tu học sinh lý rất nghiêm túc, mơ mơ màng màng nói: "Ưm? A...... Không phải đâu, kia hẳn là tử ©υиɠ......"
Tử ©υиɠ! Hắn lần đầu tiên đυ. bướm đã chạm tới tử ©υиɠ của đồ dâʍ đãиɠ này! Hằng Điền hiển nhiên mà xem điều này là thành tựu, hắn tùy ý đem ©ôи ŧɧịt̠ mình đυ. mở cửa tử ©υиɠ, đầu khấc chui vào đâm chọc lung tung, ngày thường xem hơi nhiều AV, hắn còn bắt Sao Không Tu gọi mình là ông xã.
Sao Không Tu mang khẩu âm đặc quánh gọi ông xã, hằng điền cảm thấy khó nghe cực kỳ, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng lại cứng ngắc, hắn hơi bực mà cắn lên viên núʍ ѵú đỏ thẫm, "Mày mẹ nó lấy sự quê mùa cho tao, tao thế mà cảm thấy mày nói chuyện quá gợi cảm!"
Người song tính đều rất da^ʍ, Sao Không Tu cũng không ngoại lệ, chẳng sợ lần đầu tiên của cậu vừa bót vừa ngây thơ, sau khi bị phá thân sẽ trở thành đồ dâʍ đãиɠ thèm ©ôи ŧɧịt̠.
Lúc này Hằng Điền đã bắn một lần vào trong l*и nhỏ, Sao Không Tu cũng lêи đỉиɦ vài lần, nhưng cậu vẫn thấy l*и phát ngứa, muốn ©ôи ŧɧịt̠ thụt vào mới tốt.
Hằng Điền vừa mất trinh còn muốn cho Sao Không Tu nghỉ một hai ngày, ai ngờ đồ dâʍ đãиɠ này lại dựng đầu dậy, hướng quả mông trắng to tròn về phía hắn, mặt cậu thì dính vào ©ôи ŧɧịt̠, dùng miệng nhỏ liếʍ nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, nước da^ʍ và máu xử nữ còn dính trên thân ©ôи ŧɧịt̠.
"Mẹ bà! Sao em lại da^ʍ thế!"
Sao Không Tu nâng cao mông, Hằng Điền có thể thấy rõ l*и da^ʍ của cậu còn chưa khép lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn vừa bắn vào giờ đang chảy ra nhè nhẹ trông như tơ lụa, nhỏ giọt trên giường.
Hô hấp hắn cứng lại, nhịn không được vươn tay sờ lên lỗ l*и sưng húp, Sao Không Tu thở hổn hển, phun ©ôи ŧɧịt̠ ra, "Bên trong ngứa quá, xin cậu làm ơn đút ngón tay vào đi."
Khẩu âm vùng núi đó giờ hắn ghét nhất hôm nay nghe như tiếng trời mê hoặc hắn, cắm hai ngón tay vào bướm Sao Không Tu, thụt ra thụt vào moi ra một đống nước da^ʍ và tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Sao Không Tu thấy liếʍ nãy giờ đủ cứng rồi, tay vạch ra môi l*и, bướm da^ʍ còn phun ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, "Đυ. tôi đi."
【 Tác giả có vài lời muốn nói】
Rất rất ngắn, có hứng thì viết thui
Sao Không Tu: Nhà quê lên phố có bướm nhỏ cực phẩm, có thể sinh con, tiết sữa, thêm kỹ năng mẹ hiền vợ đảm
Hằng Điền: Tự cho mình siêu phàm, rất bài ngoại, chym to coi trọng hàng xóm bướm múp
Hoành Phi (tác giả): Chuyện hằng ngày của chym to và bướm nhỏ.