Lâm Tinh Nhược không ngừng run rẩy, bên trong tiểu huyệt khó chịu không ngừng co rút lại, suýt chút nữa bấm gãy Lâm Đào. Cô rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, nũng nịu mở miệng cầu xin anh: "...Ông xã...Ông xã...Con sai rồi...Tha cho con đi..."
Giọng nói của thiếu nữ mềm mại đáng thương, Lâm Đào nhận được câu trả lời mình mong muốn thì rất hài lòng, cúi người khen thưởng hôn lấy cái miệng nhỏ của cô, câu lấy lưỡi nhỏ của cô triền miên, dưới thân lực đạo không hề giảm bớt mà càng tăng thêm.
“Ô ô ô...con muốn ôm một cái...” Lâm Tinh Nhược sắp cao trào, có chút hoảng loạn duỗi tay ôm lấy eo người đàn ông, muốn chui vào lòng ngực anh.
Lâm Đào bật cười, giang hai tay ôm lấy cô, thiếu nữ trong ngực vừa dán vào l*иg ngực nóng bỏng của anh liền run rẩy co rút lại, một dòng chất lỏng nóng hổi tưới lên dươиɠ ѵậŧ anh. Lâm Đào cúi đầu, thương tiếc hôn lên cái trán đầy mồ hôi của cô, giúp cô vén một ít tóc ướt sũng bên sườn mặt ra sau tai, trêu chọc nói: "Bé con hư hỏng, nhanh như vậy liền không được sao?"
Vẫn đắm chìm trong dòng cảm xúc hỗn loạn, Lâm Tinh Nhược thở hổn hển, vùi đầu vào lòng anh nhắm mắt lại, không để ý đến anh.
Lâm Đào nâng mông nhỏ của cô thong thả di chuyển. Cô thoải mái, nhưng anh vẫn còn cứng. Mới vừa động hai cái Lâm Tinh Nhược liền xoắn mông nhỏ nói không cần, Lâm Đào vội ấn cô xuống dụ dỗ: “Lập tức sẽ thoải mái, Đoá Đoá ngoan...”
Thấy Lâm Tinh Nhược ngoan ngoãn không hề động, động tác Lâm Đào càng thêm làm càn. Buổi tiệc tối của hôn lễ hẳn đã kết thúc, bên ngoài đang bắn pháo hoa. Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn, Lâm Đào cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, trong lòng lại có chút buồn bã, người dưới thân anh chính là người phụ nữ anh muốn cưới nhất nhưng lại không thể. Bọn họ đã được định sẵn sẽ không thể giống Chung Dụ và vợ anh ấy ngày hôm nay, nắm tay nhau bước lên lễ đài và nhận được sự chúc phúc của mọi người.
Nương theo men say, những suy nghĩ không người biết trong lòng Lâm Đào tựa như phun ra ngoài, anh dùng sức đâm vào cổ tử ©υиɠ của cô, ghé vào tai cô thấp giọng hỏi: "Đoá Đoá có thể sinh cho ba một đứa bé được không?"
Thiếu nữ vẻ mặt mờ mịt, không hiểu ý anh.
Thấy cô không trả lời, Lâm Đào càng tăng thêm lực đạo, dùng sức đâm vài cái khai mở cổ tử ©υиɠ mỏng manh, qυყ đầυ trực tiếp đẩy vào, vừa chặt vừa nóng bỏng khiến da đầu anh tê dại, tiếp tục ép hỏi Lâm Tinh Nhược: "Nói chuyện, có sinh không?"
"Sinh, sinh..." Lâm Tinh Nhược không chịu nổi độ sâu như vậy, liên tục trả lời, duỗi tay gắt gao ôm cổ anh.
Anh tinh tế hôn lên cổ cô, thì thào nói: "Bảo bối ngoan, ba ba đều bắn cho con, bắn đầy bụng nhỏ của con..."
Dưới thân mưa rền gió dữ đánh úp lại, Lâm Tinh Nhược trong miệng ức chế không được mà yêu kiều rêи ɾỉ, nước mắt không thể kiểm soát được trào ra bởi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Lâm Đào hôn lên nước mắt của cô, thương tiếc hôn lên môi cô, đồng thời tay tăng tốc độ nhéo âm đế nhỏ nhắn đáng yêu của cô, cảm nhận hạt châu nhỏ đang run rẩy: "Đoá Đoá ngoan, sinh cho ba một đứa bé ngoan ngoãn giống con"
Lâm Tinh Nhược dường như đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản tính động vật giống đực của Lâm Đào, khi nhìn thấy người phụ nữ mà mình thích, liền muốn cùng cô ấy giao phối, để cô ấy sinh con đẻ cái cho mình. Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Lâm Tinh Nhược đang ở dưới thân mình cao trào, đầu óc anh còn tràn đầy suy nghĩ muốn bụng nhỏ của cô căng phồng lên, tử ©υиɠ nhỏ mang thai đứa con của anh, tưởng tượng đứa bé của hai người sẽ trông như thế nào, một đứa bé kết hợp những đặc điểm và gen của bọn họ. Anh chỉ muốn điên cuồng làʍ t̠ìиɦ với cô, bắn đầ tử ©υиɠ mềm mại của cô, để bên trong chứa đầy hạt giống của anh.
Lâm Đào đêm nay cực kì động tình, Lâm Tinh Nhược bị giọng nói dịu dàng của anh và sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ dưới thân làm cho phát điên, lại một lần nữa run rẩy cao trào, giữa tiếng pháo hoa, Lâm Đào rốt cuộc không nhịn được nữa, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào tử ©υиɠ của thiếu nữ.