Tần Ninh kéo tay Lâm Tinh Nhược, kéo cô đến trước mặt chàng trai số 7, nói: “Chu Hãn, giới thiệu một người cho cậu, đây là bạn tốt của tôi, Lâm Tinh Nhược lớp 1.”
Chu Hãn bị bối rối vì Tần Ninh đột nhiên đi tới, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Tinh Nhược và Giang Tử Nhu ở bên cạnh, cậu ấy cười nói, “Không cần giới thiệu, vừa rồi may mắn được tận mắt chứng kiến cảnh hai người bị bắt.”
Nghe cậu ấy nói xong, Lâm Tinh Nhược thiếu chút nữa ngất đi, vội vàng đỡ lấy Tần Ninh.
“Xin chào, tớ tên là Chu Hãn.” Cậu ấy vươn tay ra, bắt tay lâm Tinh Nhược và Giang Tử Nhu.
Chu Hãn tham gia cùng họ, bốn người cùng nhau vừa nói chuyện phiếm vừa đi, tính cách của cậu ấy sảng khoái nhiệt tình, nói chuyện cũng rất hài hước, đi bên cạnh Lâm Tinh Nhược, bả vai và cánh tay hai người thỉnh thoảng cọ xát nhau, Lâm Tinh Nhược lại có chút khẩn trương, lúc còn trẻ Lâm Đào cũng giống như cậu ấy tỏa sáng như ánh mặt trời sao? Trong trí nhớ, hình như cô chưa từng thấy qua khía cạnh đó của anh, ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn đều là hình tượng một người cha chín chắn và vững vàng.
“Tớ có thể hỏi cậu một câu hỏi không? Sao cậu lại mặc áo số 7?” Lâm Tinh Nhược đột nhiên hỏi.
Chu Hãn sửng sốt, gãi gãi đầu: “Cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, số 7 là con số may mắn của mình.”
Lâm Tinh Nhược gật đầu, vừa định nói cái gì đó, điện thoại di động lại vang lên, khi nhìn thấy là của Lâm Đào, tim cô đập mạnh mẽ, có chút bối rối trả lời: “Ba”.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: “Ba đang ở đối diện.”
Cô quay đầu tìm kiếm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe của Lâm Đào đậu ở bên kia đường, sao anh lại tới đón cô? Từ bên ngoài cửa xe không nhìn thấy rõ bên trong, nhưng cô có cảm giác Lâm Đào ở trong xe giờ phút này nhất định đang nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cô không khỏi co rúm lại, giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu bị phát hiện, nhưng thực sự là cô cũng làm sai, trốn học bị xử phạt, trước nay chưa từng có, vì không muốn gây thêm phiền toái cho anh, nên từ nhỏ đến lớn biểu hiện của cô ở trường vẫn cực kỳ tốt, không nghĩ tới hôm nay lại gây ra “đại họa” như vậy.
Không hiểu sao cô lại chột dạ, sau khi vội vàng nói lời tạm biệt với ba người kia, cô vội vàng chạy tới, mở cửa xe lên xe.
Vừa lên xe đã cảm giác không khí vô cùng kỳ lạ, áp suất không khí cực thấp, Lâm Đào vẫn nhìn chằm chằm cô không nói gì, cũng không khởi động xe, cô càng căng thẳng hơn, chẳng lẽ anh biết? Cô ngượng ngùng nói: “Ba ơi, con...”
Lâm Đào mặt không chút thay đổi giơ ngón tay ra phía sau cô, nhắc nhở: “Vì sao không thắt dây an toàn?”