Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng

Chương 96

Cho dù là tiếp khách ở cửa hay là phục vụ thức ăn, toàn bộ đều ăn mặc theo phong cách cổ xưa, và họ còn phải biết song ngữ Trung - Pháp.

Cao Tử Quá nhìn một người phục vụ ăn mặc như tiểu nhị*, thuần thục kéo chiếc khăn trắng trên vai mình xuống, phủi hai lần trên bàn cổ sau mới buông mâm.

(*) Bồi bàn

"Khách quan, xin mời ~~"

Sau khi đối phương làm bộ làm tịch nói xong, còn dùng tiếng Pháp dịch lại một lần......

Cao Tử Quá đột nhiên nhận ra, rời khỏi ba mẹ, cậu ta hoàn toàn là một cái phế vật!

Đến một đất nước xa lạ, cậu ta thế nhưng bồi bàn cũng không xứng!

Cao Tử Quá bị đả kích mặt xám mày tro, vừa muốn kéo Lâm Yên Nhiên đi, lại nghe thấy đối phương đang nói chuyện với ông chủ.

"Xin hỏi, ông ở đây có cần một vị cầm sư không?"

Lâm Yên Nhiên nói xong, tầm mắt rơi vào sân khấu bắt mắt nhất giữa nhà hàng.

Sân khấu là giả cổ*.

Trong các đình lầu xa hoa lộng lẫy, có vài mỹ nữ cổ trang thổi sáo đàn tỳ bà.

Ông chủ thấy Lâm Yên Nhiên nhìn chằm chằm cây đàn tranh được đặt ở trung tâm sân khấu, nghe ra ý tứ của anh.

"Cậu có thể?"

Lâm Yên Nhiên gật đầu.

"Nhưng yêu cầu của chúng ta rất cao. Nhà hàng của chúng ta nổi danh ở vùng này, mà cầm sư của chúng ta còn từng là chi bảo của nhà hàng trong trấn." Ông chủ cười cười, "Bất quá anh ta khoảng thời gian trước từ chức, chúng ta cũng đi tìm vài người, nhưng cũng chưa tìm được người thích hợp, cho nên vị trí này mới vẫn luôn trống chỗ."

Ông chủ nói xong lại đánh giá Lâm Yên Nhiên một phen, "Khí chất cùng tướng mạo của cậu cũng khá tốt, nhưng không biết chơi cầm như thế nào?"

Lâm Yên Nhiên đón nhận ánh mắt đối phương, đạm đạm cười, "Ông có thể thử trước xem, cảm thấy vừa ý lại thuê."

Ông chủ thấy thiếu niên đứng trước mặt nhẹ nhàng mà lại tự nhiên, liền cười, cũng sảng khoái đáp ứng.

"Được."

Lâm Yên Nhiên theo ông chủ tới một gian phòng.

Sau khi vào cửa, đối phương chỉ vào cây đàn tranh trong phòng nói với Lâm Yên Nhiên, "Liền thử cái này đi."

"Hảo."

Lâm Yên Nhiên không nói nhiều, trực tiếp ngồi xuống và bắt đầu điều chỉnh giá đỡ và dây đàn.

Ông chủ ngồi đối diện Lâm Yên Nhiên, không để bụng cầm tách trà nhỏ lên, rồi chậm chậm nhấp ngụm trà.

Đây là kỹ năng cơ bản nhất mà một cầm sư cần phải có, nên ông cảm thấy cũng không có cái gì ngoài ý muốn.

Một lát sau, Lâm Yên Nhiên nhìn về phía ông chủ, "Xin hỏi có nước sạch không?"

Ông chủ buông chén trà, lười biếng gọi vào hậu viện.

Không bao lâu liền có một tiểu tỷ tỷ mặc Hán phục dùng thao đồng mang một chậu nước ấm vào.

Lâm Yên Nhiên lập tức đứng dậy, duỗi tay, rửa sạch sẽ bụi trên tay mình trong chậu.

Anh nhớ khi chính mình lần đầu tiếp xúc với cây đàn tranh, bà ngoại đã nói với anh, đánh đàn là một môn rất tao nhã, người thời xưa trước khi đánh đàn, đều sẽ thắp hương, lau mặt, thay quần áo, để tỏ lòng tôn sùng đối với nó.

Mặc dù thời hiện đại không cần rườm rà như thế, nhưng đánh đàn cũng vậy phải trang trọng.

Ngoài quần áo gọn gàng, trước tiên tay cũng phải rửa sạch sẽ.

Những gì bà ngoại đã từng dạy anh tuy đã xa xăm, nhưng vẫn luôn in sâu vào trí nhớ của anh.

Cho nên anh cũng giống như hồi bé, nghiêm túc đem tay tỉ mỉ rửa sạch từ trong ra ngoài.

Sau đó, lại lau khô tay trên khăn trắng sạch, lúc này mới lần nữa ngồi trở lại vị trí vừa rồi.

Ông chủ lẳng lặng quan sát hết thảy những gì Lâm Yên Nhiên vừa làm, tuy trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã đi ngược chiều nước đối anh có vài phần tán thành.

Ít nhất là trước mắt, thái độ của anh đối với đánh đàn vẫn rất thành kính.

Căn phòng trang nhã cổ điển, tản ra nhàn nhạt hương thơm của gỗ đàn hương.

Lâm Yên Nhiên nhắm mắt lại, khi khí huyết đã bình tỉnh, bắt đầu hồi ức phổ nhạc đã từng nói qua.

Sau khi chọn 《 Cao sơn Lưu Thủy 》* kinh điển nhất, anh mở mắt ra.

(* 高山流水/Cao sơn Lưu Thủy

(nghĩa đen): núi cao và vực nước sâu.

(nghĩa bóng): cảnh đẹp, có hồn, hữu tình.

Từ "tri âm", ngày nay thường để nói về tình bạn, nhưng thời cổ đại thì có ý tứ là sự tinh thông về âm luật. Bởi vậy, câu chuyện nổi tiếng "Du Bá Nha đập đàn tạ tri âm" là bao gồm hai tầng hàm nghĩa. Và trong lịch sử thời cổ đại đã xuất hiện không ít những bậc "tri âm" siêu phàm như vậy. Thành ngữ "Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm" (高山流水,知己难逢) bắt nguồn từ khúc "Cao sơn Lưu Thủy (高山流水) – một trong 10 bản nhạc lừng danh thuộc Thập đại danh khúc cổ đại Trung Hoa. "Cao sơn lưu thủy" gồm hai khúc: Cao sơn / 高山 (núi cao) và Lưu thủy / 流水 (nước chảy).

Lâm Yên Nhiên rũ mắt cúi đầu đánh đàn.

Nghĩa giáp chậm rãi lướt qua dây đàn, trong phòng cổ kính, tức khắc tràn ngập cổ vận.

Tiếng đàn mỹ diệu như sơn cốc u lan*, lại như nước chảy róc rách.

(*【空谷幽兰】

* hoa lan trong sơn cốc. Xinh đẹp, nổi bật giữa sơn cốc

* chỉ: phẩm chất thanh cao; cao thượng)

Ông chủ vốn đang chuyên tâm nếm trà, động tác trên tay đình trệ, đáy mắt kiềm không được vui sướиɠ.

*

Cao Tử Quá và PD quay ở bên ngoài đã đợi chán chết gần hai mươi phút, thấy Lâm Yên Nhiên vẫn chưa ra ngoài, liền nhịn không được càu nhàu.

"Làm cái gì mà thần bí như vậy, rốt cuộc có được hay không? Nếu lại không ra ngoài, tôi sẽ tự mình đi tìm việc trước..."

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt cậu ta vẫn không ngừng nhìn về phía hành lang dẫn vào trong phòng.

Nhìn như vậy đại khái khoảng 180 lần, cuối cùng cậu ta thấy được ông chủ và Lâm Yên Nhiên cùng PD theo sau ở cuối hành lang.

Sau khi biết bọn họ đi ra, Cao Tử Quá vội vàng đi về hướng đó.

Hình dáng của ông chủ về PD theo sau vì trùng nhau nên che mất Lâm Yên Nhiên đang đi ở phía sau.

Chờ đến khi Cao Tử Quá và đối phương tập hợp lại, cậu ta mới thình lình phát hiện, Lâm Yên Nhiên đã đổi trang phục!

Người trước mặt mặc một bộ bạch y, ống tay áo phiêu phiêu, mái tóc đen dài được buộc cao bằng dải băng trắng, nhẹ nhàng bay trong gió.

Thiếu niên hai mắt sáng ngời, da trắng hơn tuyết, tựa như tiên tử không nhiễm một hạt bụi hạ xuống nhân gian.

Tuyệt đại phong hoa*.

Trang phục của Lâm Yên Nhiên trực tiếp khiến Cao Tử Quá nhìn ngây người.

Đêm qua khi cậu ta và Lâm Yên Nhiên ngủ trong phòng, mới trộm đánh giá đối phương.

Vào thời điểm đó, cậu ta hơi sốc trước giá trị nhan sắc của Lâm Yên Nhiên.

Nhưng ánh đem ban đêm mờ ảo, cậu ta vì xấu hổ không nhìn kỹ mặt người ta, nên trong đầu cậu ta chỉ mơ hồ có một bộ dáng xinh đẹp của đố phương.

Nhưng giờ đây, khi tận mắt nhìn thấy đối phương giống như trích tiên hoá thân, cùng với khí chất cao nhã độc nhất, Cao Tử Quá phát giác bản thân mình thực sự có bị đối phương làm cho kinh diễm...

"Sao... Anh lại thay đổi quần áo?"

Có lẽ là bị mỹ nhan bạo kích, đầu của Cao Tử Quá ong ong vài giây.

Thật vất vả mới hồi được suy nghĩ, nhưng lời nói và phản ứng lại có phần không ở trạng thái.

Lâm Yên Nhiên thấy Cao Tử Quá cư nhiên chủ động tìm lại đây, liền lấy bộ Hán phục trong tay tiểu tỷ tỷ phía sau đưa tới tay Cao Tử Quá.

"Tôi sẽ đánh đàn. Nhân tiện, giúp cậu tìm một công việc ở đây."

Cao Tử Quá nhìn bộ quần áo cổ trang trong tay cảm thấy có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ là đã thấy qua ở đâu.

Nhưng cậu ta không có thời gian để lo lắng về nó bây giờ.

Sau khi cầm quần áo vào lòng bàn tay, cậu ta kinh ngạc nhìn Lâm Yên Nhiên, "Anh thật sự biết đánh đàn?"

Vừa rồi cậu ta có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ông chủ và Lâm Yên Nhiên.

Ông chủ này thái độ rất cao, lời trong lời ngoài đều ám chỉ nhà hàng bọn họ có yêu cầu rất cao đối với cầm sư, một người không có bản lĩnh thật sự ông ta không có khả năng cho bạn cơ hội lên đài.

Nhưng bây giờ... Lâm Yên Nhiên thế nhưng nói anh ta biết đánh đàn!

Kia chẳng phải có nghĩa là, ông chủ cao quý lãnh diễm này cũng chấp nhận kỹ năng đánh đàn của Lâm Yên Nhiên??

Cao Tử Quá mở to mắt.

Không thể nào không thể nào......

Yên nhiên toàn năng như vậy sao?

Lâm Yên Nhiên gật đầu cũng không có nói thêm về chuyện này, ngược lại, một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ của tổ tiết mục, thúc giục Cao Tử Quá nhanh chóng đi làm.

"Cậu mau đi thay quần áo đi. Công việc của cậu là trả tiền theo giờ."

Một tấc thời gian một tấc vàng, thời gian là vàng bạc, lãng phí một phút cũng là kinh nhờn đối với tiền bạc!

Nói xong, Lâm Yên Nhiên gật đầu với tiểu tỷ tỷ mặc Hán phục phía sau, "Tiểu tỷ tỷ, phiền chị huấn luyện cậu ấy trước."

Tiểu tỷ tỷ ngọt ngào cười, "Không thành vấn đề."

Thu sếp mọi chuyện xong, Lâm Yên Nhiên lập tức rời đi, để lại Cao Tử Quá ngây ngốc đứng một mình.