Độc Chiếm

Chương 33: Tự chuốc lấy phiền phức

Diệp Phi hỏi: “Tại sao em ở nơi này vậy? Tại sao ba ngày trước Tôn Hạo Chí đưa Điểm Điểm rời đi, để em ở lại một mình? Tại sao ngay cả đi gặp Điểm Điểm cũng không được?”

Tôi liếc mắt nhìn Diệp Phi, anh ta hiểu tình huống nhiều hơn tôi tưởng rất nhiều, điều này làm cho tôi thấy có chút lo lắng.

Mặc dù anh ta là Diệp Phi, nhưng phải phơi bày cuộc hôn nhân thất bại này trước mặt anh ta cũng khiến tôi khó xử.

Hơn nữa, anh ta đang theo dõi tôi —— làm như vậy rất nguy hiểm, nếu như bị Tôn Hạo Chí phát hiện thì hậu quả khó mà lường được. . . . . .

Tôi cau mày nói: “Diệp Phi, anh không nên đi theo tôi. Anh làm như vậy là không đúng. . . . . .”

Diệp Phi cắt đứt lời tôi: “Thật xin lỗi, anh hiểu rõ làm như vậy là thiếu tôn trọng em. Nhưng anh hết cách rồi, em lúc nào cũng giả bộ như không có chuyện gì, nếu như anh không đi theo em, làm sao biết được hoàn cảnh thật sự của em lúc này?”

Anh ta dừng một chút rồi trịnh trọng nói với tôi: “Nếu như em thật sự hạnh phúc thì cho dù là cuộc sống không còn gì trở ngại anh cũng sẽ không quấy rầy em. Nhưng bây giờ em như vậy anh không thể để em sống tiếp như thế, em hãy rời khỏi anh ta đi!”

Đúng là tôi dự tính rời khỏi Tôn Hạo Chí, nhưng tôi không muốn cuốn Diệp Phi vào việc này.

“Diệp Phi, anh đừng như vậy, không thể nào.”

Diệp Phi lại nói: “Tại sao không thể? Hãy nghe anh nói anh sẽ giúp em rời khỏi Tôn Hạo Chí, em không cần sợ. Anh đã không phải Diệp Phi của bảy năm trước rồi, hiện tại anh hoàn toàn có thể bảo vệ em và cả Điểm Điểm nữa!”

Tôi nhìn ra được anh ta không nói đùa.

Ánh mắt của anh ta tự tin như vậy, anh ta đã có chuẩn bị, nếu không anh ta sẽ không dễ dàng mở miệng nói ra những lời này.

Tôi hiểu rõ Diệp Phi đã không còn là thiếu niên không có thực lực năm xưa, nhưng Tôn Hạo Chí càng không phải là tên côn đồ năm đó, thế lực của anh ta bây giờ lớn như thế nào ngay cả tôi cũng không rõ ràng.

Huống chi muốn mang Điểm Điểm từ bên cạnh anh ta đi, nói dễ vậy sao?

Diệp Phi đã vì tôi hy sinh nhiều như vậy, tôi không thể để cho anh ta mạo hiểm nữa.

Biện pháp tốt nhất, chính là phủ nhận toàn bộ.

Cho dù kỹ thuật diễn kịch của tôi rất kém cỏi, tôi cũng phải cố gắng diễn xuất.

Tôi quyết định mỉm cười với anh ta: “Diệp Phi, anh hãy nghe em nói. Chuyện không phải như anh nghĩ. Giữa em và Tôn Hạo Chí quả thật có một vài vấn đề, nhưng anh phải biết thiên hạ nào có vợ chồng không gây gổ. Em ở nơi này, bởi vì chúng em muốn yên tĩnh một chút. Vấn đề sẽ được giải quyết, anh không cần lo lắng được chứ?”

Diệp Phi hoàn toàn không tin tưởng lời của tôi, lắc đầu nói: “Em còn gạt anh. Tiểu Tây, anh hiểu rất rõ em. Em biết không em không thể nói dối?”

Trên mặt tôi cương cứng một, cố gắng khôi phục nụ cười: “Em vì sao phải gạt anh? Thật sự không có chuyện gì nghiêm trọng như anh nghĩ . . . . . .”

Diệp Phi dường như không thể kiềm chế được, rốt cuộc đứng lên một hơi nói qua: “Vậy cũng tốt để anh nói cho em biết tại sao em muốn gạt anh. Bởi vì từ trước tới giờ em luôn vì người khác hy sinh bản thân mình. Trước kia em vì bà ngoại bị bệnh không thể đi làm. Vì muốn không liên lụy đến anh em nhiều lần chia tay với anh. Hiện tại em ở lại bên cạnh Tôn Hạo Chí là vì Điểm Điểm có đúng hay không? Em muốn cho bé có một gia đình đầy đủ. Em còn vì anh có đúng hay không? Em sợ Tôn Hạo Chí sẽ làm ra chuyện bất lợi đối với anh. Tại sao em còn ngu như vậy?”

Anh ta vịn bả vai của tôi, nhìn tôi chằm chằm nói: “Tiểu Tây, em có biết hay không em uất ức cầu toàn như vậy chỉ làm anh khổ sở hơn thôi. Vừa nghĩ tới em cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh người mình không yêu lòng của anh đau gần chết! Anh cũng không thể nhìn em chịu khổ như vậy. Anh muốn em đi theo anh, trở về bên cạnh anh!”

Ánh mắt của anh ta quá nóng bỏng quả thật muốn đem tôi hòa tan.

Mà tôi có thể nói cái gì?

Tôi đã là người trưởng thành, không thể chỉ làm việc bằng tình cảm, phạm sai lầm một lần tôi tuyệt sẽ không phạm lần thứ hai.

Do cảm động mà kích động sẽ mang đến hậu quả xấu gì tôi quá rõ ràng.

Vì vậy tôi khe khẽ đẩy tay của anh ta tránh xa ánh mắt của anh ta.

Rốt cuộc tôi vẫn không nhìn vào mắt anh ta tự nhiên nói dối: “Diệp Phi, anh sai lầm rồi. Trước kia rất thích anh nhưng không có nghĩa tôi sẽ không thay đổi. Tôi và Tôn Hạo Chí cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm, nếu không năm đó tôi làm sao lại gả cho anh ta? Chúng tôi chỉ là tính tình có chút không hợp nhưng chúng tôi dù sao có con, anh xem Điểm Điểm đáng yêu như vậy đủ để đền bù thiếu sót trong cuộc hôn nhân của chúng tôi.”

Cuối cùng thái độ của tôi ép Diệp Phi, anh ta bắt đầu không ngừng đi tới đi lui ở trong phòng.

Diệp Phi chưa từng biểu hiện được kích động như thế ở trước mặt tôi, anh ta như vậy thật làm cho tôi khó chịu. Tôi cũng không muốn lừa dối anh ta, nhưng không nói như vậy tôi làm sao có thể khiến Diệp Phi chết tâm được đây?

Tôi tình nguyện để anh ta hận tôi, tình nguyện để anh ta cho là tôi thay đổi cũng không cần anh ta chọc phải Tôn Hạo Chí giao hết tính mạng ra.

Cuối cùng Diệp Phi dừng ở trước mặt của tôi nói từng chữ từng câu: “Tiểu Tây, em ngẩng đầu nhìn vào con mắt của anh.”

Tôi không thể làm gì khác hơn là hít sâu ngẩng đầu nhìn anh ta.

Diệp Phi nhìn chăm chú vào tôi, hết sức chăm chú: “Lời này anh chưa từng hỏi em, anh cũng chưa từng trách em bởi vì anh tin tưởng em. Em làm gì cũng có lý do của mình. Nhưng hôm nay anh hi vọng em thẳng thắn nói cho anh biết —— năm đó tại sao em muốn gả cho Tôn Hạo Chí? Đừng nói là sau khi anh vào tù bốn tháng em liền yêu anh ta, anh sẽ không tin.”

Tôi bắt đầu hoảng hốt.

Tôi không nghĩ một điều là Diệp Phi đã biết việc này, gả cho Tôn Hạo Chí thật là một quyết định ngu xuẩn nhưng cũng là lựa chọn duy nhất lúc ấy.

Tôi bỏ ra giá cao cũng đổi lấy điều tôi muốn, thực hiện mọt giao dịch công bằng.

Chỉ là tất cả những điều này quá tàn khốc với Diệp Phi, tôi không thể để cho anh ta biết sự thật.

Mà làm sao tôi có thể nói chính tôi yêu Tôn Hạo Chí vào thời điểm anh ta chưa rõ sống chết ra sao.

Dù là nói dôi tôi cũng không nói ra miệng được.

Vì vậy tôi vụng về tránh vấn đề của anh ta: “Khi nào bắt đầu không quan trọng, tóm lại sự thật em đã là vợ của Tôn Hạo Chí.”

Diệp Phi ánh mắt lấp lánh cơ hồ muốn xuyên thấu suy nghĩ của tôi.

Tôi liều mạng ức chế ý nghĩ muốn né tránh, mở to mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta cho đến Diệp Phi mở miệng nói: “Tiểu Tây, em nói láo. Qúa dễ để nhận ra. Anh sẽ không đoán sai, em gả cho Tôn Hạo Chí chỉ có một khả năng duy nhất chính là vì Điểm Điểm! Nói cho anh biết năm đó lúc gả cho anh ta em đã mang thai có phải hay không? Điểm Điểm có phải là con của anh hay không? Có phải cùng đường cho nên đồng ý gả cho anh ta phải không?”

“A!” Tôi lại hít một hơi, quả nhiên là anh ta nghĩ như vậy.

Trong đầu tôi thoáng qua thái độ anh ta đối với Điểm Điểm bên bờ biển ngày đó, thì ra là lúc đó đã tại hoài nghi.

Đúng là điên rồ!

Tôi lập tức lắc đầu liên tục nói: “Diệp Phi, anh sai rồi! Không có chuyện như vậy. Điểm Điểm là con gái Tôn Hạo Chí.”

Nhưng lúc này Diệp Phi hoàn toàn không nghe lọt tai. Cho dù tôi kiên quyết phủ nhận, anh ta vẫn cho là tôi là đang dối gạt anh ta, thậm chí tôi càng phủ nhận thì anh ta càng tin chắc ý nghĩ của mình.

“Điểm Điểm tại sao có thể là con gái Tôn Hạo Chí? Con bé thông minh đáng yêu như vậy có chỗ nào giống như anh ta? Anh hỏi em: ngày sinh Điểm Điểm là ngày hai mươi tháng một, em và Tôn Hạo Chí tháng chín mới kết hôn làm sao có thể nhanh như vậy? Nếu như Điểm Điểm là con của anh thì mới đúng thời gian. Anh nhớ rất rõ ràng anh vào tù tháng tư, Điểm Điểm nhất định là có vào trước đó đúng không?”

“Anh. . . . . . Anh nhớ lộn!” Âm thanh của tôi bắt đầu phát run.

Diệp Phi lý luận nghe không chê vào đâu được, nhưng anh ta cứ nghĩ như vậy thì mọi chuện chỉ đi vào ngõ cụt.

Tôi đứng lên cũng không để ý tới cảm nhận của anh ta nữa, dứt khoát nói với anh ta: “Diệp Phi, anh nghe cho rõ: Điểm Điểm chính là con gái Tôn Hạo Chí. Tôi gả cho Tôn Hạo Chí là bởi vì tôi. . . . . . Tôi muốn an nhàn. Anh ngồi tù, bà ngoại ốm chết. Tôn Hạo Chí xuất hiện bên cạnh tôi, cho nên tôi thuận nước đẩy thuyền ỷ vào anh ta. Tùy anh nhìn tôi như thế nào cũng được, tôi chính là loại phụ nữ như vậy. Anh quên tôi đi! Về sau chúng ta không có gì liên quan tới nhau, không cần tới tìm tôi nữa. Cả Điểm Điểm nữa, tôi không cho phép anh đi gặp con bé.”

Tôi vừa nói vừa thoái thác Diệp Phi. Tôi tình nguyện không thấy anh ta cũng không muốn anh ta lâm vào nguy hiểm.

Bị tôi đẩy lùi lại mấy bước Diệp Phi áp chế tâm tình của mình nhỏ giọng khẩn cầu tôi: “Chớ đuổi anh đi, Tiểu Tây. Tôi hiểu rõ, cái gì cũng hiểu. Em sợ tôi sẽ đi tìm Tôn Hạo Chí giành Điểm Điểm, sẽ mang lại nguy hiểm cho mọi người có đúng hay không? Em yên tâm đi, anh sẽ không vọng động. Chúng ta có thể chạy trốn, có thể nhờ luật pháp giúp đỡ. Có rất nhiều biện pháp, tin tưởng anh. . . . . .”

Tôi gấp đến độ muốn khóc lên, thế nào anh ta còn không hiểu?

Muốn như thế nào mới có thể khiến anh ta buông tha cái ý tưởng hoang đường này?

Nếu như Tôn Hạo Chí biết được, anh ta nhất định sẽ khiến Diệp Phi hoàn toàn biến mất . . . . . .

Tôi không muốn như vậy!

Tôi muốn Diệp Phi rời khỏi một phiền toái là tôi đây, tôi tình nguyện mình biến mất cũng không nguyện ý tổn thương Diệp Phi.

“Phanh” một tiếng cửa phòng bị đá văng ra.

Tôi còn không còn chưa kịp thấy rõ,Diệp Phi đứng trước mặt tôi chợt bị kéo ra phía sau.

Một khẩu súng đen như mực chỉa vào trán của anh ta.

Tôi hét lên một tiếng nhào qua, kéo cánh tay người vừa tới: “Tôn Hạo Chí, anh buông anh ta ra!”

Tôn Hạo Chí hoàn toàn không nhìn về phía tôi, ánh mắt nhìn chăm chú vào Diệp Phi, hung tợn nói: “Diệp Phi, là mày tự tìm!”

Thế nhưng khóe miệng Diệp Phi cong lên miệt thị nhìn Tôn Hạo Chí nói: “Tôn Hạo Chí, mày càng lớn càng trẻ lại rồi. Mười mấy năm trước còn dám cùng tao đấu một mình, hiện tại chỉ biết dùng súng chỉ vào người. Tốt nhất phái mấy tên thủ hạ tới gạ tao chẳng phải sạch sẽ hơn?”

Nòng súng của Tôn Hạo Chí từ từ di động xuống dưới nửa phần, nhắm ngay mi tâm của Diệp Phi: “Mày cho rằng phép khích tướng có thể đối phó tao sao? Đừng ngây thơ như vậy. Tao cho ngươi biết tao không cần bất luận kẻ nào giúp, hiện tại kết liễu mày tại đây sau đó nghênh ngang dẫn theo người phụ nữ của tao dời đi. Những lời đó giữ lấy xuống nói cho Diêm Vương nghe đi!”

Diệp Phi cười lạnh nói: “Tốt, làm đi.”

Giọng điệu của anh ta giống như Tôn Hạo Chí chỉ nói đùa với anh ta.

Anh ta không biết Tôn Hạo Chí!

Tôn Hạo Chí tuyệt đối là là nghiêm túc!

Anh ta thật sự sẽ nổ súng. . . . . .

Tôi nhất định phải ngăn cản anh ta!

Mà tôi không dám đi xô đẩy Tôn Hạo Chí, ngộ nhỡ khẩu súng cướp cò hậu quả khó mà lường được.

Làm thế nào?

Tầm mắt của tôi nhanh chóng đảo qua khắp trong phòng rơi vào tấm rèm mỏng trên cửa sổ.

Chỉ hai bước mà thôi! Tôi chợt chạy tới đẩy cửa sổ ra, một bước bước ra ngoài.