Độc Chiếm

Chương 22: Ba ba là xã hội đen

Lúc ở trạm xăng dầu, tôi hỏi Diệp Phi, vừa rồi vì sao gặp được tôi, không phải khéo như vậy đi.

Diệp Phi nói: “Anh lo lắng.”

Lo lắng cái gì đây? Anh ta cũng không nói gì.

Tôi đại khái có thể đoán được được.

Ngày hôm qua tôi không nhận điện thoại của Tôn Hạo Chí, lại đi ăn cơm một mình cùng anh ta, anh ta đang lo lắng tôi về nhà sẽ gặp phiền phức đi.

Tôi cúi thấp đầu, kỳ thật tôi và Tôn Hạo Chí đâu phải chỉ vì việc này mà sinh ra mâu thuẫn đâu?

Tôi hỏi ngược lại anh ta: “Làm sao anh biết em ở đó?”

Diệp Phi lấy ngón tay sờ sờ chóp mũi, giương mắt nhìn sắc mặt của tôi rồi mới nói: “Lần trước nghe Lưu Yến nói em mở cửa hàng bán hoa ở bên cạnh tòa nhà chính phủ. . . . . .”

Tôi “À” một tiếng mới hiểu ra có lẽ anh ta đã đứng đợi thật lâu ở gần cửa hàng bán hoa, thấy tôi đi đến một mình mới đến đây.

Tôi hiểu Diệp Phi, thực ra anh ta thuộc về kiểu người kiêu ngạo cố chấp là người không sợ trời không sợ đất.

Kể từ lần đầu tiên đánh nhau cho tới bây giờ anh ta chưa bao giờ sợ Tôn Hạo Chí.

Nguyên nhân khiến cho Diệp Phi ngồi ở trong xe yên lặng chờ đợi, mà không phải quang minh chính đại tới tìm tôi chỉ có một —— anh ta không muốn gây rắc rối cho tôi.

Nghĩ như vậy nên tôi cũng không thèm hỏi lại.

Đường về hình như vô cùng gần, chỉ trong chốc lát tôi đã nhìn thấy tòa nhà bưu điện cao lớn trước mắt, đi qua một con đường nữa là tới cửa hàng hoa của tôi.

Diệp Phi để tôi xuống xe ở một cái hẻm nhỏ, chỉ nói: “Nơi này có vẻ dễ quay đầu xe.”

Tôi nói tạm biệt với anh ta rồi đẩy cửa xuống xe.

Phía sau thật im lặng, xe của anh ta còn đứng tại chỗ không hề chuyển động.

Cửa của cửa hàng bán hoa mở rộng, Lan Lan thấy tôi lập tức hỏi: “Chị, chị đi đâu vậy ?”

Tôi cười hỏi cô ấy: “Sao mà đến em cũng quản chị đây?”

Lan Lan gấp đến độ xua tay: “Không phải, không phải, vừa rồi bên trường học của Điểm Điểm gọi tới nói Điểm Điểm bị thương phải đưa đến bệnh viện rồi!”

Bên tai tôi “Ông” một tiếng, những lời còn lại của Lan Lan một chữ tôi cũng không nghe rõ.

Phản ứng đầu tiên chính là nếu Điểm Điểm xảy ra chuyện gì không hay tôi cũng không sống nổi!

Thời điểm tôi còn đang bối rồi Lan Lan đã đưa áo khoác và túi xách tới trước mặt tôi, tôi bắt lấy rồi chạy ra ngoài.

Trước cửa hết lần này đến lần khác không có một chiếc taxi nào trống, tôi nhìn về phía đầu hẻm khi nãy đã thấy Diệp Phi vô cùng lo lắng lái xe lại đây.

“Làm sao vậy?” Anh ta hỏi tôi.

Tôi gần như khóc mà nói: “Điểm Điểm đã xảy ra chuyện đang ở bệnh viện, nhanh đưa em đến đó!”

Bệnh viện thành phố rất gần lái xe chỉ mất mười mấy phút đồng hồ.

Nhưng mười mấy phút đồng hồ này, tôi quả thật bị lo lắng và áy náy hành hạ đến không chịu nổi.

Khi Điểm Điểm gặp chuyện không may tôi lại không nhận được điện thoại trước tiên, nếu như, nếu như chậm. . . . . .

Tôi không dám nghĩ tới.

Diệp Phi nói: “Trước khi nhìn thấy con bé em đừng nghĩ quá nhiều.”

Tôi gật đầu đồng ý, nhưng làm sao khống chế được đây.

Xe dừng đèn đỏ, tôi lo lắng hai tay nắm chặt lấy nhau vẫn không kiềm chế nổi run rẩy.

Bỗng nhiên Diệp Phi đưa tay đặt trên tay của tôi, cái gì cũng không nói chỉ dùng sức nắm chặt.

Bàn tay truyện tới độ ấm, lòng tôi dần dần bình tĩnh lại.

Qua đèn đỏ đi thêm một con đường nữa là tới bệnh viện.

Diệp Phi dừng xe đi vào cùng tôi, ở cửa chúng tôi gặp được thầy giáo chủ nhiệm lớp của Điểm Điểm.

Thầy La luôn luôn nghiêm túc mà lúc này đây vẻ mặt đầy kích động, thấy tôi đầu tiên là xin lỗi rồi rất nhanh nói tình huống của Điểm Điểm—— còn đang hôn mê, chỉ bị trầy da rất nhẹ, kết quả CT não còn chưa có.

Dưới chân tôi mềm nhũn, Diệp Phi lập tức đỡ lấy tôi.

Tại sao có thể như vậy?

Buổi sáng lúc đi đến trường, vẫn là đứa nhỏ vui vẻ mà.

Bác sĩ còn đang làm kiểm tra, thầy La nói cho tôi biết Điểm Điểm vẫn rất hiểu chuyện, nhưng là không biết vì sao hôm nay đột nhiên đánh nhau với một bạn học nam, bé trai kia cao lớn hơn bé rất nhiều, Điểm Điểm là bị bé trai đẩy ngã từ trên cầu thang xuống.

Tôi che miệng lại không dám hỏi xem có phải cầu thang rất cao hay không.

Diệp Phi dìu tôi ngồi ở phòng bên ngoài, nói với tôi: “Tin tưởng bác sĩ, không có việc gì .”

Tôi biết, nhưng vẫn lo lắng muốn chết.

Rốt cục cửa phòng mở ra, bác sĩ để cho tôi đi vào.

Điểm Điểm trong bộ đồ trắng của bệnh viện nhìn vô cùng nhỏ nhắn, từ khuỷu tay đến cánh tay có mấy chỗ bôi thuốc đỏ, mắt nhắm chặt, còn chưa tỉnh.

Tôi lập tức đi đến trước giường Điểm Điểm nhỏ giọng kêu bé: “Điểm Điểm!”

Bé động cũng không động dù chỉ một chút.

Tôi quay đầu hỏi bác sĩ tình huống, bác sĩ nói: “Trước mắt không có việc gì, khả năng là va chạm nên bị hôn mê tạm thời. Tối hôm nay nằm viện quan sát một chút đi!”

Tôi kêu thầy giáo La đi về trường học trước rồi cùng Diệp Phi đưa Điểm Điểm chuyển tới phòng bệnh nội trú.

Điểm Điểm vẫn chưa có phản ứng gì, tôi vẫn ngồi ở đầu giường Điểm Điểm nắm tay bé.

Y tá đưa bảng đăng ký cho tôi điền, Diệp Phi nhận lấy rồi điền tên và giới tính sau đó hỏi tôi ngày tháng năm sinh.

Tôi thuận miệng nói ra, Diệp Phi ngây ra một lúc, lại hỏi vài thông tin cơ bản điền lên.

Bỗng nhiên đầu ngón tay Điểm Điểm giật giật, tôi vội gọi tên của bé: “Điểm Điểm, nghe được không?”

Mí mắt Điểm Điểm động hai cái nhưng không có mở.

Diệp Phi xoay người đi ra ngoài tìm bác sĩ, tôi tiếp tục nhẹ giọng gọi Điểm Điểm.

Bác sĩ đi vào dùng đèn pin cầm tay nhỏ soi mắt Điểm Điểm rồi an ủi tôi: “Không cần quá lo lắng, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh. Các vị thử nắm tay bé, cùng bé trò chuyện.”

Tôi liên tục gọi tên Điểm Điểm nhưng bé không có thêm một chút phản ứng nào.

Diệp Phi ngồi xổm xuống nhẹ giọng gọi bé: “Điểm Điểm! Nếu còn không tỉnh lại mẹ của cháu sẽ khóc.”

Đầu ngón tay Điểm Điểm thế nhưng lại ngoéo một cái, cái miệng nhỏ nhắn cong một chút, phát ra vài âm thanh rất nhẹ, nghe được rõ ràng: “Ba ba!”

Đôi mắt của tôi sáng lên, có thể nói chuyện là không có việc gì rồi.

Diệp Phi cầm bàn tay Điểm Điểm tiếp tục nói: “Điểm Điểm ngoan!”

Theo lời từng lời nói của anh ta, cặp lông mi nhỏ của Điểm Điểm nhíu lại một chút, lại nhẹ nhàng gọi một lần nữa: “Ba ba”

Sau đó lông mi rung động vài cái, rốt cục chậm rãi mở to mắt.

Lúc này đây bé nói rất rõ ràng: “Con muốn ba ba!”

Tôi và Diệp Phi nhìn nhau cười, rốt cục yên tâm, đã tỉnh lại.

Nhưng nụ cười của tôi còn chưa kịp thu lại, chợt nghe được một âm thanh trầm thấp đầy phẫn nộ: “Các người đang làm gì đó?”

Tôi quay đầu nhìn lại, không biết khi nào thì cửa phòng bệnh đã mở ra, Tôn Hạo Chí cắn răng đứng ở cửa.

Tôi nhất thời không biết nên nói cái gì.

Tôn Hạo Chí bước hai bước đến giường bệnh, đoạt lấy tay Điểm Điểm trong tay Diệp Phi, đẩy Diệp Phi lui về phía sau vài bước.

Diệp Phi tránh ra, lắc đầu cười lạnh.

Tôn Hạo chí xoay người một cái, ôm lấy Điểm Điểm ở trên giường.

Tôi ngăn anh lại: “Tôn Hạo chí, anh đang làm gì? Nhanh buông Điểm Điểm ra, con vừa tỉnh lại để cho bác sĩ đến kiểm tra lại một chút.”

Tôn Hạo Chí đang phẫn nộ hoàn toàn không nghe lời của tôi, xoay người liền đi ra ngoài.

Tôi ở phía sau kéo vạt áo của anh, làm sao kéo được?

Diệp Phi chạy tới phía trước Tôn Hạo Chí ngăn anh ta lại: “Tôn Hạo chí, anh bình tĩnh một chút, Điểm Điểm cần kiểm tra.”

Tôn Hạo chí một tay túm chặt áo Diệp Phi, uy hϊếp nói: “Cậu tránh ra cho tôi!”

Anh thật sự tức giận.

Tôi vội vàng chạy tới đoạt lấy Điểm Điểm trong tay Tôn Hạo Chí: “Tôn Hạo Chí, anh đang dọa Điểm Điểm!”

Điểm Điểm vừa mới tỉnh dậy hoang mang nhìn một màn này, bỗng nhiên ôm đầu khóc lên: “Mẹ, con đau đầu!”

Nghe thấy tiếng khóc của Điểm Điểm Tôn Hạo Chí tỉnh táo lại, trên tay buông lỏng một chút.

Tôi vội vàng ôm Điểm Điểm lại đặt lên trên giường.

Vừa nắm tay bé vừa hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Hạo Chí một cái: “Còn không mau đi tìm bác sĩ!”

Thế này anh mới buông cổ Diệp Phi ra, đi ra ngoài tìm bác sĩ.

Diệp Phi chỉnh lại áo trên mặt vẫn là vẻ mặt rất bình tĩnh, anh ta nói với Điểm Điểm: “Điểm Điểm đừng khóc, bác sĩ lập tức tới ngay.”

Tôi liền nói với anh ta: “Diệp Phi, anh đi trước đi. Anh ở đây, anh ấy sẽ không từ bỏ ý định.”

Diệp Phi nhìn tôi gật đầu.

Anh ta vừa đi ra, Tôn Hạo Chí đã nắm cánh tay bác sĩ kéo vào: “Mau kiểm tra, con gái của tôi đau đầu!”

Bộ dáng hung thần ác sát của anh quả thật giống như muốn gϊếŧ người, bác sĩ sợ tới mức vài lần cầm ống nghe đều trợt xuống.

Tôi đứng lên, đẩy Tôn Hạo chí ra: “Anh ở trong này quấy rầy bác sĩ, đi ra ngoài!”

Tôn Hạo Chí hận cắn răng, nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài.

Bác sĩ kiểm tra xong kết quả là không có gì đáng ngại, gật đầu nói đau là bởi vì trên đầu bé bị sưng lên, rất nhanh sẽ tiêu đi.

Nhưng bác sĩ vẫn đề nghị chúng tôi ở lại bệnh viện quan sát một ngày, đương nhiên nếu không muốn cũng không sao, đi bệnh viện khác cũng được. . . . . .

Tôi âm thầm tức giận, chắc chắn là Tôn Hạo Chí làm bác sĩ sợ hãi, sao anh lại không hiểu chuyện như vậy, dã man như vậy!

Điểm Điểm không khóc nữa, Tôn Hạo Chí cũng tỉnh táo lại, ngồi ở bên giường vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Điểm Điểm: “Điểm Điểm là ai bắt nạt con? Ba ba đi báo thù cho con!”

Điểm Điểm nhìn trộm tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Không có ai bắt nạt con. . . . . . Chính con không cẩn thận.”

Tôi hỏi bé: “Sao thầy giáo La lại nói con đánh nhau với bạn học nam đây?”

Điểm Điểm mân mê miệng không nói lời nào.

Tôi kiên nhẫn nói với bé: “Điểm Điểm, con có biết nếu con không nói thật nghĩa là con đã phạm phải hai lỗi một là đánh nhau, hai là nói dối.”

Điểm Điểm hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tôn Hạo Chí, Tôn Hạo Chí xua tay nói: “Quên đi, ngày mai rồi nói sau. Con gái vừa mới tỉnh lại.”

Tôi nghĩ rồi nói: “Được rồi Điểm Điểm, mẹ cho con thời gian hai ngày, ngày mai con nói cho mẹ biết làm sao lại ngã sấp xuống.”

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi mở cửa, thấy một người phụ nữ dẫn theo một bé trai mập mạp đứng ở cửa. Cô là mẹ của Tôn Vũ Thần sao, thật xin lỗi, hôm nay đều là do Cao Uy nhà chúng tôi không đúng, tôi dẫn nó đến xin lỗi.”

Vừa nói vừa đẩy bé trai tên Cao Uy ra.

Cao Uy đi lên phía trước vài bước, cúi đầu rồi nói với Điểm Điểm: “Tôn Vũ Thần, thực xin lỗi, mình không nên đẩy bạn.”

Lại hướng tôi và Tôn Hạo Chí cúi xuống: “Cô chú, thật xin lỗi, lần sau cháu sẽ không làm như vậy nữa.”

Tôn Hạo Chí xanh mặt không nói gì, Cao Uy từng bước lui lại, lo lắng nhìn mẹ của bé .

Tôi đi qua đi xoa đầu Cao Uy nói: “Không có việc gì cả, bạn học cãi nhau là chuyện bình thường. Về sau có chuyện gì thì tìm thầy giáo giải quyết không được đánh nhau.”

Mẹ của Cao Uy cũng nói: “Đúng vậy, con xem Tôn Vũ Thần là bạn gái, con là con trai sao lại đi bắt nạt bạn gái chứ!”

Cao Uy phiết miệng nói: “Con không bắt nạt bạn ấy.”

Điểm Điểm bỗng nhiên ngắt lời bé: “Bạn không bắt nạt mình, mình cũng sai.”

Mẹ của Cao Uy lập tức nói: “Con xem Tôn Vũ Thần còn nhỏ hơn con đấy.”

Cao uy nghĩ nghĩ, mặt dần dần đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, một lát sau lại đi đến cách giường Điểm Điểm hai bước, vươn một bàn tay nói: “Chúng ta làm hòa đi.”

Tôi thấy Điểm Điểm giống như không tình nguyện nhưng vẫn bắt tay cùng bạn.

Cao Uy cười rộ lên, mắt nhỏ híp thành một đường.

Đó là một đứa bé rất thật phúc hậu thà, tôi nghĩ.