Mặc dù ngày sinh sớm hơn mấy ngày so với dự tính, quá trình sinh con cũng thuận lợi……sinh con tự nhiên, mẹ tròn con vuông. Vài tiếng đồng hồ sau, tôi trở thành người đầu tiên bế đứa bé trên tay y tá.
“3750 gam, con trai!” Gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đôi mắt khép kín, tay nhỏ siết lại thành quả đấm, thật là một cậu nhóc dễ thương.
“Chị Tiểu Tây, mau giúp em đếm thử mấy ngón tay ngón chân.” Lưu Yến nằm trên giường bệnh yếu ớt nói.
Thời điểm đau đớn nhất đã qua, lúc nãy cô ấy còn la hét không nổi, yêu cầu sinh mổ.
“Đếm qua rồi, là một bé trai khỏe mạnh, em xem.” Tôi để đứa bé thấp xuống, cho cô ấy nhìn.
Rốt cuộc thì cũng đã làm mẹ, trong mắt Lưu Yến tràn đầy thần tình yêu thương, vẫn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ, mãi cho đến khi y tá ôm lấy đứa trẻ, đưa đến phòng sơ sinh.
Tôi đỡ Lưu Yến, đi men theo giường bệnh của cô ấy ra khỏi phòng phẫu thuật. Cửa lớn của phòng phẫu thuật trong nháy mắt mở ra, tôi hầu như nảy sinh ra ảo giác, hình như người vừa mới trải qua một kiếp sinh tử là tôi.
Diệp Phi vẫn canh ở cửa, nhìn thấy chúng tôi đi ra, lập tức đi lên phía trước hỏi: “Như thế nào rồi?”
Tôi như trút được gánh nặng cười với Diệp Phi: “Rất thuận lợi, là một cậu bé mập mạp, bảy cân rưỡi.”
Diệp Phi khen ngợi: “Ôi! Lưu Yến, em giỏi thật!”
Lưu Yến dùng thanh âm không lớn lắm nhưng rất đắc ý nói: “Tất nhiên, mập như vậy mới không uổng phí.”
Tôi nhớ tới còn chưa nói cho Hổ Tử biết, vội lấy điện thoại đưa cho Diệp Phi: “Mau gọi điện thoại cho Hổ Tử, báo tin vui cho cậu ta.” Hộ công đẩy Lưu Yến trở về phòng bệnh, tôi quay đầu lại nhìn, Diệp Phi ở phía sau, gương mặt tươi cười nói “chúc mừng” Hổ Tử.
Tôi đã tự mình yêu cầu cho Lưu Yến một phòng bệnh đơn, cô ấy quan tâm hỏi bao nhiêu tiền, bị tôi ngăn lại: “Em đừng quan tâm những chuyện này, lo dưỡng thân thể cho tốt! Về sau em sẽ mệt mỏi đấy!”
Lưu Yến cười, một lúc sau thì nói: “Thật sự cám ơn chị và anh Diệp Phi, nếu không có hai người……”
Tôi ngắt lời cô ấy: “Chị là chị của em, Hổ Tử không thể đến, chị đi cùng em không giống nhau sao! Lại nói, chị thấy em dọc đường còn cãi nhau với Diệp Phi, càng cãi càng vui, cũng biết chính xác em không có việc gì.”
Đang nói, Diệp Phi gõ cửa: “Anh có thể vào trong không? Hổ Tử muốn nói chuyện với Lưu Yến.”
Tôi nhận lấy điện thoại đưa cho Lưu Yến, cô ấy kêu một tiếng “Hổ Tử”, liền khóc thút thít, không ngừng mắng Hổ Tử vô dụng, lúc quan trọng không đến được.
Tôi ra khỏi phòng đóng của lại, chừa chút riêng tư cho bọn họ.
Diệp Phi đang dựa vào vách tường chỗ hành lang, thấy tôi liền cười.
Tôi cũng cười.
Sự lúng túng lúc mới gặp đã không còn nữa, bảy năm chia lìa sản sinh ra cảm giác xa lạ đã hóa thành hư không, anh ta hình như đã trở về là một Diệp Phi cởi mở như trong ấn tượng của tôi.
Tôi tìm một cái ghế ngồi xuống, xoa bóp bả vai đang đau nhức.
Diệp Phi đi tới ngồi bên cạnh tôi, nhìn gò má tôi nói: “Vất vả cho em rồi.”
Tôi nghiêng người gật đầu với anh ta: “Anh cũng vất vả rồi.”
Diệp Phi thở dài mỉm cười, nhìn tôi mà không nói lời nào.
Cái gì cũng không cần phải nói.
Anh ta không nói, không hỏi, chính là sự bao dung lớn lao nhất.
Tôi không tránh, không né, cũng nói tất cả.
Một loại không khí quen thuộc trong người chúng tôi lan ra, ấm áp bao bọc trái tim của tôi.
Chia lìa bảy năm thật không dễ dàng gì lấy được khoảnh khắc yên bình này, quá đáng quý.
Đột nhiên Diệp Phi nói: “Không biết vì sao, lúc nãy ở bên ngoài đợi, cứ cảm thấy là em ở bên trong……”
Tôi sửng sốt, lắc đầu nói: “Vẫn thích nói chuyện bậy bạ như vậy!”
Diệp Phi không phản bác.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, bên cạnh không ngừng có người đi qua đi lại, vậy mà tôi lại cảm thấy trong không gian này phảng phất chỉ có hai người chúng tôi.
Chúng tôi im lặng ngồi bên nhau như vậy, cũng không biết qua bao lâu.
Cuối cùng tôi kiên quyết đuổi anh ta về: “Làm trể nãi cả buổi chiều của anh rồi. Bây giờ không có việc gì nữa, anh trở về đi.”
Diệp Phi lại nói: “Để anh đợi thêm một chút nữa.”
Tôi không kiên trì.
Để cho chúng tôi ở với nhau thêm một chút nữa cũng tốt.
“Mẹ!” Điểm Điểm xuất hiện ở bậc cầu thang, ở phía xa liền chạy về phía tôi.
Tôi vội đi đón, ôm bé: “Quên rồi sao? Ở trong bệnh viện nhỏ giọng một chút.”
Điểm Điểm lè lưỡi “ưm” một tiếng, rất nhanh lại hưng phấn hỏi: “Tiểu bảo bảo đâu rồi? Mau đưa con đi xem.”
Tôi bị bé quấn lấy, đành phải quay lại nói với Diệp Phi: “Em đưa bé đi phòng sơ sinh xem một chút.”
Diệp Phi đi tới cười nói: “Là con gái của em?”
“Ừ, Điểm Điểm, gọi chú Diệp.”
Điểm Điểm ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, gọi một tiếng rất ngọt ngào: “Chào chú Diệp!”
Vẻ mặt của Diệp Phi trong nháy mắt trở nên vô cùng dịu dàng, nửa ngồi xuống nói với Điểm Điểm: “Tên của con là Điểm Điểm sao?”
Điểm Điểm nghiêm trang trả lời: “Không phải ạ, tên của con là Tôn Vũ Thần, Điểm Điểm là biệt danh của con.”
“À, ra là vậy. Vậy, Tôn Vũ Thần, xin chào con!” Diệp Phi chìa tay về phía Điểm Điểm.
Điểm Điểm giống như một ông cụ non bắt tay với Diệp Phi.
Diệp Phi cười rộ lên.
Tôi kéo cánh tay khác của Điểm Điểm nói: “Điểm Điểm, chúng ta đi thăm bảo bảo nào. Nói tạm biệt với chú Diệp Phi đi.”
Diệp Phi không chịu rời đi: “Anh đi cùng hai người.”
Đột nhiên Điểm Điểm nói: “Mẹ, chờ ba một chút, ba đang ở phía sau.”
Tôi dường như cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh thổi qua, theo bản năng quay lưng lại.
Chỗ bậc thang, là bóng dáng cao lớn của Tôn Hạo Chí.
Anh ta sãi bước dài từ trong bóng tối đi ra, tôi còn chưa kịp phản ứng, thì anh ta đã ở trước mặt tôi.
“Các người muốn đi đâu?” Thanh âm của anh ta rất thấp, tôi biết bình thường như vậy có nghĩa là anh ta đang áp chế cơn giận.
Tôi không muốn cãi nhau ở đây, càng không muốn để Diệp Phi nhìn thấy quan hệ căng thẳng như vậy của tôi và Tôn Hạo Chí.
Vì thế, tôi hết sức nhẹ nhàng nói với Tôn Hạo Chí: “Em đưa Điểm Điểm đến phòng sơ sinh. Sao anh lại đến đây?”
“Ừ, anh vừa mới đón Điểm Điểm tan học.” Hình như cái này không thể giải thích vì sao anh ta ở đây, tôi ý thức được có thể anh ta không muốn nói nhiều.
Bầu không khí ngưng trệ tràn đầy quỷ dị cùng căng thẳng, đến Điểm Điểm cũng cảm nhận được.
Bé buông tay Diệp Phi ra, bước từng bước đến bên Tôn Hạo Chí nói: “Ba, đây là chú Diệp. Chú ấy cũng đi thăm bảo bảo.”
Tôn Hạo Chí chần chừ một chút, sau đó “ừ” một tiếng, đưa tay về phía Diệp Phi: “Xin chào, Diệp Phi!”
Ý cười trên mặt Diệp Phi sớm đã thu lại, nhưng vẫn lịch sự bắt tay với Tôn Hạo Chí: “Đã lâu không gặp, Tôn Hạo Chí!”
Bọn họ nhìn đối phương bất quá chỉ trong tích tắc mà thôi, tôi lại cảm thấy rõ rệt một trận tàn sát khốc liệt.
Tôn Hạo Chí mặc một thân áo đen, sắc mặt cũng u ám giống như vậy, rõ ràng là ung dung thản nhiên, nhưng vẫn cứ phát sinh ra khí thế kinh người. Nếu như mà tôi không sớm hiểu rõ tính cách của anh ta, lúc này chỉ sợ bị anh ta hù dọa rồi.
Nhưng mà, Diệp Phi, lại vẫn là vẻ mặt ung dung. Sau khi nghiêm túc bắt tay trong chốc lát, thế nhưng trong ánh mắt của anh ta xuất hiện tia…giễu cợt. Anh ta đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tôn Hạo Chí!
Tôi bắt đầu hối hận, sớm biết Tôn Hạo Chí sẽ đến, bất luận như thế nào tôi cũng không để Diệp Phi ở lại lâu như vậy.
“Diệp Phi, anh có chuyện thì đi trước đi.” Một lần nữa tôi lại lên tiếng bảo Diệp Phi mau chóng rời đi, bên cạnh đó xoay người lại, nhắc nhở cho anh ta bằng ánh mắt.
Diệp Phi không muốn tôi khó xử, cuối cùng nói: “Ừ, vậy anh đi trước. Giúp anh nói một tiếng với Lưu Yến, hôm khác đến thăm cô ấy.”
Vừa cúi đầu nhìn Điểm Điểm với vẻ mặt ôn hòa nói: “Điểm Điểm, tạm biệt!”
Điểm Điểm phẫy tay với Diệp Phi: “Tạm biệt chú Diệp Phi!”
Diệp Phi xoa đầu bé, sau đó hơi gật đầu với Tôn Hạo Chí, mới xoay người rời đi.
Tôi không đợi anh ta đi xa, liền kéo Điểm Điểm đến phòng sơ sinh, Tôn Hạo Chí trầm mặc theo sát phía sau, một dáng vẻ khó chịu.
Tôi rất không vui, anh ta làm gì bày ra gương mặt như vậy, tôi cũng không làm cái gì.
Cần tôi giải thích sao? Tôi mới lười phải nói.
Điểm Điểm quay đầu kéo tay Tôn Hạo Chí: “Ba, nhanh một chút.”
Lúc này Tôn Hạo Chí mới theo kịp, khom lưng ôm lấy Điểm Điểm, sắc mặt thoáng hòa hoãn một chút.
Điểm Điểm ôm cổ Tôn Hạo Chí, nói với tôi: “Mẹ dẫn đường.”
Người ngoài không biết chuyện nhìn thấy, cho rằng đây là một gia đình hòa thuận hạnh phúc……
Ngoài bức tường thủy tinh trong suốt của phòng sơ sinh có rất nhiều người đứng, mặt mày hớn hở nhìn chằm chằm vào một hàng trẻ sơ sinh phía trong.
Điểm Điểm từ trên người Tôn Hạo Chí trượt xuống, “oa” một tiếng rồi chạy đến: “Mẹ, mẹ nhìn này, thật là nhiều tiểu bảo bảo!”
Tôi chỉ cho bé thấy con trai của Lưu Yến, Điểm Điểm trợn to hai mắt nhìn một hồi lâu, cho ra một kết luận: “Mẹ, bảo bảo của dì Lưu cũng thật nhỏ quá đi!”
Tôi cười: “Trẻ sơ sinh đều nhỏ như vậy, lúc con sinh ra đời, cũng không khác biệt em bé bao nhiêu.”
Lúc Điểm Điểm sinh ra là 3500 gam, dày vò tôi vô cùng.
Khi đó tôi gắng sức, hoàn toàn làm theo bản năng người mẹ.
Thật ra lúc sinh đẻ có bao nhiêu đau đớn, tôi đã không còn nhớ kỹ.
Chứng kiến đưa bé trong nháy mắt, tất cả đau đớn đều không còn quan trọng nữa.
Tôi là mẹ của một đứa trẻ……Đó là cảm xúc mãnh liệt, lúc đó làm cho người ta sinh ra cảm giác hạnh phúc vô cùng vô tận và tràn đày hy vọng.
Từ thời khắc đó, tôi đã không còn là tôi, mà tôi sống có mục đích, cũng không chỉ vì bản thân mình vui vẻ hay sầu khổ.
Nghĩ tới đây, đáy lòng tôi có chút hổ thẹn.
Nếu một màn vừa rồi không kết thúc trong yên lặng, liệu có dọa đến Điểm Điểm không?
Tôi cúi mặt xuống, hôn lên mặt Điểm Điểm: “Điểm Điểm, mẹ rất yêu con.”
Điểm Điểm cười như quả táo đỏ, hôn mặt tôi: “Mẹ, con cũng yêu mẹ.”
Bé nắm lấy vạt áo của Tôn Hạo Chí, kéo thấp anh ta xuống, cũng hôn một cái trên mặt anh ta: “Con cũng yêu ba!”
Người bên cạnh cười rộ lên.
Trên mặt của Tôn Hạo Chí khó che giấu tia xuất hiện vẻ mặt hài lòng, ôm lấy Điểm Điểm.
Con đã lớn như vậy, mà con ôm trên tay.
Tôi lắc đầu, không đồng ý anh ta cưng chìu con như vậy.
Anh ta làm bộ như không nhìn thấy, chỉ vào những đứa trẻ sơ sinh rồi nói với Điểm Điểm: “Điểm Điểm, lúc còn bé con đáng yêu hơn em bé nhiều.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên, Điểm Điểm của chúng ta vừa mới sinh ra đã là đứa trẻ đẹp nhất trên thế giới này…….”
Ôi!
Tôi thở dài trong lòng.
Như vậy sẽ dạy hư trẻ con……