Độc Chiếm

Chương 51: [H] Bảo Bối, Thoải Mái Sao?

Lúc Đông Dịch tiến vào Lệ Khiết Minh đã quá động tình. Cô chủ động ôm lấy cổ hắn, chủ động úo mặt vào hõm cổ hắn liếʍ mυ'ŧ.

Trên đỉnh đầu liền vang lên một tiếng cười nhẹ, “Bảo bối, thoải mái sao?”

“Ân… thoải mái”

Phụ nữ mang thai thuờng có nhu cầu rất lớn, Lệ Khiết Minh cũng không ngoại lệ, thậm chí sau thời gian làʍ t̠ìиɦ với hắn, cảm xúc quá tốt đẹp.

Đàn ông từ khi sinh ra kĩ thuật làʍ t̠ìиɦ trên giường đã đặc biệt hơn phụ nữ. Nên với một người vừa mới quen biết tìиɧ ɖu͙© như Lệ Khiết Minh, Đông Dịch thừa có biện pháp để dạy dỗ cô.

Đông Dịch nắm lấy eo thon của Lệ Khiết Minh mà tiến vào.

Tuy động tác của hắn rất mạnh, mà Lệ Khiết Minh lại phát hiện, hắn đang cố kiềm nén lại sức lực.

Là hắn đang lo lắng cho đứa con trong bụng của cô?

Nghĩ vậy, Lệ Khiết Minh một lần to gan nhất trong đời, muốn trêu chọc người đàn ông này. Mặc dù cô biết cái kết của mình sẽ bị ăn đến sạch sẽ, nhưng dù sao cô cũng đang có thai, cô không tin là hắn có thể nhẫn tâm làm cô như vậy.

Hai tay trắng đẹp như ngó sen bám lấy cổ hắn kéo xuống, môi cô áp vào cái tai của hắn, để cho giọng nói mềm nhẹ của mình trôi vào tai hắn, “Ưm… Dịch a~ Thoải mái… ”

Chất giọng mềm ngọt vang sâu vào trong tai hắn còn kèm theo hơi thở nóng bỏng đứt quãng, cự long cứng như thiếc sớm đã to đến dọa người nay lại càng khủng khϊếp hơn. Hơi thở của hắn ồ ồ trong hõm cổ của cô, cố gắng khắc chế chính mình.

Tự nhủ trong lòng: Cô đang có thai, cô là đang có thai

Phía dưới Lệ Khiết Minh bị đâm chọc đến mức hỗn lộn, ẩm ướt rối tinh rối mù. Phụ nữ mang thai thuờng rất nhạy cảm, nên chỉ cần tùy tiện động vào một chút cũng làm chảy dâʍ ɖị©ɧ.

Tiếng ‘bạch bạch bạch’ hai cỗ thân thể va chạm vào nhau. Có cả tiếng ‘phốc xuy phốc xuy’ tí tách tiếng nước. Ánh trăng qua cửa sổ chiếu vào hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau thân mật.

Đông Dịch nâng cả người Lệ Khiết Minh lên, để cô ngồi mà dựa vào mình. Hắn nắm lấy mông nhỏ nhưng căng tròn đầy yêu kiều, đâm sâu vào.

Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra chảy xuống phần đùi cùng hai trái trứng bên dưới, sau đó tí tách rớt xuống đệm êm ấm.

“Ưm… a~ Nhẹ thôi, xin anh, nhẹ thôi”

Giọng Lệ Khiết Minh vô lực cầu xin, nhưng nó chỉ làm cho con dã thú bên trong Đông Dịch bị đáng thức. Hắn tàn nhẫn nắm lấy eo thon nhỏ đâm chọc rất sâu, đem Lệ Khiết Minh lên đến đỉnh cao.

Bên trong trào ra một nguồn nước ấm gội rửa nam căn hắn. Đông Dịch thoải mái đến mức thở gấp ra một tiếng, mặc kệ nữ nhân vừa cao trào không được va chạm mạnh, liền nắm lấy eo cô mà đâm chọc tiếp.

Lệ Khiết Minh chỉ có thể dựa vào người hắn, giọng mềm yếu rêи ɾỉ bên tai hắn, ” y a, ưm… ” như mèo con chưa dứt sữa đầy yếu mềm. Nhưng cô vẫn không quên nhắc nhở, “Nhẹ, nhẹ thôi, đứa bé”

“Không có việc gì” Đông Dịch lại làm như đó là chuyện bình thuờng, “Con của Đông Dịch này không yếu đuối như thế”

Nói như vậy, nhưng hắn vẫn nghe theo cô giảm nhẹ động tác.

Môth lúc sau, từ trong cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm nhỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun thẳng vào tử ©υиɠ, không để chừa một giọt.

Hắn thở gấp, rút ra cự long vẫn còn cương cứng, khắc chế lấy chính mình. Đỡ Lệ Khiết Minh đã ngủ quên trên người mình nằm xuống, nhẹ nhàng nâng niu như một báu vật.

Ban đêm rất lạnh nên hắn cũng không muốn tắm cho cô, chỉ trực tiếp lấy cái váy hai dây màu hồng gập vào mà lau vùng hạ thân cho cô. Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở phần bụng nhỏ trắng nõn. Tuy rằng còn rất nhỏ nhưng cứ tưởng tượng ra bộ dạng của đứa bé trong này sẽ lớn dần lên, sau cùng là một bé gái trắng nõn đáng yêu ra đời. Tâm hắn liền mềm mại, cúi xuống tại bụng cô mà đặt một nụ hôn.

**

Sáng hôm sau, lúc Lệ Khiết Minh tỉnh dậy đã là gần buổi trưa. Đông Dịch thuờng ngày luôn đúng giờ đến công ty, nên đối với việc hắn không còn nằm bên cạnh cô, cô liền không mấy bận tâm.

Đi vào nhà tắm, một lúc sau liền chuyền ra tiếng nước.

Lệ Khiết Minh vừa ra khỏi phòng, ánh mắt liền chạm phải một người xa lạ.

Người đàn ông này rất cao, khoảng chừng hai mét. Cơ thể rất lực lưỡng, hình như là dân tập quyền lâu năm, hoặc là lính đánh thuê được đào tạo từ nhỏ. Gương mặt điển trai bị lu mờ bởi một vết sẹo dài từ sống mũi lên đến trán. Lộ ra vài phần hung hãn của đại ca giang hồ. Hoàn toàn không phù hợp với bộ vest mà hắn đang mặc.

“Anh là ai vậy?”

Nam nhìn người phụ nữ trước mặt, hoàn toàn khớp với người phụ nữ trong trí nhớ của hắn. Ánh mắt ấy in sâu vào trong tâm trí, rất đẹp, rất sạch, rất sáng, đem lại cho người ta nhiều tia hi vọng.

“Tôi là thư kí của Đông tiên sinh, cứ gọi tôi là Nam”

Lệ Khiết Minh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Xong lại thấy không có việc gì để nói, liền đi xuống lầu trước.

Hết chương 51



Tác giả: Dạo này đọc H quá nhiều nên đầu óc bị nhiễm độc. Ăn chay tu tâm dưỡng đức nên H sẽ nhẹ hơn. ˚ㄥ˚

Mà Tiểu Dịch là đang lầm tưởng đến viễn cảnh Tiểu Minh sinh con gái. Hãy tưởng tượng đến lúc chị nhà sinh con trai và biểu cảm của anh nhà sẽ thế nào khi lòi ra một giống sinh vật đực tranh vợ với mình? ´∀`