Ngoài trời, những đám mây đen kịt bắt đầu kết vào nhau tạo thành một cơn mưa lớn che lấp đi ánh sáng của mặt trời. Màn đêm bao trùm lên mọi cảnh vật.
Căn phòng to lớn nhất của tòa thành vùng ngoại ô đang chuyền ra tiếng rêи ɾỉ kháng cự của nữ nhân và tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân.
“Không cần… dừng tay…” Lệ Khiết Minh nén lại cơn kɧoáı ©ảʍ do bàn tay ma quỷ đem lại, hai bàn tay nhỏ bé cố gắng đẩy đẩy l*иg ngực trên thân thể mình ra, hai chân quẫy đạp muốn bò ra ngoài.
Mới trườn đi được một nửa, cổ chân đã bị Đông Dịch lôi lại, hai tay bị kéo ép lại lên trên đầu, không thể cử động. Lệ Khiết Minh gào thét, “Buông… Buông Tôi Ra…. Khốn Nạn… Đê tiện”
Thoáng thấy Đông Dịch cười lạnh, “Để tôi cho em biết, thế nào là đê tiện” Sau đó, lấy cà vạt ở đầu giường trói tay cô lại với phần thành giường, cử động thế nào cũng không thể thoát ra. Bỏ qua lời kháng nghị của cô, tiếp tục cởi bỏ đi áo ngực ren trắng đang bao bọc lấy phần mềm mại tròn trịa kia, đôi thỏ ngọc được giải phóng ra ngoài khẽ nẩy lên một cái, đầu nhũ hoa run run trong khí trời hơi lạnh giá của cơn mưa.
“Đồ Khốn Nạn… Mau Buông Ra, Buông ra… ” Vì hai tay bị trói lại nên chỉ có thể lấy hai chân quẫy đạp, Đông Dịch đem một chân mình kẹp cứng lại hai chân đang nghịch ngợm của cô, ngón tay tà ác se se nụ hoa, bạc môi mỏng áp xuống vùng xương quai xanh đẹp đẽ, hôn lên để lại một hàng ấn kí hồng tím. Lệ Khiết Minh gấp đến độ khóc lên, nước mắt tèm lem chảy trên khuôn mặt xinh đẹp, “Đồ Khốn… Dừng Lại đi… tôi không muốn”
“Ha” Đông Dịch cười nửa miệng một tiếng cười trầm thấp, dung nhan khí thế như một vị thần cai quản bóng đêm xuất sắc đến từng góc cạnh, ánh mắt chim ưng đen sâu hun hút lóe sáng trong bóng đêm. Nhờ có một chút ánh sáng lẻ loi yếu ớt của đèn ngủ mà Lệ Khiết Minh có thể nhìn thấy cơn điên cuồng hiện lên cuồng nhiệt trong ánh mắt đen sâu kia.
Bạc môi mỏng rời đi xương quai xanh, nhắm vào cánh môi đỏ mọng mà hôn xuống. Lệ Khiết Minh cứng đầu muốn tránh đi nhưng không được, môi mím chặt muốn không cho hắn lợi dụng. Nhưng cũng không làm khó được Đông Dịch, bàn tay hắn di chuyển véo vào bầu vυ' sữa một cái, Lệ Khiết Minh ăn đau kêu lên, nhân cơ hội đó chen lưỡi vào. Lưỡi hắn như một con rắn nước nhỏ chen lách vào trong, tìm lấy cái lưỡi đang trốn tránh của cô, khuấy đảo. Hắn đem lưỡi cô mυ'ŧ vào, cùng nhau trao đổi mật ngọt.
Xúc cảm ngọt ngào khiến Đông Dịch chịu không nổi. Khóe miệng Lệ Khiết Minh tràn ra nước bọt hai bên, ánh mắt cô run rẩy tức giận nhìn hắn. Thật kinh tởm! Bẩn thỉu!
Mà ánh mắt cô chạm đến trái tim Đông Dịch, sắc mặt hắn ẩn nhẫn đỏ bừng, tay liền bóp lấy quai hàm của cô hôn xuống, lời nói rít qua kẽ răng lạnh lùng, “Không được dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, không được, không được”. Ánh mắt đó như là xem hắn là kẻ thù lớn nhất trên đời, cô không được xem hắn như vậy. Hắn muốn cô trở lại trước đây, thành một đứa trẻ dùng ánh mắt lấp lánh nước nũng nịu với hắn. Xong hình ảnh hắn đang nghĩ tới bị đập vỡ và thay vào là hình ảnh đôi mắt tức giận căm tức có xuất hiện cả tia máu nhàn nhạt nhìn hắn, nhất thời tâm liền rung động mãnh liệt, hoảng loạn tìm đến bờ vai mảnh khảnh cắn xuống thật mạnh.
“A!” Lệ Khiết Minh kêu lên, Đông Dịch cảm nhận được khoang miệng mình đã có mùi vị của máu, lập tức hưng phấn tìm đến những chỗ khác mà cắn xuống, đem dấu răng đi lưu lại khắp cơ thịt trắng mềm thơm mát trước mặt.
Bàn tay không rảnh rỗi tìm đến bầu vυ' tròn mà bóp mà nắn, cảm thụ sự mềm mại qua kẽ tay, hai ngón đưa lên se se vân vê đầu ngụy hoa hồng nhạt xinh xắn, làm nó đứng lại trong không khí. Khẽ cảm thán một tiếng, “Thật xinh đẹp!” bằng chất giọng khàn đυ.c nhiễm du͙© vọиɠ, đưa miệng còn vương mùi máu đấy ngậm vào đầu nhũ hoa tinh tế hồng hồng, tận tình thuởng thức như một món ăn tinh tế.
Đợi đến khi miệng hắn chuyển sang một bên vυ' còn lại thì đầṳ ѵú bên này đã đứng lên, căng cứng, sắc hồng nhạt óng ánh nước kiêu hãnh. Đầu lưỡi hắn ấm nóng luồn xuống bên dưới, với vào cái rốn xinh xắn của cô, xong chuyển xuống vùng tam giác mê hồn bên dưới.
Lệ Khiết Minh nín vào cơn kɧoáı ©ảʍ đến kì lạ trong cơ thể, vùng vẫy, cố va đập thân mình xuống giường nệm, cố làm cho thần trí hắn tỉnh táo. Nhìn ánh điên cuồng trên mặt tuấn tú kia, Lệ Khiết Minh sợ hãi, trong trí nhớ của cô, Đông Dịch mặc dù có thâm trầm lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ hắn có vẻ mặt này. Nhất thời sợ hãi, nước mắt như chuỗi ngọc chảy xuống ngày một nhiều hơn, tiếng nức nở đem thần trí mất hết của Đông Dịch chính thức quét sạch, hắn gầm lên:
“Tại sao lại khóc? Tại sao lại khóc? Không cho khóc! Em nín ngay cho tôi!”
Hết chương 36