Cậu ấy lại tiến tới, bóp cằm Chu Nguyên, cắn một cái lên bờ môi dưới sưng đỏ, coi như là trừng phạt Chu Nguyên vì đã không nghe lời.
Đầu lưỡi đầy đặn tiến vào khoang miệng ướt nóng, liếʍ nhẹ lên hàm trên mấy lần, sau đó quấn lấy một đầu lưỡi khác rồi khuấy động lung tung bên trong, cuối cùng lại mυ'ŧ lấy nó.
Hầu kết của Lục Tư Niên trượt lên trượt xuống liên tục, Chu Nguyên không kịp nuốt nước bọt nên chúng đã tràn ra rồi chảy xuống dọc theo cằm, tiếng nước ‘nhóp nhép’ vang lên bao trùm cả lớp học yên tĩnh.
Lúc hai người tách ra, Chu Nguyên đã xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, cậu quá bảo thủ, luôn cảm thấy kiểu hôn lưỡi này quá gợϊ ɖụ©, lớp trưởng vốn chỉ muốn rèn luyện kỹ năng đọc cho cậu, cậu lại xem việc học này thành như vậy, Chu Nguyên vô cùng xấu hổ.
Nhưng ở góc độ mà cậu không thấy được, Lục Tư Niên nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm u ám, nửa người dưới nhô lên một cục to tướng, giấu ở dưới bàn học nên mới trông không quá lộ liễu.
Vị ‘thiếu gia’ nhà giàu lớn lên trong hoàn cảnh ưu việt, nhận được một nền giáo dục tiên tiến này lại càng thêm hứng thú với bé cún quê mùa.
Rất muốn nhìn vυ' và c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, chắc chắn là màu đỏ hồng khiến người khác yêu thích, con mắt nhìn chằm chằm bờ môi hồng nhuận của Chu Nguyên.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu với từ kế tiếp đi.”
“Từ này cần phải để lưỡi chạm vào răng, tôi sẽ dạy cho cậu, được không?” Lục Tư Niên nói xong, lại sáp lại gần đôi môi đang khẽ nhếch, dưới ánh mắt của cậu ấy là như đang chờ được hôn lên kia.
Cậu ấy mυ'ŧ cái miệng nhỏ đó, bàn tay vuốt ve phần gáy đang đổ mồ hôi của Chu Nguyên, cảm nhận được cái gáy thon gọn đẹp đẽ, Lục Tư Niên không khỏi mỉm cười, thì ra đồ nhà quê này lại là một món bánh ngọt, may là chỉ có một mình mình phát hiện.
Trong lớp học trống vắng sau khi tan học, vùng với ánh chiều tà dần dần buông xuống, hai thiếu niên hôn môi đầy gợϊ ȶìиᏂ, một người ngây thơ vô tri, một người tâm cơ thâm trầm, hai đầu lưỡi luân phiên quấn lấy nhau, thân dưới phình một cục lớn, bàn tay vuốt ve đầy gợϊ ɖụ©.
Căn bản là Chu Nguyên không bao giờ tưởng tượng được rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ bị lớp trưởng - người tự nhận là dịu dàng, hòa nhã sẽ cởϊ qυầи cậu, phát hiện l*и nhỏ giữa hai chân cậu, dụ dỗ cậu dâng bé bướm và c̠úc̠ Ꮒσα lên, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cái bụng vốn bằng phẳng của cậu.
Cậu khóc lóc xin tha, nhưng lại bị người đàn ông điên cuồng kia giam cầm, không cho cậu rời đi, cậu hoàn toàn trở thành ‘hàng cấm’ của người đứng đầu dòng họ Lục, bị đυ. ȶᏂασ trong phòng ngủ cả đời.