Cầu Ma

Quyển 1 - Chương 12

Lúc Yến Thu Bạch trông thấy Thời Lưu, Thời Lưu cũng trông thấy Thời Ly và hắn.

Bốn mắt giao nhau.

Tim Thời Lưu lỡ một nhịp mà không có lý do, nàng bất an dịch nửa bước đứng sau áo choàng của Phong Nghiệp.

Phong Nghiệp nhận ra, lãnh đạm hạ mắt xuống: “Ngươi làm gì thế hả?”

Thời Lưu nói nhỏ: “Ngươi có bao giờ nghĩ rằng có lẽ Thời La đã làm điều gì đó quá đáng với Yến Thu Bạch không?”

“?”

“Thật mà,” Thời Lưu sợ hắn không tin, nàng gấp gáp thì thầm, “Từ khi gặp nhau ở lầu sáu của Thông Thiên Các, ta cảm thấy ánh mắt của Yến Thu Bạch khi nhìn Thời La rất lạ.”

“Cũng có lẽ là hắn đang nhìn ngươi.”

“Không thể nào, hắn chỉ nhìn Thời La mà thôi.” Thời Lưu không hiểu ý của Phong Nghiệp, chỉ thấp thỏm nhìn chằm chằm Yến Thu Bạch, “Hơn nữa, lúc vừa mới tiến vào hắn đâu có như vậy —”

Sau đó, sắc mặt tiểu cô nương đột nhiên biến đổi, nàng vội vàng quay mặt núp sau áo choàng của Phong Nghiệp: “Hắn, hắn, hắn sao hắn tới đây?”

Từ lúc Thời Lưu chú ý tới Yến Thu Bạch sang đây, nó chỉ xảy ra trong tích tắc.

Thời Lưu không có thời gian để phản ứng, trong lúc bối rối lúng túng chiếc áo choàng đen mà nàng vô thức nắm lấy bỗng đột nhiên nhúc nhích — —

Sáo ngọc xanh biếc tỏa ra ánh sáng dìu dịu lạnh như băng, thình lình cản Yến Thu Bạch lại.

Yến Thu Bạch dừng bước.

Không gian im ắng vài giây.

Phong Nghiệp hơi nghiêng đầu, thờ ơ nhìn hắn: “Có việc?”

Yến Thu Bạch chăm chú nhìn Thời Lưu, người không dám đối mặt với hắn: “Ta muốn thỉnh giáo Thời La sư muội một vấn đề.”

Thời Lưu căng thẳng nín thở.

Nàng nói rồi mà, Yến Thu Bạch chắc chắn quen thuộc với Thời La, đoán chừng hắn đã phát hiện ra sơ hở gì rồi!

Phong Nghiệp không hề di chuyển, đường cong lạnh lùng trên mặt cũng chẳng mảy may thay đổi: “Ra ngoài rồi hỏi.”

“Thu Bạch sư huynh, Phương Quỳnh sư huynh nói đúng đấy.” Thời Ly cũng cầm kiếm đến đó, cảnh giác nhìn sương mù nhàn nhạt nổi lên bốn phía, “Bên trong Thông Thiên Các quỷ dị, Thiên Đàn Mộc và trưởng lão vẫn không có tung tích. Có chuyện gì thì đợi ra ngoài hẵng giải quyết, được không?”

“......”

Yến Thu Bạch dừng vài giây, cuối cùng nắm chặt cán quạt, rồi buông thỏng tay: “Được.”

Thanh niên công tử xoay người lại, buộc mình phải tập trung tư tưởng tụ khí, dùng thần thức dò xét sương mù trắng xám khắp bốn phía, thay vì nhìn tiểu cô nương đang núp sau áo choàng đen tuyền.

Thoát được một kiếp.

Thời Lưu nhẹ nhàng thở phào, thò người ra từ sau lưng Phong Nghiệp.

Không gian chỗ bọn họ đang đứng thoạt nhìn không lớn lắm, xuyên qua lớp sương mù gần nhất, mơ hồ có thể nhìn thấy một phần lan can chạm trổ ở một nơi nào đó của lầu sáu Thông Thiên Các.

Chỉ là không rõ phạm vi, chẳng biết nơi bị che khuất có cái gì.

Thời Lưu cẩn thận đặt câu hỏi: “Nơi này dường như không phải ảo cảnh, có phải chúng ta đã bước vào lầu bảy của Thông Thiên Các rồi không?”

“Ừ.”

“Vậy sao không thấy Thời… Tam trưởng lão và các chủ của Thông Thiên Các?”

“Không phải ảo cảnh nhưng bị giở mánh khóe.”

“Mánh khóe?”

Thời Lưu khẽ ngẩn ra.

Vừa rồi nàng cảm thấy sương mù màu xám này hơi quen mắt, sau khi nghe Phong Nghiệp nói, tâm thần nàng khẽ động, nhắm mắt lại, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi xung quanh.

Phong Nghiệp vừa xoay người lại, bắt gặp tiểu cô nương bên cạnh như con chó nhỏ ngửi xung quanh, lông mi vì bất an mà khẽ run lên, một tay vô thức nắm chặt lấy ống tay áo của hắn.

“Ngươi là chó sao?” Phong Nghiệp ức chế ý cười nơi đáy mắt.

Thời Lưu bực mình nhưng không chấp nhặt với hắn, chỉ lẩm bẩm mắng ngươi mới là chó, sau đó tiếp tục lần theo tia cảm thụ linh quang kia.

“Là Mê Điệp Thảo!”

“?”

Trong màn sương xám trắng, ba người từ các phương hướng khác nhau đồng thời nhìn về phía nàng.

Gương mặt của Thời Lưu ửng hồng vì hưng phấn: “Theo ghi chép của cổ tịch, đây là một loại dị thảo chỉ tồn tại ở Tây cương của U Minh, nó có thể tỏa ra sương mù xám trắng như khói, tu giả bị lạc trong sương mù sẽ mất đi cảm giác về phương hướng và khoảng cách không gian, hít khí này trong khoảng thời gian ngắn thì vô hại, nhưng lâu dài có thể khiến người ta mê man hoặc thậm chí là hôn mê.”

“Tây cương của U Minh?”

Sắc mặt của Thời Ly lạnh lẽo: “Quả nhiên là Mị Ma!”

Thời Lưu hiếu kỳ: “Mị Ma là cái gì?”

Thời Ly: “Thời La sư muội biết Mê Điệp Thảo chỉ có ở Tây cương của U Minh, sao lại không biết Mị Ma? Ả khét tiếng độc ác, hại vô số người, địa bàn ở Tây cương.”

Giọng nói của Yến Thu Bạch chậm rãi chen vào: “Thời La, có cách nào giải độc tính của Mê Điệp Thảo không?”

“?”

Thời Ly giật mình, không biết vì sao, nàng nhìn Yến Thu Bạch một cách bất ngờ và khó hiểu.

Thời Lưu không chú ý đến mạch nước ngầm đang dũng động giữa hai người họ: “Không có,” Sau khi lắc đầu nàng khẽ chớp mắt, “Nhưng Mê Điệp Thảo sợ lửa nhất.”

Trong lúc nói chuyện, nữ hài ngước nhìn thanh niên bên cạnh.

Không cần ánh mắt của nàng nhắc nhở, khi Thời Lưu vừa dứt lời, Phong Nghiệp búng tay một cái.

Một tiếng tách vang lên —

Trong làn sương xám, một ngọn lửa nảy lên, nhảy múa trên ngón giữa thon dài của thanh niên.

Ngọn lửa nóng bỏng soi rọi đáy mắt lạnh lẽo u tối như màn đêm của hắn.

“Đốt hết?” Phong Nghiệp từ từ quay đầu lại, hỏi Thời Lưu.

Thời Lưu ngại ngùng gật gật đầu.

Tay của Phong Nghiệp khẽ động, ngọn lửa lập tức bị ném ra ngoài, men theo bốn góc đầu nguồn của sương mù, thẳng đến ngọn nguồn dày đặc nhất.

“A… — ”

Một tiếng hét oán hận thảm thiết vang lên từ nơi nào đó trong làn sương mù.

Bóng đen đột ngột lao ra —

“Con ranh từ đâu chui ra! Làm hỏng chuyện tốt của ta!”

“!”

Tiếng hét kia khiến người nghe rất khó chịu, giống như có ai đó cầm hòn đá hung hăng ma sát với kim loại rồi kề sát bên lỗ tai, phát ra sóng âm khiến người nghe tê dại cả da đầu.

Thời Lưu vốn chưa từng tu luyện, nên nàng sợ đến mức cuống quýt muốn chạy trốn.

Nhưng không chạy được.

Một cái “ma trảo” nâng lên từ dưới lớp áo choàng, đè đầu nàng lại.

Bên cạnh truyền đến âm thanh lười nhác hời hợt của người nọ: “Có ta ở đây. Đừng chạy lung tung.”

“...A.”

Rốt cuộc, bóng đen không thể xông tới trước mặt Thời Lưu.

Nó lao đến từ hướng của Thời Ly, dùng tốc độ cực nhanh muốn nhào về hướng của Thời Lưu, nhưng mới phóng ra được hơn một trượng đã bị Thời Ly rút kiếm ra cản lại.

Tiếng móng tay màu đen nhọn hoắc ma sát với thân kiếm vang vọng rất xa.

Thời Lưu lại trở nên thấp thỏm: “Thời Ly có thể thắng con Mị Ma kia không?”

Phong Nghiệp còn chẳng thèm liếc sang bên kia, hắn lạnh lùng đáp: “Không thể.”

Thời Lưu: “?”

“Vậy sao ngươi không đi giúp đi?”

Phong Nghiệp: “Sao ta phải giúp?”

Thời Lưu buột miệng nói: “Ngươi thích muội ấy mà!”

Phong Nghiệp: “?”

Không chỉ Phong Nghiệp dùng ánh chết chóc nặng nề áp lực nhìn Thời Lưu, mà ngay cả Thời Ly đang đánh nhau cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn nàng.

“...Tê.”

Thất thần là phải trả giá đắt.

Thân ảnh của Thời Ly sững lại, lui sang một bên, trên cổ tay có chút vết máu nhuộm đỏ y phục trắng như tuyết, Thời Lưu nhìn thấy từ đằng xa, ánh mắt run lên, lật đật định chạy đến đó.

Mí mắt của Phong Nghiệp giật giật, đè nàng lại, cúi người, khàn giọng hỏi: “Sao ai ngươi cũng muốn cứu thế?”

“Ta — —”

“Đến phiên ngươi à?”

Thời Lưu không cãi lại hắn, bởi vì nàng trông thấy, trước khi Phong Nghiệp mở miệng, Yến Thu Bạch đã lách người đến bên cạnh Thời Ly, chiếc quạt xếp màu trắng mở ra không biết bao nhiêu nan quạt, phối hợp với kiếm quang, bắt đầu một trận cận chiến với Mị Ma.

Mị Ma vừa lộ ra nụ cười đắc ý lập tức đen mặt.

Từ rất xa, nó xoay mặt, liếc nhìn Thời Lưu.

“Ừng ực.”

Thời Lưu nuốt một ngụm nước bọt.

Cơ thể của Mị Ma được bao phủ bởi lân phiến màu xanh, dáng người thướt tha, ngũ quan yêu dị nhưng vô cùng xinh đẹp.

Cho nên nguyên nhân Thời Lưu bị dọa chỉ có một:

Tròng trắng của con Mị Ma này quá lớn.

Hai mắt màu xám trắng, tròng đen chỉ bé như cây kim.

Nhìn từ xa, vừa u ám vừa hãi hùng.

Chẳng những thế nó còn nở một nụ cười âm trầm với nàng.

Thời Lưu: “...!”

Đúng lúc này, giọng nói quả quyết của Yến Thu Bạch truyền tới: “Mị Ma có trợ thủ, Phương Quỳnh, bảo vệ muội ấy.”

“?”

Thời Lưu chưa kịp phản ứng lại, ngay lúc biểu cảm của Mị Ma trở nên bực tức, nàng trông thấy một khuôn mặt già nua nhăn nheo bay đến từ một nơi gần nàng.

Kẻ này có tròng trắng mắt cực lớn và tròng đen bé như kim châm.

“!!”

Thời Lưu chỉ hận sao mình không ngất đi luôn cho rồi.

Thoáng nhìn qua tiểu cô nương sợ đến mức sắc mặt trắng xanh, không còn chút huyết sắc, tựa như con chim cút đáng thương, một tiếng cười trầm thấp khàn khàn của ai đó truyền đến từ trên đỉnh đầu.

“Chẳng phải ngay cả ta ngươi cũng không sợ sao?”

“Ngươi mà trông giống như thế, ta cũng sẽ sợ.”

Giọng Thời Lưu run run, răng va vào nhau lập cập.

Nguyên nhân nàng nói lắp bắp như thế chỉ có một, ngay lúc lão già bay đến gần người nàng, Phong Nghiệp đã đỡ lấy nàng nhanh chóng lui về sau, tránh đi một trảo hung ác muốn xé toạc tim nàng.

Thấy lão già bị khống chế lần nữa đuổi theo mình, nụ cười của Phong Nghiệp càng trở nên lạnh lẽo.

Tựa như sương tuyết giá rét của mùa đông đọng trên lông mày của hắn, cảm xúc trong con ngươi đen kịt như bị đông cứng thành huyền băng.

Hắn đặt thiếu nữ vào góc tường sau lưng, “Đứng ở đây.”

Phong Nghiệp hạ tay xuống, ống sáo xanh biếc xuất hiện giữa những ngón tay thon dài của hắn.

Ánh sáng mỏng lạnh lẽo bắn ra từ thân sáo, giống như một thanh kiếm vô hình nhưng có thể cắt nát hết mọi khiên giáp cứng rắn của thế gian.

Lui vào trong góc, lúc này Thời Lưu mới nhận ra lão già vừa lao tới kia — Chính là Tam trưởng lão dẫn đội xuống U Minh lịch luyện của Thời gia.

Đôi đồng tử quỷ dị của lão có thần sắc trống rỗng chết lặng giống hệt Mị Ma, thế có nghĩa là lão đã dính chiêu, bị Mị Ma điều khiển.

Bên kia.

Dưới sự tấn công của Yến Thu Bạch và Thời Ly, Mị Ma dần rơi xuống thế hạ phong, nó nhếch nhác né tránh, lớn tiếng thét lên: “Gϊếŧ bọn chúng đi!”

“Tam trưởng lão!”

Sắc mặt của Thời Ly đột ngột thay đổi, nàng thu hồi lại kiếm quang: “Thu Bạch sư huynh, Tam trưởng lão đã nhập Thiên Cảnh gần trăm năm, công lực thâm hậu, mặc dù tu vi của Phương Quỳnh sư huynh có tiến bộ nhưng chưa chắc có thể đối phó với ông ấy!”

Ngay cả trong trận chiến sinh tử, công tử mặc trường bào xanh lơ vẫn luôn bình tĩnh điềm đạm, nghe Thời Ly nói, hắn khẽ gật đầu:

“Không sao, muội đi giúp hắn đi.”

“Sư huynh cẩn thận.”

Thời Ly lùi lại.

Đối mặt với một mình Yến Thu Bạch, đồng tử lỗ kim của Mị Ma khẽ nheo lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng thè ra nhẹ nhàng liếʍ môi: “Tốt, chỉ còn một vị tiểu công tử thôi à? Đừng sợ, ngươi đẹp mắt như vậy, ta chắc chắn không nỡ gϊếŧ ngươi, dù thế nào ta cũng phải đem người lên giường trong tẩm cung để hưởng thụ.”

“......”

Nếu tu giả của một tiên môn chính đạo nào đó nghe được lời này, ít nhất cũng phải sôi máu, tức giận ra tay ngăn chặn lời nói hoang đường dâʍ ɭσạи này của Mị Ma.

Gấp gáp tất sinh rối loạn.

Mị Ma đã đánh cược cơ hội chiến thắng vào kẽ hở rối loạn này.

Nhưng sự thật đã khiến nó thất vọng —

Trước mặt nó là thiên kiêu công tử chính trực mẫu mực điển hình, bốn bề tĩnh lặng, trong đôi mắt ôn hòa trìu mến không một chút gợn sóng.

Nghe hết toàn bộ lời bỡn cợt của nó, thanh niên chỉ rủ mắt xuống, nói:

“Ta không muốn gϊếŧ ngươi.”

Mị Ma cảnh giác.

Chiếc quạt xếp mà nó cảm thấy nguy hiểm nhất ngay từ khi bắt đầu chậm rãi mở ra ba cái nan quạt.

“— —!”

Đồng tử của Mị Ma đột nhiên co rút lại, tròng mắt lỗ kim gần như biến mất.

Sau một tiếng hét thảm thiết, Mị Ma đυ.ng ngã mấy cây cột lớn, nôn ra máu.

Yến Thu Bạch thu quạt lại, đang định đuổi theo thì giọng nói gấp gáp của Thời Ly chợt vang lên sau lưng hắn.

“Sư huynh thủ hạ lưu tình!!”

“?”

Yến Thu Bạch bất ngờ nên dừng lại, quay lại phía sau.

Cảnh tượng đập vào mắt hắn chính là — —

Ống sáo ngọc bích giống như một lưỡi kiếm, bỗng nhiên xuyên vào ngực của con rối Tam trưởng lão, một cột máu đỏ tươi chướng mắt bắn ra.

“Bịch.”

Trưởng lão tắt thở rơi từ trên không xuống, khiến bụi bậm bị hất lên.

Máu tựa mai đỏ, lốm đa lốm đốm khắp áo bào màu xám.

Sắc mặt của Thời Ly tái nhợt, kiếm khí hạ xuống, quỳ trên mặt đất kiểm tra tình huống của Tam trưởng lão Thời gia.

Một lát sau, hai mắt của nàng đỏ bừng, hung hăng quay đầu lại: “Phương Quỳnh sư huynh! Huynh điên rồi sao? Tại sao lại phải gϊếŧ Tam trưởng lão?”

Phong Nghiệp đang cau mày.

Hắn cúi đầu nhìn ống sáo màu ngọc bích, vẻ mặt lạnh lùng hơi chán ghét — Cây sáo nhuốm máu, dơ bẩn xấu xí.

Ống tay áo dưới áo choàng nâng lên, thanh niên nhíu mày phẩy tay.

Ống sáo ngọc bích run lên, vết máu trên đó hóa thành sương máu, sau đó chậm rãi tan biến giữa không trung.

Lúc này, nếp gấp giữa hai hàng mày của Phong Nghiệp mới nới lỏng ra, hắn lãnh lãnh đạm đạm nhướng mày: “Kẻ khống chế lão không phải Mị Ma mà là Yểm Ma. Cho dù ngươi trói lão mang về thì cũng không cứu được.”

“Vậy huynh cũng không thể — ”

“Thời Ly sư muội.” Thân ảnh của Yến Thu Bạch nhoáng lên, xuất hiện ở bên cạnh Thời Ly, đè lấy vai nàng khi nàng tức giận đứng lên.

Cúi đầu quan sát thi thể trên mặt đất, sau đó Yến Thu Bạch ngẩng đầu lên: “Hắn nói đúng. Thật sự là thủ bút của Yểm Ma, thuật Hồi Thiên Vô.”

“......”

Thời Ly cắn chặt bờ môi.

Nàng sinh ra và lớn lên ở Thời gia, các trưởng bối và trưởng lão của Thời gia luôn yêu thương nàng, mỗi một người đều như huynh như cha, nên tất nhiên nàng khó lòng dứt bỏ.

Thời Lưu bước ra từ trong góc, lưỡng lự đứng nhìn.

Nàng không quen thuộc với vị trưởng lão nằm trên mặt đất kia, có lẽ trước khi bị nhốt vào tiểu viện khuất trong rừng sâu đã từng gặp mặt, nhưng bọn họ không thèm quan tâm đến sự tồn tại của nàng nên nàng cũng không có tình cảm gì với bọn họ.

Thế nhưng Thời Ly là bào muội của nàng, tuy rất ít chung đυ.ng, trí nhớ cũng đã mơ hồ từ lâu, nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ đeo kiếm quỳ trên mặt đất với đôi mắt đỏ hoe, nàng cũng không khỏi có chút khó chịu.

Thật ra nàng biết rõ — —

Không phải sau khi biết không cứu người được Phong Nghiệp mới nảy sinh sát ý.

Thời Lưu ngẩng đầu lên, nhìn Phong Nghiệp.

Vừa rồi lúc hắn hợp tác với Thời Ly, ngăn cản con rối trưởng lão, chỉ có Thời Lưu đứng trong góc nhìn thấy, hắn lợi dụng một đòn tấn công, bẻ gãy ngón tay đeo nhẫn Giới Tử có chứa Lưu Ảnh Thạch, sau đó cất nhẫn vào trong tay áo.

Lưu Ảnh Thạch…

Đã bị hắn lấy đi rồi.

Cho nên sau này bất kể là làm bị thương hay gϊếŧ chết, hắn cũng không hề mảy may do dự.

Lần đầu tiên Thời Lưu sâu sắc nhận ra, bạch y thiếu niên một thoáng kinh hồng trong Quỷ Ngục, ngay cả ánh trăng tuyệt đẹp của cũng không sánh bằng hắn, dưới gương mặt tựa như trích tiên kia chính là tâm tính ma đầu độc ác lạnh lùng đến tột đỉnh.

“Ha ha, ha ha ha ha ha… Ta rất thích xem những kẻ đạo đức giả như các ngươi chém gϊếŧ lẫn nhau!”

Trong cát bụi phế tích, Mị Ma quần áo rách rưới, chật vật chống vào cột đá đổ nát để ngồi dậy, nó dựa vào cây cột nứt toác: “Đừng vội khóc, thời gian đã hết, các ngươi sắp được cùng lão già này xuống đường Hoàng Tuyền rồi! Ha ha ha ha ha…!”

Theo điệu cười khàn khàn điên loạn của Mị Ma, toàn bộ Thông Thiên Các bỗng lắc lư, cột đá chống đỡ và mái nhà kịch liệt rung chuyển.

Như thể cả tòa nhà đang lung lay sắp đổ xuống.

“Không ổn.” Hai mắt Thời Ly đỏ hoe, bỏ qua khổ sở, trên mặt lộ ra một tia hoảng sợ hiếm thấy, “Trong Thông Thiên Các có cấm chế tự hủy và giam cầm — Trước đó ả kéo dài thời gian để chờ đợi cấm chế khởi động!”

“Không sai!!”

Mị Ma hung hăng phất tay áo, gian nan đứng dậy trong phế tích, bờ môi đỏ như máu toét ra đến tận mang tai, nở một cười cực kỳ khủng bố.

“Một khi cấm chế được khởi động, đừng nói là đám oắt con trẻ tuổi như các người, dù là gia chủ của Thời gia và Thái thượng trưởng lão của Huyền Môn thì cũng khó lòng thoát được trong khoảng thời gian ngắn!”

“Ha ha ha ha ha…”

“Ta không cần cầm chân các ngươi lâu, trong vòng mười lần hô hấp, các ngươi nhất định phải bồi táng ở đây cùng ta, ha ha ha — —”

Tiếng cười thê lương xuyên qua màng nhĩ khiến ba người Thời Lưu sắc mặt trắng bệch.

Thời Ly và Yến Thu Bạch nhìn nhau, mỗi người lấy ra nhẫn Giới Tử hoặc túi Tu Di.

Hai người đều là thiên kiêu được kỳ vọng cao trong tam đại thế lực tu giả của Phàm giới, khi đi ra ngoài lịch luyện, trên người mỗi người đều có một đạo pháp thuật hoặc pháp bảo được trưởng bối tặng để bảo vệ tính mạng.

Ngay lúc này, nhất định phải lấy ra dùng.

Hai người chuẩn bị ra tay.

Tiếng cười bén nhọn điên cuồng của Mị Ma đột nhiên ngừng lại, nó đột nhiên cứng đờ tại chỗ, vẻ kinh hãi cực độ từ từ hiện lên trên gương mặt của nó.

“Không, không thể nào, cấm chế đã khởi động không thể nào dừng lại…”

Mị Ma dần trở nên cuồng loạn, vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo đến mức không giữ được mặt người, đồng tử co lại đến mức chẳng thấy đâu nhìn thẳng về phía bốn người.

“Là kẻ nào! Là kẻ nào làm! Là kẻ nào đã phá cấm chế ‘Phong’ ‘Nhã’ của ta! Là —”

“Vù vù!”

Một tiếng sáo vang lên. Mị Ma bị đánh bay vào tường.

Trong đám cát bụi mù mịt, Mị Ma cả người đầy máu bò ra, nó vẫn khó tin nổi mà mở to mắt.

Thanh niên ra tay lười nhác rủ mắt xuống.

“Nơi bẩn thỉu của ngươi, lại là dám xưng Phong Nhã. Đốt đi, coi như tích đức cho chủ tử của ngươi.”

“Là ngươi? Ta gϊếŧ ngươi!”

Khóe mắt huyết hồng của Mị Ma như muốn vỡ ra, nó giống như bị điên, mặc kệ tất cả mà lao thẳng lên.

“Các ngươi.”

Phong Nghiệp không nhìn nó, hơi nghiêng mặt, liếc Yến Thu Bạch và Thời Ly: “Cấm chế phá rồi, tòa nhà này sắp sập, không đi cứu người à?”

“......”

Thời Ly đỏ mắt liếc hắn, xoay người vung phi kiếm, ngự kiếm bay ra khỏi lầu, thẳng tắp rơi xuống bên ngoài.

Yến Thu Bạch liếc nhìn “Thời La”: “Bảo vệ muội ấy.”

Trường bào xanh lơ cũng rời khỏi lầu bảy của Thông Thiên Các.

Lúc này, Mị Ma bị thương nặng đã bay tới trước mặt Phong Nghiệp, cách chỉ một thước.

Móng tay đen dài nhọn hoắc hung ác nhắm thẳng vào Phong Nghiệp, Phong Nghiệp nghiêng mặt, rồi nghiêng người một cái để tránh đi, sau đó vung ống sáo lên.

“Phanh!”

Mị Ma bay ra ngoài một lần nữa.

Lần này khi nện vào cột đá, nó phun ra mấy ngụm máu đen, bộ dạng nửa sống nửa chết, không còn thấy hơi thở.

Từ đầu đến cuối, Phong Nghiệp không hề liếc nó một cái.

Thẳng đến lúc này, tay áo của hắn nhấc lên, từ ngón tay mảnh khảnh cho đến cổ tay lạnh như sương tuyết lộ ra dưới áo choàng đen, sau đó hắn tùy tiện phẩy một cái.

Xoạch!

Một nhánh cây rất nhỏ và khô héo bay ra từ trong phế tích.

Rơi xuống lòng bàn tay của Phong Nghiệp.

Ánh mắt của Thời Lưu run lên: “Đây chính là mảnh vỡ của Thiên Đàn Mộc?”

Phong Nghiệp không đáp lại.

Cách đó không xa, Mị Ma sắp chết dường như đang hồi quang phản chiếu (*), chậm rãi bò dậy, nó nhếch nhác diêm dúa lòe loẹt dựa vào một cột đá bị gãy một nửa, tái nhợt suy yếu mà giễu cợt:

(*) Hồi quang phản chiếu: ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.

“Mấy đứa oắt con, thế mà lại phát hiện cấm chế che giấu Thiên Đàn Mộc, khó trách bà đây thua trong tay các ngươi…”

Nói xong, nó ho ra vài búng máu, môi bị máu nhuộm càng đỏ hơn.

Nụ cười cũng càng thêm mỉa mai.

“Đáng tiếc, cho dù phá cấm chế, phóng thích nó thì cũng vô dụng — Thiên Đàn Mộc là tạo hóa thần vật, trên đời này ngoại trừ trời đất ra, không có vật chứa nào có thể thu nạp được nó, ngươi đừng mơ độc chiếm — ”

Lời nói chưa dứt.

Ngón tay của Phong Nghiệp gảy nhẹ, cành khô được nhét vào lá cây dưới đuôi sáo.

“?!”

Mị Ma giật mình, huyết sắc trên mặt gần như bị rút cạn.

Nhìn bóng dáng thanh niên qua lớp cát bụi mờ mờ, tròng đen tựa lỗ kim của nó chợt mở to, chiếm trọn toàn bộ đồng tử.

Âm thanh cực lớn và kinh hoảng đứt quãng tựa như bị dọa phát khóc vang lên:

“Nhất Diệp Giới! Nhất diệp tạo hóa! Ngươi là Phong —”

Oanh.

Phong Nghiệp cụp mắt xuống và vẫy tay một cách tùy tiện.

Trước cột đá, đầu của Mị Ma nổ tung, thần hồn tan vỡ.

“......”

Bên ngoài lầu gác là những tiếng kêu la kinh hoàng sợ hãi, còn bên trong chỉ có tĩnh mịch im ắng.

Phong Nghiệp rủ ống tay áo xuống, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với Thời Lưu, người đang đứng trong góc với gương mặt tái nhợt, im lặng nhìn hắn.

Đáy mắt của ma tối đen và trống trải tĩnh mịch.

Một lúc sau, hắn giơ tay lên.

Nữ hài như bị một sức mạnh vô hình trói lại, cưỡng chế kéo đến trước mặt hắn.

Ngón tay lạnh như băng chạm lên cánh môi non mịn của nữ hài, lau đi bụi bậm dính trên đó, sau đó nhẹ nhàng dời xuống cằm của nàng.

Giây tiếp theo.

Cằm trắng tuyết của nàng bị hắn hung hăng nắm chặt, bắt buộc phải ngẩng lên.

Ma nhìn xuống từ trên cao.

“Nào, giờ hãy nói cho ta biết, ngươi vẫn không sợ ta à?”

Đồng tử của Thời Lưu khẽ run lên, tầm mắt rời khỏi nơi máu thịt be bét kia, quay đầu lại, yên tĩnh và có chút chật vật nhìn hắn:

“Phong Nghiệp, ngươi muốn gϊếŧ ta luôn sao?”

“Phải thì thế nào.”

Ma khàn giọng cười.

Giọng nói lạnh như băng — —

“Tam Giới phụ ta, tất cả đáng chết.”