Trì Tuyết lưu luyến chia tay Quế Chi, mới ra khỏi cổng đã nhận được cuộc gọi của Herry. Gần đây Herry tìm cô nhiều đến nỗi không cần đặt lịch hẹn trước cũng gặp được anh, Trì Tuyết đã quên luôn nghề nghiệp của anh rồi. Rõ ràng là một nghệ sĩ mà có thời gian dành cho cô, không biết là nên khen ngợi anh biết sắp xếp thời gian, hay là anh quý mình đến độ sẵn sàng dành thời gian cho cô nữa.
"Alo, Herry?"
Herry Nguyễn vừa nghe giọng cô đã cười: "Trì Tuyết, em đang ở đâu?"
“Tôi vừa rời khỏi bệnh viện, Quế Chi tỉnh rồi".
“Tỉnh rồi à? Vậy thì tốt".
Trì Tuyết vẫn còn nhớ chuyện Herry dẫn mình tới tiệc đêm, vô tình thấy Kỷ Nhiên, nên thái độ chẳng mấy kiên nhẫn. Chỉ là Herry giả vờ không biết cô đang giận, chỉ nói:
"Trì Tuyết, tôi quan tâm em vậy em không thấy động lòng sao?"
"Người quan tâm tôi nhiều lắm, cảm ơn anh Herry nhé".
“Đúng là điên mới thích em”.
Trì Tuyết lại chẳng mấy để tâm.
“Được rồi, tôi phải về nhà, anh không còn chuyện gì thì tôi cúp máy trước nhé”.
"Khoan khoan, có chuyện có chuyện”.
Herry vội vàng ngăn Trì Tuyết lại, Trì Tuyết bán tính bán nghi, Herry đã nói cho cô địa chỉ một quán ăn, hẹn gặp cô ở đó, với lí do chuyện này không thể nói qua điện thoại được. Vậy là Trì Tuyết đành đến quán thịt bò nướng, ngồi ăn với Herry một buổi.
Ban đầu Trì Tuyết chỉ đến vì Herry hẹn, nhưng khi đồ ăn ra thì cô tập trung vào ăn uống hơn là nghe Herry luyên thuyên. Đầu tiên, Herry đóng vai chị em bạn dì hỏi dò:
"Trì Tuyết, em còn muốn quay lại với Kỷ Nhiên không?"
Cô không nói một câu, cắm cúi ăn thịt bò, rồi chuyển sang chiến đấu với dĩa sườn nướng mật ong. Herry thấy cô ăn thoải mái như vậy, như đứng đống lửa như ngồi đống than, vậy mà Trì Tuyết vẫn cứ điềm nhiên như không, anh kéo dĩa sườn về phía mình, Trì Tuyết với không tới mới nhìn anh.
“Trời đánh còn tránh miếng ăn..."
“Chồng em sắp có bồ nhí đến nơi, em còn có tâm trạng ăn uống hả?"
Trì Tuyết nghe thấy bồ nhí, hơi ngừng lại, đáng lẽ một bà vợ hợp pháp như cô thì phải nổi giận mới phải, nhưng Trì Tuyết không muốn tỏ ra cho Herry thấy, nên vẫn giấu đi cảm xúc của mình.
“Sao anh biết? Không lẽ anh thích Kỷ Nhiên? Nên phái người theo dõi anh ấy?"
Herry nghe xong khóc không được cười chẳng xong, muốn cốc đầu cô.
“Anh chỉ có hứng thú với vợ anh ta, chứ hiếm lạ gì tên ấy. "
Vợ anh ta là cô, nhìn Herry bằng ánh mắt nhìn người tâm thần. Herry đọc vị được suy nghĩ của cô, thở dài.
“Được rồi, đừng nhìn anh kiểu đấy. Anh nói cho em nghe, bên cạnh chồng em mới có thư kí mới. Tên là Quyên. Theo nguồn tin của anh, Quyên là bạn từ nhỏ của Kỷ Nhiên, hai người rất thân thiết. Bây giờ cô ấy còn làm thư kí riêng cho chồng em, em có thấy gì sai sai không? "
Trì Tuyết nghe vậy lắc đầu.
"Nếu là bạn từ nhỏ, muốn yêu đương đâu đợi
đến bây giờ”.
Herry nhìn Trì Tuyết, chẳng biết cô cấu tạo từ gì mà suy nghĩ khác thường như thế. Herry mới bắt đầu kể lại tận tình.
“Tối qua anh dự tiệc, thấy cô ấy đi bên cạnh chồng em. Thư kí riêng, che ô, rót nước, em thấy đây là công việc à?"
Trì Tuyết suýt thì gật đầu.
Herry mới nói một câu sâu xa.
“Anh nói cho em biết, bây giờ hai người vẫn
còn là vợ chồng, em không ngại mình lên báo thêm mấy bận để tăng doanh thu cho đồng nghiệp thì cứ để yên đừng quan tâm chuyện này".
Trì Tuyết ăn tiếp sườn, nhưng lần này không thấy vị gì nữa. Có lẽ Herry giữ sườn quá lâu nên nguội mất, làm thức ăn cũng biến vị mất rồi. Trì Tuyết không ăn nữa, cũng không bận tâm chuyện Herry nói, vừa ăn xong là lập tức về nhà.
Chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vừa tới cổng đã thấy một cô gái đứng trước nhà mình. Trì Tuyết đi sang cô ấy, ban đầu còn nghĩ cô ấy đợi bạn. Bởi vì cô ấy mặc một cái váy dài màu xanh lam, mái tóc dài mượt mà, nhìn xa đã thấy dịu dàng cao quý. Khi Trì Tuyết đi ngang, không tự chủ mà nhìn thêm mấy bận. Vừa lúc Quyên cũng nhìn sang cô, Trì Tuyết đối mắt với Quyên, định bước đi thì Quyên đã bước đến trước mặt.
“Chào Trì Tuyết ”.
Trì Tuyết thấy Quyên mỉm cười, không nhớ là mình có quen một người đẹp thế này mà bản thân không hay biết gì. Cô ngớ ra, rồi lại thấy Quyên gật đầu chào, không tự chủ cũng chào theo.
“Cô là...?"
“Tôi là Quyên, chắc Trì Tuyết chưa biết tôi đâu".
Trì Tuyết biết cô rồi, có cần thiêng đến mức này không? Herry vừa nhắc xong người thật đã xuất hiện trước mặt cô rồi. Trì Tuyết không khỏi cảm thán cho sự trùng hợp này, nhưng vẫn giữ đúng phép lịch sự xa cách Quyên. Thân là vợ chính thức của Kỷ Nhiên, trong trường hợp gặp người tình của anh vẫn phải điềm tĩnh ung dung, vậy mà Trì Tuyết chỉ thấy trong lòng hơi khó chịu, không thể nào chấp nhận được Kỷ Nhiên thật sự muốn tìm trai gái bên ngoài.
Quyên thấy Trì Tuyết không nói năng, đã tiến lên trước mặt Trì Tuyết, đưa tay về phía cô. Trì Tuyết thoáng thấy hương trà thơm, như thể người trước mặt này. Trì Tuyết chợt nghĩ, nếu Kỷ Nhiên thích cô ấy thật, hẳn là cũng có lí do.
“Bây giờ cô có rãnh không? Có thể cùng tôi nói chuyện một chút không?"
Trì Tuyết nhìn thấy Quyên đứng ngay trước cổng, thở dài một đỗi rồi gật đầu. Cô ấy ngăn cửa vậy rồi, cô còn có thể nói không sao? Quyên âm thầm gật đầu, rồi nói với Trì Tuyết.
“Vậy chúng ta đi uống café nhé?”
Trì Tuyết lắc đầu từ chối.
"Có chuyện gì cô cứ nói ra đi, không cần phải ra café làm gì".
Quyên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.
"Là chuyện liên quan đến anh Kỷ Nhiên".
Anh Kỷ Nhiên, gọi thân thiết đúng như thông tin cô nghe được. Trì Tuyết gật đầu, ngoài chuyện của Kỷ Nhiên ra, đúng là hai người chẳng có chủ đề gì mà nói cùng nhau. Mà vô tình, chủ đề duy nhất ấy cũng là đề tài cô không muốn chia sẻ cùng cô ấy nhất. Quyên không để tâm đến Trì Tuyết sẽ đau khổ hay cảm thấy xót xa gì vì mình tìm tới cửa, cô chỉ giới thiệu bình thường.
“Quyên với anh Kỷ Nhiên quen nhau từ nhỏ, hồi mười bảy tuổi, Quyên phải ra nước ngoài định cư, nên không gặp anh ấy đến giờ. Hy vọng Trì Tuyết không ghen hay hiểu nhầm gì anh Kỷ Nhiên ".
Quyên tự biên tự diễn, Trì Tuyết chỉ đứng cạnh lẳng lặng lắng nghe. Nguyên tắc của cô là ít nói làm nhiều. Nói dài nói dai nói dại, nên Quyên nói, chỉ thấy Trì Tuyết đứng đó không hề tức giận gì. Cô ta hơi bất ngờ, không biết Trì Tuyết quá tin tưởng Kỷ Nhiên hay cố tỏ ra điềm tĩnh, vậy là nói tiếp.
"Lúc ấy Quyên ra nước ngoài, anh ấy còn không thèm đi tiễn. Sau này về nước, muốn tìm công việc nên mới đến Eudora, ai ngờ anh ấy cho Quyên làm thư kí riêng. Sau này đi với anh ấy cũng vì công việc thôi, lỡ có ảnh hay gì quá thân mật, hi vọng cô cũng đừng trách gì anh ấy. Chẳng qua công việc yêu cầu vậy, nghề thư kí nhạy cảm vậy đó."
Quyên l*иg tay sau mấy lọn tóc mềm, gài ra sau tai lộ ra hạt ngọc trên tai.
Trì Tuyết nhìn một chút, cố gắng nhìn gương mặt mỉm cười của Quyên mà không tài nào nhìn được, nên chỉ chăm chăm nhìn chất ngọc trên tai cô.
Cô nhìn Quyên đứng trước mặt, nụ cười thì dịu dàng, dáng vẻ thì đoan trang. Chỉ nhìn qua thôi cũng thấy đây là người lớn lên trong sự yêu chiều sủng ái của bố mẹ, bảo sao anh không thương... Quyên lập lờ nước đôi, vô tình đánh động lòng của Trì Tuyết. Nói là đừng hiểu lầm, lại chạy đến đây nói với cô đủ lời mờ ám.
“Anh Kỷ Nhiên rất dịu dàng, trong công việc giúp đỡ Quyên rất nhiều. Chỉ là nghe nói anh ấy cưới vợ rồi, Quyên cứ mong gặp một lần mãi mà không được gặp, mãi tới hôm nay mới gặp được. Sau này có dịp mình đi uống nước nhé!"
"Nghe đâu Tuyết làm ở tòa soạn phải không? Công việc chắc bận lắm nhỉ, anh Kỷ Nhiên cứ nhắc Tuyết suốt. Cho dù bận cũng dành thời gian cho anh ấy một chút, anh Kỷ Nhiên bên ngoài là mẫu đàn ông dễ được phụ nữ quyến luyến, Tuyết nhớ giữ cho chắc vào nhé".
Trì Tuyết rũ mắt, một người phụ nữ khác nói cô phải giữ chặt chồng mình vào. Trì Tuyết không biết mình nên cảm ơn cô ấy lo quá nhiều, hay nên mắng cô ấy quản chuyện không đâu? Trì Tuyết bấy giờ mới nhìn Quyên, chỉ thấy cô cúi đầu e thẹn như thiếu nữ đôi mươi, Quyên lại nói.
“Qua nhiều năm vậy rồi anh ấy vẫn thích mẫu người tóc dài nhỉ, tóc Trì Tuyết đẹp ghê ấy, không biết Tuyết dùng dầu gội nào?”
Trì Tuyết chỉ nhớ mấy lần anh luồn tay vào tóc cô, Kỷ Nhiên bảo thích tóc dài, nên mỗi lần sấy tóc giúp cô đều cẩn thận dịu dàng, nói đến bây giờ, Trì Tuyết còn không biết mục đích của Quyên thì quả là ngu ngốc. Trì Tuyết chợt hiểu ra, tối nay có một cô gái dịu dàng, ăn mặc lịch sự đoan trang đứng trước cổng nhà mình chờ hơn hai tiếng để gặp mình vì lí do gì. Đơn giản là để khoe khoang cô bên cạnh anh những năm tháng Trì Tuyết còn chưa biết anh? Không chỉ như thế, là dằn mặt.
Trì Tuyết hiểu ra, dằn mặt cũng phải có vốn liếng mà dằn mặt, người đã bên cạnh từ nhỏ đến lớn, dĩ nhiên đầy đủ vốn liếng ấy rồi.
Vậy là Trì Tuyết thôi không nói gì nữa, nhìn mấy sợi tóc của Quyên bay phấp phới trong gió lạnh, đột nhiên nghe thấy giọng ai vang đến từ phía sau:
“Quyên, em làm gì ở đây?"