Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!

Chương 47

Xác nhận đã gửi đi thành công, Mabi nhét điện thoại vào túi, đi tới quầy gọi ông chủ mang ra hai phần há cảo, vừa ăn vừa chăm chú xem tiếp tình tiết trước mắt.

Mấy ngày nay không khí vô cùng rét, Hàn Chính sợ cô bị nhiễm lạnh nên đã mở cửa kéo cô vào trong, đưa tới một ly nước ấm vừa đun không lâu.

- Giờ thì có thể nói không, cậu muốn học xăm làm gì?

- Xăm cho người, chẳng lẽ xăm cho Tiểu Cẩu?

Tiểu Cẩu là giống chó Tây Tạng của chị Đình nuôi ở sân sau, mấy lần Hàn Chính tới cũng có gặp qua. Biết cô giả ngốc cố tình không muốn trả lời câu hỏi mà anh ta đã hỏi, dù sao trước đó cũng đã như vậy, anh ta liền không nói thêm tiếng nào.

- Tới đây.

Cô và Hàn Chính đi vào phòng kính bên trong, tạp âm bên ngoài đều bị ngăn lại, vô cùng yên tĩnh.

Cặm cụi gần hai giờ đồng hồ, Uyên Ninh cuối cùng cũng có thể làm quen với kim xăm, coi như tương đối đã hiểu được nó hoạt động thế nào. Đúng là sự khai phá mới đối với cô, khá thú vị.

Hàn Chính có ý muốn giữ cô lại cùng đi ăn tối, nhưng Uyên Ninh đã lập tức từ chối, không nói lý do đã nổ máy xe rời đi. Cô từ lâu đã phát hiện có người theo dõi mình, còn ngồi ăn uống rất thoải mái bên kia đường. Thế nhưng cô không qua đó bắt quả tang, chỉ nở nụ cười đầy ẩn ý rồi lái xe đi về.

Hai ngày liên tiếp trôi qua, mọi thứ vẫn vậy. Lục Khải Ưng vẫn không có hồi âm gì cho cô, cô mỗi tối đều đến chỗ Hàn Chính học xăm. Khuya về thì giúp chị Đình trông nom mấy bàn chơi bài, thi thoảng thì uống rượu cho đến say rồi đi ngủ.

Giữa tháng mười hai, tuyết năm nay không biết vì sao lại rơi muộn hơn, không khí lạnh như sắp đóng băng tất cả.

Cuối tuần đến, thường tình thì những ngày như này Sa Thiềm sẽ rất đông khách, nhưng có lẽ do khí trời quá rét buốt, người đi cũng ngại phải ra ngoài, nên chỉ có lưa thưa vài người quen.

Nhϊếp San thêm củi vào lò sưởi, cô ấy vừa nhìn vào điện thoại trên tay vừa nói với đám người Tần Khinh Ân bên này, Uyên Ninh ngồi một mình ở bàn rượu trong góc cũng nghe thấy.

- Hình như đêm nay tuyết sẽ rơi, nhưng dự báo nói chỉ rơi một tiếng là ngưng rồi.

Á Văn rửa nho xong, đem đến cho cô một đĩa.

- Không có nói cụ thể là giờ nào sao?

- Không có!

Bỗng dưng tâm trạng mọi người lại yểu xìu, có lẽ muốn đi ngắm tuyết nhưng ngại trời lạnh, cộng thêm không biết chính xác sẽ rơi khi nào. Đằng nào thì sau khi Sa Thiềm đóng cửa, ai nấy đều cũng đã mệt mỏi hết.

Uyên Ninh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhoài người ra ngoài nhìn ngó một vòng, cô cảm nhận được trong lòng mình rất nôn nao, nó thôi thúc cô nên đi ra ngoài. Chẳng lẽ hôm nay Lục Khải Ưng sẽ về sao, hôm nay tuyết sẽ rơi mà.

Cô muốn tin vào trực giác của mình một lần, xoay người đi lên phòng lấy chiếc áo khoác dài của Lục Khải Ưng mặc vào, cài cút ở cổ lại kính đáo, giấu nửa cái cằm vào đó.

- Em là con sâu sợ lạnh mà, trời này còn muốn ra ngoài?

Chị Đình thấy cô xuống với bộ dạng đó liền hỏi, mọi người cũng nhìn qua. Uyên Ninh giấu miệng vào trong áo nên khi cười không ai nhận ra, chỉ thấy được khoé mắt cô cong cong, nháy mắt với chị Đình rồi nhanh chóng chạy đi.

Cô nhớ, giữa những gian nhà lớn ở Ưng Ngụ Trạch có một cây hoa đào rất to, mùa này chắc là đang nở rộ một màu hồng phấn rồi. Cô muốn lúc cô và Lục Khải Ưng gặp lại nhau sẽ là dưới gốc hoa anh đào kia.

Sải từng bước vừa phải trên đường, đi qua một con đường bán đồ ăn đêm, tiếng gọi rao bán đồ ngay hai bên vang vọng khắp lối đi, sự đông đúc dường như sắp đánh tan đi cái lạnh. Mắt cô nhìn qua từng chỗ một, ở đây cũng có hoa anh đào, gió thổi nhẹ qua cánh hoa liền rơi rụng xuống như mưa, mùi thơm nhẹ nhàng.

Cách chỗ cô không xa có một xe hàng bán kẹo hồ lô, mấy cây kẹo cắm xen kẽ nhau trên cột rơm, một màu đỏ bóng bẩy bắt mắt. Cô bé cột tóc hai bên đứng khoảng chừng tới bụng cô đang đưa tay lên đòi kẹo, miệng chúm chím liên tiếp gọi ba.

Tiếng gọi đó, cùng tuổi thơ tưởng chừng như là lẽ thường như vậy, thế nhưng cô chưa bao giờ được trải qua. Một tiếng ‘ba’, cô còn chưa được gọi một lần nào.

Bỗng dưng sự nôn nao trong lòng lại bị lấp đầy bởi nỗi sợ hãi, cô nhanh bước qua khỏi chỗ đó, hô hấp dần không thể kiểm soát nổi, đầu bắt đầu đau đến khó thở.

Hai bàn tay cô nhét trong túi áo run lên, cô chạy nhanh tới gốc cây anh đào phía trước, ẩn sau bóng tối ngồi thụp xuống.

Đầu cô vùi vào giữa hai đầu gối, cô bịt hai tai lại thật chặt, như rất sợ mọi âm thanh phát ra lúc này. Trong tiềm thức của cô lại nhớ về chín năm trước, sự túng quẫn, sợ hãi khi ngồi trên chiếc ô tô kia, cô đau đớn đến không khóc nổi.

Mẹ cô đâu, mẹ cô treo cổ tự vẫn rồi, cô không còn ai cả.

Cô không còn ai cả!

Câu nói ác nghiệt đó cứ vang dội trong đầu cô, khó nghe đến mức đinh tai nhức óc.

Bỗng dưng cả cơ thể cô được ôm trọn lấy, hơi thở ấm áp nhưng bàn tay lại nhiễm hơi lạnh kia vuốt ve lấy cô, mùi hương quen thuộc, cô không kiềm chế nổi khóc lên thành tiếng.

Trái tim của Lục Khải Ưng như bị bóp nát, đau lòng nhìn người đang khóc trong lòng.

Cô khóc đến nất nghẹn, anh cúi đầu xuống tìm gương mặt cô nâng lên, cau mày lau đi những giọt nước mắt ướt đẫm, anh âu yếm hôn lên mí mắt cô, giọng nói khàn khàn truyền vào tai cô.

- Sao lại khóc?

Chẳng biết vì sao người trước mắt là Lục Khải Ưng lại khiến cô cảm thấy uất ức đến vậy, cô không nín lại được, chỉ muốn dựa dẫm vào anh, đắm chìm trong vòng tay này mà yếu đuối.

Năm đó lúc mẹ mất, mọi người xung quanh đều chế giễu cô là đồ sao chổi, là khắc tinh khiến mẹ cô phải tan cửa nát nhà, chết tức chết tưởi. Vì vậy bây giờ cô rất sợ, cô sợ Lục Khải Ưng cũng sẽ bị cô liên lụy, mãi không thấy hồi âm, trong lòng cô đã muốn điên dại.

Nhưng anh về rồi, anh đã bình an vô sự mà trở về.

Hai hàng lông mi của cô nặng trĩu nước mắt, đôi mắt lờ đờ yếu sức mà nhìn anh chăm chú.

- Lục Khải Ưng, em không cho phép anh xa em nữa, không cho phép…!

- Được rồi…em khóc xấu chết đi được, cười lên anh xem nào.

- Cười cái đầu anh đấy, trở về em phải kiểm tra, nếu trên người anh có vết thương nào thì liệu hồn với em!

Anh chỉ ôn nhu nhìn cô cười, mặc cho cô đang xách tai mình cũng không phản ứng. Ánh mắt anh quan sát kĩ càng cả người cô từ trên xuống dưới, rồi dừng trên cái áo cô đang mặc.

Một làn gió thổi nhẹ qua, hàng ngàn cánh hoa anh đào rụng xuống, lất phất trong đêm tối. Có đâu đó những hạt tuyết trắng xoá cũng bắt đầu hoà mình cùng, rơi xuống, rồi nhanh chóng tan ra trên mái tóc cả hai người.

Uyên Ninh kinh ngạc ngẩn đầu lên, tuyết lưa thưa rơi vào gương mặt cô, lành lạnh nhưng trong lòng cô lại ấm áp cực độ.

Có người từng nói, nếu ở cùng người mình yêu ngắm tuyết đầu mùa, cả hai sẽ được bên nhau đến trọn đời.

Tuy chưa có ai chứng thực được điều đó là đúng hay sai, nhưng cô vẫn luôn muốn, người đứng bên cạnh mình trong trận tuyết đầu mùa này, là Lục Khải Ưng.

Anh và cô vẫn đang trong tư thế ngồi xổm đối diện nhau, khi cô ngẩn đầu lên thì cả toàn thân đều dựa cả vào anh, nhân lúc cô còn chưa hoàn hồn lại, anh đã vòng tay xuống, nâng mông bế cô lên.

- Á, anh làm gì thế?

Anh kéo chân cô ngoặm vào hông mình, khoảng cách giữa hai người dường như không còn nữa.

- Ngoan, ngồi lâu tê chân.

Trong tư thế này, cô lại cao hơn anh được một chút, cô cúi đầu xuống, vịn lấy gương mặt anh, nghiêm túc nói.

- Lục Khải Ưng, tuyết rơi rồi!

Anh bình lặng mà đáp lại ừ, đôi mắt anh mê ly như muốn câu đi hồn phách của cô. Uyên Ninh càng cúi thấp, choàng tay ôm thật chặt cổ của anh.

Vừa nâng mũi chân bước đi, dồn hết lực chú ý vào cơ thể đang bám chặt lấy mình, giọng nói anh nhẹ nhàng, phiêu lãng trong đêm lạnh.

- Em không giặt áo, hửm?

- …không muốn giặt!

- Lại lười biếng sao?

- …nó có mùi của anh, giặt sẽ bị bay mùi.

Cuôc trò chuyện nhỏ nhẹ ngày càng xa dần, rất nhanh đã bị lấn át bởi tiếng rao ngoài đường, tiếng còi xe in ỏi, tiếng trẻ con đùa nghịch với nhau.

Từ xa, trong làn tuyết trắng xoá, kèm theo cơn gió lạnh thổi rét buốt lòng người, Hàn Chính đứng sừng sững nhìn theo với đôi bàn tay siết chặt, cố kiểm soát cảm xúc bản thân đến nổi cắn chặt quai hàm.

Rất lâu rồi lại rất lâu, không biết đã đứng tự khi nào, chiếc áo ngoài của anh ta đã không tránh khỏi bị nhuộm một màu trắng, càng lúc càng dày lên. Cuối cùng, Hàn Chính cũng buông lỏng tay, lặng lẽ xoay người bước đi, dần dần mất bóng.

Nguồn tình cảm đơn phương Hàn Chính âm thầm dành cho cô, có lẽ…đến cuối cùng cũng chỉ có trời biết đất biết.