Thần Thật Là Yếu Đuối

Quyển 1 - Chương 14: Tạ lễ

Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Ninh Như Thâm được Cảnh Nghiễn kéo về lều.

Mặt cậu đỏ ửng lên, mắt mất tiêu cự, quanh người tỏa ra mùi rượu thoang thoảng. Cảnh Nhạc thấy thế thì vội vàng sai người hầu đi múc nước.

Ninh Như Thâm ngồi ngẩn ngơ cạnh giường, chờ nước được bưng tới.

Không lâu sau, âm thanh gì đó vang lên bên ngoài lều.

Cảnh Nghiễn nói: "Nhanh vậy sao.", sau đó đứng dậy nhận lấy nước, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng Đức Toàn ở bên ngoài:

"Ninh đại nhân, bệ hạ triệu kiến."

Hai cha con Cảnh gia đều sững sờ.

Ninh Như Thâm chầm chậm mở mắt:?

- --

Bên ngoài lều, Lý Vô Đình đứng chắp tay sau lưng.

Rèm cửa vén lên, Ninh Như Thâm thò đầu ra ngoài. Cậu nhìn thấy hắn thì tỏ ra ngơ ngác, chậm rãi lên tiếng: "Thần... tham kiến bệ hạ."

Lý Vô Đình nhìn thấy cậu thì quay người đi, "Đi theo trẫm."

Ninh Như Thâm chớp mắt, sau đó cất bước đi theo.

Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu vẫn tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn.

Lý Vô Đình liếc nhìn, trong đầu lại hiện lên câu nói vô cùng chuẩn xác khiến người ta đau đầu:

Say đến mức mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.

Cả hai và đám cung nhân cùng vòng qua doanh trại để đến bờ sông ở phía sau.

Nơi này yên tĩnh không người, chỉ có nước sông chảy róc rách.

Ninh Như Thâm và Lý Vô Đình đứng trước dòng sông phản chiếu ánh sáng lóng lánh. Hắn bảo Đức Toàn và những người hầu khác lùi ra xa mười bước chân, sau đó mới quay lại nhìn cậu.

"Biết vì sao trẫm gọi khanh ra đây không."

Ninh Như Thâm vô thức buột miệng, "Ngắm tuyết ngắm sao ngắm trăng, bàn luận từ thơ từ ca phú tới nhân sinh triết học." [1]

[1] Lời thoại của Tử Vy trong Hoàn Châu Cách Cách phần 2 tập 10.

"..."

Khóe miệng của Lý Vô Đình giật nhẹ, "Trẫm rảnh rỗi đến vậy sao?"

Ninh Như Thâm cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn.

Vậy thì vì sao? Muốn thủ tiêu rồi vứt xác cậu ở đây à?

Cơn bực bội qua đi, sắc mặt của Lý Vô Đình bình tĩnh trở lại. Hắn cẩn thận đánh giá gương mặt ngây thơ vô tội trước mắt, "Sau khi Ninh khanh bị thương ở đầu thì lời nói cử chỉ trái ngược hoàn toàn với trước kia."

Đầu Ninh Như Thâm vẫn trống rỗng, "Thần... không nhớ những chuyện trước kia nữa."

"Không nhớ những chuyện trước kia nhưng lại nhớ cách ăn rau bọc thịt?"

"Có những thứ đã được khắc ghi vào trong tâm hồn rồi ạ."

"..." Lý Vô Đình hé miệng, "Không cần thiết phải vậy."

Hôm nay Ninh Như Thâm đã ngồi xe hơn nửa ngày trời, lại suýt thì ngã ngựa, rồi còn uống cả rượu. Lúc này men say pha lẫn với cơn buồn ngủ, dần dần khiến cho giọng nói của Lý Vô Đình trở nên mơ hồ.

Cậu thoáng nghe thấy vài chữ "còn nhớ không?", "có biết không?".... Cậu đều lắc đầu nguầy nguậy.

Đến cuối cùng cậu buồn ngủ díp cả mắt, thật sự không thể nhịn được nữa, "Bệ hạ."

Lý Vô Đình ngừng hỏi.

Ninh Như Thâm nhìn hắn với đôi mắt đỏ bừng tội nghiệp, "Thần buồn ngủ quá à..."

Câu nói này thật sự rất vô lễ.

Làm gì có thần tử nào dám nói như vậy với Thánh thượng?

Nhưng hình như Lý Vô Đình không hề để bụng, hắn nhìn Ninh Như Thâm một lát, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cậu rồi kéo lại gần...

Bên dưới ánh trăng, tất cả những cảm xúc trong đáy mắt Ninh Như Thâm đều bại lộ trước mắt Lý Vô Đình. Hắn thậm chí còn có thể nhìn rõ hàng mi của cậu đang khẽ run lên.

Lý Vô Đình nhìn không chớp mắt, khẽ hỏi: "Trẫm hỏi một lần cuối cùng. Tổng cộng mười hai cánh Cấm Quân trước Kim Loan Điện... Ninh khanh còn nhớ hay không?"

Nếu như người này cũng sống lại giống như hắn, chắc chắn sẽ có phản ứng khi nghe đến sự biến vạn tiễn xuyên tâm trước Kim Loan Điện vào năm Thừa Hóa thứ mười lăm ấy.

Ninh Như Thâm buồn ngủ muốn chết, "Cho dù là mười hai cộng hay mười tám cộng thì thần cũng chẳng nhớ gì cả... Thần muốn đi ngủ..."

Lý Vô Đình, "..."

Hắn quyết tâm hỏi đến cùng, đành thử một lần nữa, "Thập Nhất là ai?"

Ninh Như Thâm, "Tên ăn trộm mà ngài phái đến."

...Xem ra lần này là nói thật.

Lý Vô Đình trầm tư một lát rồi buông cậu ra, "Trẫm nghĩ nhiều rồi. Khanh quay về đi."

"Cảm ơn bệ hạ." Ninh Như Thâm chẳng còn hơi đâu để hành lễ nữa, vừa díp mắt vừa cất bước quay về. Cậu vừa mới đi được một bước thì đột nhiên vấp phải một gò đất nhỏ, loạng choạng ngã chúi về phía trước.

Hai tay cậu vồ lấy không khí, bỗng nhiên bắt được một cánh tay.

Cách lớp vải áo, cậu có thể cảm nhận được da thịt rắc chắc ấm nóng bên dưới tay mình.

Cảm giác ấy nóng đến mức khiến hơi men trên người cậu cũng nóng theo. Má Ninh Như Thâm đỏ ửng, nốt ruồi son trên vành tai càng thêm rực rỡ.

Ninh Như Thâm bám vào tay của Lý Vô Đình rồi ngẩng đầu lên nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ninh Như Thâm khẽ cử động bàn tay đang nắm vào cánh tay hắn.

Cậu thấy Lý Vô Đình hé môi định nói gì đó, nhưng một giọng nói dõng dạc lạnh lùng đột nhiên vang lên ở phía xa:

"Ai đang ở đó!"

Một luồng sáng cắt qua màn đêm, Doãn Chiếu xách đao, hô to ra phía sau doanh trại.

Cơn buồn ngủ của Ninh Như Thâm giảm bớt ba phần!

Cậu và Lý Vô Đình cùng quay đầu nhìn.

Cả hai thấy Lý Cảnh Dục ngã cái rầm ở phía sau doanh trại, lại còn tiện tay kéo theo cả Lý Ứng Đường cũng ngã theo.

Hai người: "Ui da!"

Lý Vô Đình, "..."

Trong cơn hoang mang, Ninh Như Thâm nhìn sang Doãn Chiếu: Ông anh đúng là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực làm hoàng gia mất mặt.

- --

Cuối cùng chẳng biết tình huống khó xử ấy đã kết thúc như thế nào.

Ngày hôm sau, khi Ninh Như Thâm tỉnh dậy thì mặt trời đã lên quá con sào.

Đầu cậu đau âm ỉ, nhớ mang máng rằng tối hôm qua Lý Vô Đình gọi cậu ra ngoài ôn chuyện, lại còn nói cái gì mà "mười tám cộng".

Mười tám cộng là chuyện gì nhỉ?

Lý Vô Đình say rượu hả...

Ninh Như Thâm mơ màng vệ sinh cá nhân và thay quần áo. Bước ra ngoài lều, ánh nắng sáng sủa dễ chịu, gần như tất cả các quan viên đều đến bãi săn cả rồi.

Cậu thong thả đi đến khu vực bên ngoài bãi săn, thấy Lý Cảnh Dục cũng đang ở đó.

Bên người Lý Cảnh Dục có rất nhiều cung nhân và thị vệ. Nhìn thấy Ninh Như Thâm, Lý Cảnh Dục vẫy tay, "Ninh đại nhân, ngươi đi cùng bản vương đi!"

Vốn dĩ Ninh Như Thâm không muốn đi, nhưng cậu nhìn thấy rừng núi rậm rạp xanh tươi phía xa thì lại thấy hứng thú: "Vâng, điện hạ."

Thị vệ dắt ra một con ngựa lớn và một con nhỏ hơn.

Lý Cảnh Dục nhìn thấy con ngựa lớn của Ninh Như Thâm thì không chịu cưỡi ngựa nhỏ nữa, túm lấy vạt áo của cậu muốn cùng nhau cưỡi trên ngựa lớn.

Ninh Như Thâm, "Điện hạ, thần không thạo cưỡi ngựa."

Lý Cảnh Dục, "Để thị vệ dắt ngựa cho chúng ta."

Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ, "Được."

Hai người cùng cưỡi một con ngựa, để thị vệ dắt vào trong bãi săn. Tới gần rồi thì đυ.ng phải Doãn Chiếu đang đứng lau chùi đao ở lối vào.

Ninh Như Thâm chào hỏi: "Doãn Chỉ huy không đi theo Ngự giá à?"

Doãn Chiếu nhìn thanh đao sáng choang với khuôn mặt không cảm xúc, "Bệ hạ bảo ta đợi ở đây, ngài nói đứng canh lối vào là nhiệm vụ quan trọng nhất."

"..." Tâm trạng Ninh Như Thâm lại trở nên phức tạp.

Ông anh cũng bị đuổi việc rồi à.

Cậu có lòng khách sáo một câu "Doãn Chỉ huy tập trung đứng canh nhé", sau đó đi vào khu rừng cùng với Lý Cảnh Dục: Cẩm Y Vệ các người nên cẩn thận cái mồm của mình đi.

Tạm biệt Doãn Chiếu, cả đoàn người cùng vào trong rừng.

Ninh Như Thâm nhìn thấy Doãn Chiếu thì lại nhớ đến sự việc tối hôm qua, cậu hỏi Lý Cảnh Dục đang ngồi phía trước mình: "Tiểu điện hạ, tối hôm qua ngài và Hiên Vương chạy ra ngoài làm gì vậy?"

Lý Cảnh Dục đáp: "À, Nhị hoàng huynh bảo là muốn xem hoàng huynh làm gì ngươi."

Ninh Như Thâm: "..."

Thằng nhóc này có ý thức được mình vừa nói gì không vậy.

Lý Cảnh Dục, "Hoàng huynh vẫn chưa có phi tử đâu."

"?" Tuy không biết hai câu này liên quan gì đến nhau nhưng Ninh Như Thâm vẫn bị thu hút sự chú ý, "Tại sao?"

"Trước đây..." Lý Cảnh Dục nằm trong lòng cậu, thì thầm nói: "Tình cảnh của hoành huynh rất khốn khó, phải bảo vệ ta, Nhị hoàng huynh, Thục Thái phi nương nương, lại còn phải cảnh giác với những người xung quanh, cho nên không nạp bất cứ phi tử nào cả."

Ninh Như Thâm nghe mà thất thần, "Ồ."

Lý Cảnh Dục lén nhìn vẻ mặt của cậu rồi nói: "Hoàng huynh luôn tự giữ mình trong sạch."

Ninh Như Thâm hùa theo gật đầu, "Bệ hạ đúng là một bậc quân tử rất khắc kỷ và đứng đắn."

Nhưng cậu lại không nhịn được mà nghĩ:

Khắc kỷ như vậy mà không bị bức bối hay sao?

Cấm dục đến tận bây giờ, sau này phi tử có chịu nổi không?

À, bảo sao mà tối hôm qua lại rủ cậu đi nói chuyện mười tám cộng. Hóa ra là say rượu nên nói ra lời thật lòng...

Đang buồn rầu thay cho người ta, Lý Cảnh Dục ở trong lòng cậu bỗng rướn cổ lên.

Thằng nhóc nhìn cậu, "Ninh đại nhân đang nghĩ gì vậy? Hình như từ trong mắt ngươi, ta có thể nhìn thấy một thế giới mà ta không nên bước chân vào."

"..." Ninh Như Thâm vặn cổ nó lại, "Vậy thì điện hạ dừng bước đi ạ."

- --

Vùng ven bãi săn đều là những con thú hoang rất lành.

Bọn họ đi vào sâu hơn, nhìn thấy toàn là thỏ, gà rừng và chim sẻ.

Cả đoàn người dần dần thả lỏng hơn.

Ninh Như Thâm đang ôm lấy Lý Cảnh Dục để giúp nó cầm cung bắn gà rừng thì nghe thấy tiếng "sột soạt" ở tán cây trên đỉnh đầu. Cậu ngẩng lên nhìn, thấy một con rắn rơi xuống...

Ninh Như Thâm: "Đù má!"

Thị vệ xung quanh vội vàng cầm kiếm xông lên, lập tức gϊếŧ chết con rắn.

Nguy hiểm đã qua đi, Ninh Như Thâm vừa bình tĩnh lại thì nghe tiếng thị vệ hô to: "Cẩn thận!"

Cậu quay đầu lại, thấy một con rắn màu xanh lục đang trườn qua bụi cây sau lưng rồi xông thẳng về phía mình...

Tim Ninh Như Thâm thắt lại, cúi đầu ôm chặt lấy thằng nhóc Lý Cảnh Dục vào lòng.

Thị vệ đồng loạt giương cung.

Một mũi tên bất chợt xuyên qua không khí và bay tới trước cả khi thị vệ ra tay.

Ninh Như Thâm cảm thấy tóc mình hơi bay lên, sau đó nghe thấy âm thanh mũi tên xuyên thủng da thịt và găm xuống đất: Phụp.

Cùng lúc ấy, mái tóc dài của cậu xõa tung ra sau lưng.

Bốn phía đều hô to: "...Bệ hạ?"

Ninh Như Thâm ngẩng đầu lên.

Cách đó hơn mười bước chân, Lý Vô Đình cưỡi trên một con ngựa lớn với vẻ mặt lạnh lẽo. Hắn giương cây cung trên tay và nhìn về phía này.

Ở bụi cây phía sau, một mũi tên cắm chuẩn xác vào con rắn xanh lục dài bảy tấc. Lông vũ vẫn còn hơi rung lên, nó đã xuyên qua chiếc dây cột tóc màu đỏ có đính ngọc của Ninh Như Thâm.

Ánh mắt của hai người chạm nhau.

Lý Vô Đình thấy Ninh Như Thâm ôm chặt Lý Cảnh Dục vào lòng, đôi vai gầy yếu ấy rõ ràng cũng đang rất sợ hãi nhưng vẫn không chịu buông tay.

Hắn mím môi lại.

Cách đó mười bước, Lý Cảnh Dục ngồi trên lưng ngựa giãy giụa, "Ninh đại nhân, ngươi ôm bản vương chặt quá."

Ninh Như Thâm buông tay ra rồi cáo lỗi, "Xin lỗi, vừa rồi thần sợ quá."

Lý Cảnh Dục: "Vậy ngươi ôm bản vương tiếp đi, cho đỡ sợ."

Lý Vô Đình, "..."

Thị vệ ở xung quanh đều quỳ xuống đất, "Thuộc hạ không kịp hộ giá, mong bệ hạ trách tội!"

"Hoàng huynh!" Lý Cảnh Dục vội vàng nhảy xuống ngựa để xin tha cho họ.

"Thôi vậy." Lý Vô Đình phẩy tay, "Các ngươi..."

Chưa kịp dứt lời thì lại có tiếng vó ngựa rầm rập dần lại gần từ khu rừng phía sau. Hiên Vương Lý Ứng Đường kéo theo một con hươu chạy tới.

"Bệ hạ đã săn được gì thế! Xem con hươu của thần..."

Giọng nói của hắn im bặt.

Lý Ứng Đường nhìn cây cung trong tay Lý Vô Đình rồi nhìn Ninh Như Thâm đang xõa tung tóc, cuối cùng nhìn chiếc dây cột tóc bị mũi tên xuyên thủng: "Hóa ra là săn được Ninh đại nhân..."

Hắn chầm chậm cáo lui, "Thần còn kém cỏi quá."

Lý Vô Đình, "...Quay lại đây!"

- --

Một khắc sau.

Cả đoàn người cùng cưỡi ngựa quay về.

Lý Cảnh Dục ngồi trên ngựa của Lý Ứng Đường. Ninh Như Thâm nhìn hai anh em họ, tâm trạng vô cùng phức tạp:

Từ lúc cậu tỉnh dậy thì thấy họ cứ nói những câu rất vô lý.

Chọc giận Lý Vô Đình rồi thấy chưa.

Hai anh em chọc giận Lý Vô Đình nên không dám đi cạnh hắn, Ninh Như Thâm bị ép phải đi ở giữa bọn họ.

Lý Ứng Đường mở miệng để cứu vãn tình hình, "Bản vương mạo phạm rồi... Ninh đại nhân có công bảo vệ Cảnh Dục, nên ban thưởng!"

Hắn nói xong thì lấy một miếng ngọc trên người ra, "Đây là quà của bản vương thưởng cho ngươi."

Lý Cảnh Dục cũng lấy một chuỗi vòng trên người ra, "Đây là quà của bản vương thưởng cho ngươi."

"Đa tạ điện hạ." Ninh Như Thâm nhận quà.

Hai người cùng quay đầu ra nhìn Lý Vô Đình.

Lý Vô Đình, "..."

Ninh Như Thâm vội vàng xua tay, "Không cần không cần đâu, đó là bổn phận của thần mà."

Cậu vừa nói vừa nhìn Lý Vô Đình, giống như là đang mong chờ món quà của hắn.

Gân trán Lý Vô Đình nảy lên, "...Ninh Sâm!"

- --------

Lời tác giả:

Ninh Như Thâm: Bệ hạ không tặng quà cho ta sao OvO

Lý Ứng Đường: Bọn ta tặng quà cả rồi, tùy bệ hạ đấy~

Lý Vô Đình:... (bị lương tâm cắn rứt)