Hứa Kính Tông và Lý Mặc gặp mặt nhau trong chính đường, sau khi hành lễ xong, Hứa Kính Tông cười nói: "Cảnh trí ở Hoa Châu thật sự rất đẹp nếu Lý ngự sử đã đến vậy nhất định phải đi ngắm nhìn một chút."
Nghe xong lời nói khách sáo này Lý Mặc lạnh lùng nói: "Lão phu phụng mệnh đến đây, Hứa sứ quân có thể gọi sao chổi tới đây không?
Đây là muốn ra tay với cố vấn của lão phu sao?
Hứa Kính Tông cảm thấy lòng đau như cắt: "Chuyện này chỉ sợ có chút hiểu lầm."
Không thể không nói lời hứa đáng giá ngàn vàng của lão Hứa thực sự không phải khoác lác, hắn đã hứa sẽ bảo vệ Giả Bình An thì tuyệt đối sẽ không lùi bước.
"Trước chuyến đi này, điện hạ cho ta toàn quyền tự quyết định."
Lý Mặc nghiêm mặt, Hứa Kính Tông thầm than trong lòng, hai chân nhũn ra không thể tiếp tục ngăn cản được nữa.
Tùy ý quyết định nếu như hắn vẫn còn ngăn cản, Lý Mặc cũng sẽ dám cho kẻ khác bắt hắn lại.
Giả Bình An đang dạy Dương Đức Lợi đọc chữ ở trong nhà.
Khi nhìn thấy người của Bách kỵ cùng một tiểu quan của châu nha đến, Giả Bình An chết lặng.
Bách kỵ so với Phủ binh trông hoàn toàn khác biệt, sự thờ ơ và khí chất lạnh lùng của họ lộ ra vô cùng mạnh mẽ. Nó giống như hiến binh ở thế hệ sau vậy.
"Sứ quân triệu gặp!"
Sứ quân cái đầu quỷ!
Giả Bình An biết rằng những người này chắc chắn đến từ Trường An.
Lấy cớ là lão Hứa triệu hồi nhưng đây là muốn lừa hắn ra ngoài rồi gϊếŧ.
Trong lòng hắn dâng lên sợ hãi, cũng may nhờ vào thời gian di chuyển trên đường từ Dương Gia ổ đến huyện lỵ cũng làm cho hắn nhẹ nhõm hơn nhiều.
Khi nhìn thấy Lý Mặc, Giả Bình An mỉm cười.
Lý Mặc lạnh lùng nói: "Lão phu Lý Mặc, ngươi chính là sao chổi?"
Giả Bình An theo bản năng nói: "Xin hỏi Lý ngự sự, người có bằng chứng nào cho thấy mỗ là sao chổi không?"
Lý Mặc liếc hắn một cái "Ngươi từ nhỏ đã là người xui xẻo. . ."
"Thế gian có rất nhiều người được coi là xui xẻo."
Sau khi gặp được Lý Mặc, Giả Bình An đoán rằng đã có chuyện gì đó xảy ra và nếu hắn còn giữ im lặng không nói gì, hắn sẽ ngay lập tức bị bắt đi trấn áp.
Nghĩ đến việc bị giam lỏng ở trong một nơi tối tăm nào đó, hắn đâm ra hoảng sợ.
Lý Mặc giật mình, đúng vậy! Trên đời này có rất nhiều người xui xẻo, so với Giả Bình An còn nhiều người xui xẻo hơn, vì vậy lấy việc này buộc tội hắn có chút không thỏa đáng.
"Ngươi khắc chết tổ phụ của mình."
Giả Bình An chân thành hỏi: “Đại Đường này chỉ có mỗi một mình mỗ là cô nhi sao?”
Tốt!
Lý Mặc lại lần nữa bị nghẹn họng.
Đúng thế!
Cô nhi ở Đại Đường thật sự cũng rất nhiều, thật vô lý khi đổ hết tội cho Giả Bình An.
Lý Mặc được xưng là ngự sử số một, cũng chính là Ngụy Chinh có danh khí lớn, ngay thẳng không a dua.
Vì vậy, hắn là người nói đạo lý sẽ không làm bậy.
“Nhưng ngươi khắc hai vị đế vương, giải thích thế nào?” Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Giả Bình An vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng.
Thời đại này bảo thủ, mê tín chính là một loại thái độ sống, nếu bạn cho rằng họ dốt nát, khờ dại, thì họ lại cho rằng tư tưởng của bạn lệch lạc. Đây là sự khác biệt về nhận thức của thời đại.
Giả Bình An bất đắc dĩ nói: "Trên thế gian này có quá nhiều chuyện trùng hợp, vừa đúng lúc có người rời đi thì nhất định có người được sinh ra ở một nơi nào đó trên thế gian. Sinh, lão, bệnh, tử, mặt trời mọc rồi lặn, cái này là chân lý luôn tồn tại trên đời, không ai có thể tránh được… vậy nên mỗ nghĩ...."
Hắn nhìn mọi người rồi chậm rãi nói: "Cao tổ hoàng đế qua đời năm bảy mươi tuổi, tiên đế năm mươi mốt tuổi băng hà, tính trong các triều đại hoàng đế có thể coi là trường thọ không phải sao?"
Ngay khi câu hỏi này được nói ra, tất cả mọi người đều bị sốc.
Đúng thế!
Cao tổ hoàng đế có thể nói là trường thọ, tiên đế... tiên đế cũng không được coi là đoản mệnh... nói như vậy…. vậy...
"Nhưng ngươi vẫn là một tên sao chổi." Lý Mặc lắc đầu, cười lạnh nói: "Ngươi nói người xui xẻo có rất nhiều, đúng là vậy, nhưng có ai có nhiều chuyện trùng hợp như ngươi? Không có, nếu ngươi có thể tìm được một người xui xẻo như ngươi, mỗ sẽ ở của cung điện kêu oan giúp ngươi!"
Giả Bình An muốn là nhất định có nhưng lại không có bằng chứng.
Lý Mặc hừ lạnh một tiếng: “Mỗ tới Hoa Châu là để điều tra chuyện Hứa Kính Tông và ngươi thông đồng. Ngươi trở về nhà đi, từ hôm nay không được bước chân ra khỏi nhà nữa. "
Đây là giam lỏng tại gia?
Giả Bình An nghĩ thấy có gì đó sai, trên người hắn có tai tiếng của ngôi sao chổi không ai dám gϊếŧ chết hắn. Nhưng còn lão Hứa thì sao?
Lão Hứa cõng nồi thay hắn, nếu lần này xảy ra chuyện gì, khả năng cao sẽ bị ném ra đường.
Tấm lá chắn này tốt biết bao! Lại không thể giữ lại sao?
Giả Bình An cảm thấy hơi tiếc nuối và sau đó trở về nhà.
Hứa Kính Tông tức giận nói: "Lão phu thì sao? Lẽ nào ngươi dám giam lỏng lão phu sao?
Lý Mặc xoay người, chắp tay ra sau lưng nhìn hắn: "Ngươi có thể thử ra ngoài!"
Hơn mười mấy Bách kỵ nhìn chằm chằm vào Hứa Kính Tông, Hứa Kính Tông muốn phản kháng lại nhớ đến Lý Mặc tính tình ngay thẳng, sợ bị xử lý cho nên giả vờ bình tĩnh nhưng chân hắn đã mềm nhũn hoảng sợ chỉ trích: "Lão phu trước nay chưa từng làm chuyện thẹn với lòng, sợ cái gì?"
Liêu Toàn nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của hắn không khỏi thở dài nói: "Bình tĩnh, quả nhiên đúng là sứ quân."
Hứa Kính Tông cũng bị quản thúc trong châu nha, đám người Bách kỵ đang canh giữ hắn, đến đi nhà xí một tấc cũng không rời.
Lão phu đang gặp nguy hiểm!
Hứa Kính Tông buồn bã phẫn nộ không đến không có từ nào giải thích được nhưng hắn vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, nếu hắn cúi đầu những gì hắn có được sẽ mất hết.
.....