Chương 2: “Chồng à…. Chúng ta đem đêm tân hôn trở lại đi!”
Lại lần nữa tỉnh lại, Hạ Tri Dao nhìn phòng ngủ quen thuộc, lại quay đầu nhìn người đàn ông đang xem điện thoại bên cạnh, trong lúc nhất thời không phản ứng lại, duỗi tay véo vào đùi một cái.
A! Đau quá! Không phải là mơ! Là sự thật! Cô trọng sinh rồi!
Vẻ mặt người đàn ông trước mặt không có chút độ ấm, nhưng như cũ không ảnh hưởng đến độ đẹp trai của anh, sống mũi cao thẳng, mí mắt phượng, môi mỏng.
Hạ Tri Dao chỉ muốn tát cho mình hai bạt tai, có một soái ca như vậy mà cô còn một hai phải treo trên người Cố Tư Triết kia làm gì không biết.
Mệt, quá mệt rồi!
Chỉ cần nhớ đến cảnh anh quỳ gối trước bia mộ của mình khóc đến đau khổ tột cùng, Hạ Tri Dao liền đau lòng muốn chết.
Không sao! Anh ấy không biết cách biểu đạt tình yêu thì đời này cô sẽ làm nó thay anh.
Mặc Diễn lúc làm việc thực nghiêm túc, căn bản không đoán được Hạ Tri Dao đột nhiên chồm qua người anh, làm anh giật mình rớt di động xuống.
“.......”
Anh cho rằng cô đang nằm mơ, bởi vì tư thế ngủ của cô vợ nhỏ anh không tốt lắm.
Nhưng khi cúi đầu mới phát hiện trên mặt cô vợ nhỏ tràn đầy nước mắt, anh nhíu nhíu mày, duỗi tay vỗ vỗ người cô, “Gặp ác mộng à?”
Hạ Tri Dao khóc lóc lắc đầu, cô nhìn trai đẹp trước mặt, lại nhớ đến cảnh anh quỳ gối trước mộ mình, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Mặc Diễn không biết cách dỗ người, bàn tay anh vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô, “Có thể nói cho anh biết không?”
Hạ Tri Dao ôm chặt eo anh, ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Mặc Diễn, đó là cô mua cho anh.
Thân thể mềm mại ở trong lòng ngực mình khiến mặt mày Mặc Diễn ôn nhu không ít, “Không muốn thì không cần nói.”
Cẩn thận ngẫm lại, Mặc Diễn kỳ thật đối với cô rất tốt, cô muốn cái gì anh cũng chiều theo, cũng không làm việc gì khiến cô ghét, cho nên đêm tân hôn của hai người họ cũng không phát sinh việc gì, nghĩ đến đây Hạ Tri Dao còn rất áy náy.
Dù sao anh cũng 28 tuổi, sắp 30 rồi, đều nói đàn ông 30 như hổ như sói, là giai đoạn du͙© vọиɠ mãnh liệt nhất, nhưng vì cô mà Mặc Diễn đều nhịn xuống.
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định, “Chồng à, sau này em sẽ không thích Cố Tư Triết nữa, em chỉ thích anh thôi, chúng ta đem đêm tân hôn trở lại đi!”
Nói xong Hạ Tri Dao liền lớn mật đem váy ngủ màu trắng vén lên trên, cởϊ qυầи lót xuống, vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
Mặc Diễn nhìn nơi riêng tư của phụ nữ, nơi đó trắng tinh không tì vết, không có lấy một sợi lông tóc, âʍ ѵậŧ cùng môi âʍ ɦộ màu hồng nhạt rất xinh đẹp, anh nuốt nuốt nước miếng, căn bản chưa phản ứng kịp Hạ Tri Dao đang làm cái gì.
Lỗ tai Mặc Diễn phiếm hồng, sau đó xốc chăn bước xuống giường, đem điện thoại nhặt lên rồi rời khỏi phòng ngủ, lưu lại Hạ Tri Dao một tay vén váy một tay còn đang kéo qυầи ɭóŧ xuống.
“?”
Không phải nói Mặc Diễn thích mình sao? Anh như thế nào không đè cô ra mà hung hăng làm?
Hạ Tri Dao nhụt chí đem qυầи ɭóŧ mặc tốt, ngồi trên giường thở dài, cô cầm lấy di động nhìn lịch, phát hiện hôm nay là tròn một năm cô gả cho Mặc Diễn, kiếp trước lúc này cô không ở cùng anh, mà là làm đồ ăn khuya đưa đến cho Cố Tư Triết đang tăng ca.
“........ Kiếp trước sao mình có thể ngu ngốc như vậy chứ!”
Cô muốn bồi thường Mặc Diễn!
Vừa nói liền làm, Hạ Tri Dao mang dép lê xuống lầu, đi thẳng một đường hướng phòng bếp, nhìn bác trung niên trước mặt, “Đầu bếp trưởng, dạy cháu làm cơm đi.”
“Phu nhân ngài…….”
Hạ Tri Dao ngắt lời ông, vẻ mặt kiên quyết, “Hôm nay là tròn một năm cưới của vợ chồng cháu, nên cháu muốn tự xuống bếp nấu ăn cho Mặc Diễn.”
Nghe vậy, bếp trưởng ngây ngẩy cả người, trong lòng vẫn còn nghi hoặc nhưng vẫn gật gật đầu.
Phu nhân không thích tiên sinh mà là thích người khác, chuyện này cả nhà đều biết.
Hạ Tri Dao lại chạy đi tìm quản gia, nói với ông mình muốn làm bữa tối dưới ánh nến, muốn ông an bài tìm người mua vật liệu.
“Còn có, tối nay muốn mọi người ủy khuất một chút ở trong phòng, cháu muốn cùng anh ấy ở riêng…..”
“Vâng phu nhân.”
Hạ Tri Dao đổi tính làm người hầu trong nhà đều nghĩ mà sợ, nhưng bọn họ không dám nói ra, chỉ có thể trộm thảo luận ở chỗ cô không nghe thấy.
Hạ Tri Dao vì bữa tối dưới ánh nến này tốn không ít công sức, thời điểm cắt rau còn làm tay bị thương, cô vẫn kiên trì, trang trí cũng tự mình sắp xếp, chờ làm xong hết thảy thì ngồi trước bàn ăn chờ Mặc Diễn trở về.
Vẻ mặt đám người hầu như không thể tin nổi, dù sao trước đó ngày sinh nhật của tiên sinh mà phu nhân cũng không quan tâm, rõ ràng tối hôm qua còn chạy ra ngoài, sao chỉ ngủ một giấc tỉnh dậy liền giống như thay đổi thành một người khác, cuối cùng là bọn họ đang nằm mơ hay là phu nhân vẫn đang mộng du?
…..