Editor: Voicoi08
Tuy rằng bây giờ Tống Trường Lâm đã tham gia vào bộ tộc nợ tiền, nhưng anh không hề có áp lực, trong lòng anh cũng đã biết, khó khăn chỉ là tạm thời, chỉ cần anh có thể thuê được người, giới thiệu được công ty ra ngoài, sau này viễn cảnh phát triển của công ty sẽ tốt vô cùng.
Lưu Hải Sơn tất nhiên cũng đi theo anh tham gia làm một trận, tuy rằng không còn là trả tiền theo đơn hàng, nhưng Tống Trường Lâm trả tiền lương cũng không thấp, công ty lại có hai chiếc xe, anh một chiếc, Lưu Hải Sơn một chiếc, vậy nên tiền công của lái xe và của người khuân vác sẽ không giống nhau.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy tiếc nuối chính là, ba người cùng làm với nhau nhưng Triệu Hỉ Thành lại rời đi, anh ta đi làm cùng Tống Trường Lâm mấy tháng, kiếm được không ít tiền, anh ta quen với việc mỗi ngày nhận được nhiều tiền, cho nên anh ta không thích việc giống như những công nhân phổ thông khác, đến tháng mới nhận lương, chính điều này làm cho anh ta cảm thấy không cam lòng. Đây cũng là chuyện không có cách nào, Tống Trường Lâm mở công ty, không phải tổ chức từ thiện, cho nên anh cũng không thể vì giúp Triệu Hỉ Thành mà không nhận lợi nhuận của bản thân.
Người ta luôn nói có người quen thì dễ làm việc, bên này Tống Trường Lâm chọn xong địa điểm, bên kia Từ Minh Đức cũng chuẩn bị xong giúp anh giấy phép kinh doanh, Tống Trường Lâm nhận được giấy phép kinh doanh, rồi anh lại tìm được nơi làm bảng hiệu, tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ còn việc thuê được người làm thì công ty sẽ khai trương. . .
Tống Trường Lâm nhìn cái điện thoại, anh do dự mãi, cuối cùng không nhịn được vẫn gọi điện thoại về phía bộ đội, anh nghe nói Triệu Dũng đã gọi về nhà anh mấy lần, vì nơi anh ở còn chưa cố định, đối phương cũng không có cách nào để liên lạc được với anh, hôm nay anh gọi điện thoại qua nhất định sẽ bị mắng.
Quả nhiên, bên kia, Triệu Dũng vừa nghe điện thoại, nhận ra là Tống Trường Lâm, anh lập tức lên giọng mắng: “Tống Trường Lâm, có tên oắt con nhà cậu, cũng đã qua bà nó một năm rồi, vậy mà cậu cũng không gửi cho tôi một tin nhắn, mẹ nó, cậu chết ở đâu rồi?”
Triệu Dũng cảm thấy anh sắp tức điên rồi, mối quan hệ giữa anh và Tống Trường Lâm, là tình nghĩa bạn bè,lqd, nhưng cũng không thể nói hết được, nếu Tống Trường Lâm thật sự cần một người bạn không tiếc mạng sống đến giúp anh, thì người đầu tiên lao ra nhất định là Triệu Dũng, hai anh em Tống Trường Sơn đều không đáng tin. Tình cảm sâu nặng như vậy, thế nhưng thằng nhóc kia lại chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà biến mất gần một năm? Anh không coi anh như anh em sao?
Tống Trường Lâm bị mắng nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên, anh cảm thấy lâu rồi anh chưa được nghe đối phương lớn tiếng, thật sự anh cũng có chút nhớ nhung.
“Cậu thành thật khai báo cho mình, hiện tại cậu đang ở đâu? Cậu đưa địa chỉ cố định của cậu cho mình, để mình đỡ phải gọi điện thoại về nhà cậu, mọi người trong nhà cậu đều nói không biết rõ địa chỉ của cậu.” Triệu Dũng mắng khoảng năm phút đồng hồ, cuối cùng anh cũng suy nghĩ kĩ chuyện quan trọng là gì, bây giờ anh không biết rõ địa chỉ của tên nhóc này thì không thể biết rõ ngày nào tên nhóc này lại biến mất không thấy tăm hơi?
“Ha ha, yên tâm, bây giờ mình không thể mất tích được, số điện thoại này là số cố định của mình, sau này nếu cậu muốn tìm mình thì cứ gọi theo số này là được.” Tống Trường Lâm biết bản thân anh đã chọc cho Triệu Dũng tức giận, anh vội vàng cười ha ha, mục đích là muốn đánh trống lảng.
“Ai, cậu đó. . .” Triệu Dũng biết bạn thân không thể biến mất, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Sau khi nghe Tống Trường Lâm gặp chuyện, đừng nói đến việc anh lo lắng như thế nào, ngay cả khi anh đến nhà liên trưởng, chị dâu cũng chảy nước mắt theo, tiền đồ đang sáng lạng như vậy lại không còn, vậy mà ngay cả việc oán trách cũng không được, ai bảo bọn họ là những người tham gia quân ngũ? Ai bảo bọn họ cứ thấy việc nghĩa là hăng hái làm, bắt cướp lại càng là chức trách của họ.
“Bây giờ cậu thế nào? Mình nghe nói cậu còn ở thành phố A? Cậu làm nên chuyện rồi hả? Ngay cả điện thoại cũng có rồi.” Dựa theo tính cách của thằng nhóc nào, nếu không thành công, thì chắc chắn cuộc điện thoại này sẽ bị hoãn lại rất lâu.
“Ha ha, cũng được, đúng rồi, Triệu Dũng, hôm nay mình gọi điện cho cậu để báo tin vui đây, mình có con trai rồi, vợ mình một lần sinh cho mình hai cậu con trai, lợi hại không?” Tống Trường Lâm nhớ đến lúc anh sắp đi Triệu Dũng còn giục anh nhanh chóng về nhà sinh đứa nhỏ, Tống Trường Lâm cảm thấy có chút khó chịu, lúc đó bọn họ đâu ngờ đến ngày hôm nay?
“Được nha.” Triệu Dũng ở bên kia ngạc nhiên đến mức bắt đầu nói tục, rồi lại lập tức nói: “Thằng nhóc, cậu được đó, đây đúng là “Bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân”, nói không sinh thì không sinh, cả đời này liền sinh hai nhóc. Em dâu thật lợi hại.”
“Ha ha, đây là chuyện đương nhiên. . .” Tống Trường Lâm cười ha ha, ngay sau đó anh lại khoe con trai bảo bối của anh với bạn, tiếp đó lại nói về giai đoạn bản thân anh tự xây dựng nghiệp, cho tới bây giờ đã thành công ty chuyển nhà.
Triệu Dũng thấy Tống Trường Lâm đã mở công ty? Mắt anh đỏ lên, kích động nói: “Trường Lâm, mình vẫn biết thằng nhóc như cậu nhất định sẽ không kém mà.” Anh nói như vậy nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu, người anh em của anh có thể đi đến bước này sẽ phải qua bao nhiêu khó khăn? Đi làm công cho người ta để góp tiền? Lúc còn ở bộ đội anh là người mọi chuyện lớn nhỏ đều rõ ràng, lúc đó tâm trạng anh sẽ thế nào? Cũng may ông trời có mắt, cuối cùng anh cũng thành công rồi.
Hai người lại nói chuyện một lát, sau đó Tống Trường Lâm mới nói công ty họ đang cần tìm người? Anh hỏi: “Công ty các cậu cần tuyển người sao? Cậu muốn dạng như nào? Mỗi tháng trả bao nhiêu tiền?”
“Còn dạng gì chứ?" Chỉ cần có sức khỏe, làm việc hành động gì cũng phải biết bí mật là được, tiền lương mỗi tháng là 200, không bao ăn ở, được không? Cậu muốn nhận lời à? Nếu cậu tới thì người anh em là tôi đây sẽ bao ăn ở, tiền lương tùy cậu quyết định.”
“Thằng nhóc nhà cậu cút đi, mình không đến đâu, mình muốn nói là mấy hôm trước mình mới liên lạc với mấy người Chí Học, bây giờ mấy người này không có đường ra, đang ở thành phố B làm bảo vệ cho người ta, tuy rằng làm bảo vệ không cần tốn sức, nhưng so với tiền lương một tháng chỗ cậu thì kém xa, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chuyện tốt đẹp thì phải để cho người nhà trước đi?” Đây đều là binh lính dưới tay anh, cho dù đi ra ngoài nhưng trong lòng anh vẫn nhớ về phía họ.
“Bọn Chí Học đang ở thành phố B sao? Là những ai? Có mấy người?” Lưu Chí Học vốn là lính dưới tay anh, thân thủ và nhân phẩm đều không cần phải nhắc đến, nếu có thể đưa người của mình đến đây thì đúng là chuyện không thể tốt hơn.
Tuy rằng công việc này của bọn họ có chút mệt, nhưng một tháng được 200 đồng thật sự rất cao, năm trước lúc Tống Trường Lâm ở bộ đội tiền lương được bao nhiêu chứ? Cho nên với mức lương anh đưa ra, người đến ứng tuyển cũng không ít, nhưng anh tham gia quân ngũ trong thời gian dài nên cách nhìn người của anh tương đối soi mói, anh quen nhìn những người khỏe mạnh và nhiệt huyết, anh vừa nhìn những người nghiêng nghiêng ngả ngả này là trong lòng lại thấy khó chịu, cho nên chí có thể cưỡng chế rời đi.
“Có Chí Học, Phạm Đông, còn cả Dương Kì và Mã Minh nữa, bốn người bọn họ đều ở thành phố B, hai người làm bảo vệ, hai người vận chuyển hàng hóa cho người ta, nhưng cũng không được bao nhiêu tiền.” Hai ngày trước đối phương còn gọi điện thoại tố khổ với anh, nhưng bây giờ trong bộ đội cũng rất khó khăn, trong lòng anh đang khó chịu đến không nói thành lời, nếu có thể làm việc dưới tay Trường Lâm, coi như là một lần nữa quay lại bộ đội thôi.
“Được, cậu đưa cách liên lạc cho mình, mình lập tức gọi điện thoại cho họ.” Tống Trường Lâm vừa đáp lời, trong lòng anh cũng vui vẻ, đây thật đúng là trời vừa mưa đã có người đưa ô, quả thực quá chuẩn luôn.
Hai người nói chuyện một lát, cuối cùng Triệu Dũng lại các nhận một lần nữa là Tống Trường Lâm sẽ không mất tích, sau đó mới kết thúc cuộc điện thoại đường dài hơn 40 phút.
“Con bà nó, 40 phút? Lần sau để thằng nhóc kia gọi đến, tôi tuyệt đối không gọi cho cậu ta, quá quý rồi.” Tống Trường Lâm vô cùng nhớ đến điện thoại trong văn phòng ở bộ đội, cái đó gọi không mất tiền.
“Anh Tống, anh gọi cuộc điện thoại này thời gian đủ dài, anh vừa nói chuyện xong à?” Lưu Hải Sơn lái ra ra ngoài đưa đồ, vừa về đến nhà thì thấy người này cúp máy.
“Đúng là quá dài, nhưng mà cuối cùng cũng không lãng phí tiền điện thoại của anh, công ty chúng ta tìm được người rồi, nếu bốn thằng nhóc kia đều có thể đến thì công ty chúng ta có thể khai trương rồi.” Tống Trường Lâm đứng dậy rót chén nước, chuẩn bị nhuận giọng rồi tiếp tục gọi.
“Bốn thằng nhóc? Ai vậy?” Tìm người thì dễ nhưng quan trọng là có thể làm việc được hay không? Thật sự kiếm người tay chân sạch sẽ quá khó khăn.
“Yên tâm, đều là những người giống cậu, ban đầu cũng là lính dưới tay anh, không kém được.” Tống Trường Lâm thấy anh quan tâm nên nói lại lời Triệu Dũng một lần nữa khiến Lưu Hải Sơn vô cùng mừng rỡ, tuy rằng không phải chiến hữu của anh, nhưng không nhịn được nghĩ đến chuyện mấy người đều từng đi theo một người, vừa nghĩ đến đã thấy cảm giác thân thiết.
Anh hưng phấn ngồi lên bàn, xoay người cười nhìn Tống Trường Lâm: “Em thấy rất tốt, anh Tống, sau này công ty chúng ta không ngừng lớn mạnh, để đội trưởng Triệu liên tục kéo người giúp chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể giải quyết vấn đề quân nhân phục viên, lại có thể giải quyết vấn đề việc làm, lúc đó nhất định quốc gia cũng sẽ có trợ cấp.”
“Có ghế thì cậu không ngồi mà lại ngồi lên bàn là sao? Cứ như cậu thì cấp trợ cấp làm gì, đi qua một bên.” Tống Trường Lâm tức giận vỗ một cái lên người Lưu Hải Sơn, sau đó tiếp tục gọi điện thoại tìm người.
Bên kia cũng là điện thoại của công ty, cho nên Tống Trường Lâm nhanh chóng nói tìm ai, Lưu Chí Học cũng nhanh chóng trở về, nghe thấy giọng nói của Tống Trường Lâm khiến thằng nhóc này vui đến hỏng mất, lại nghe Tống Trường Lâm nói chuyện về công ty chuyển nhà và số tiền lương từng tháng, đối phương vô cùng dứt khoát nói: “Đội trưởng Tống, em lập tức đi từ chức, dọn dẹp một chút ngày mai bọn em quá, anh trăm ngàn lần đừng tìm người nữa nhé.”
Bọn họ làm việc bên ngoài có quá nhiều chuyện khó chịu, lqd, không nói đến chuyện tiền nhiều tiền ít, mấy người viên chức chính thức đều thấy chướng mắt những người làm bảo vệ như bọn họ, hôm nay làm mệt đến mức mắt cũng trắng bệch ra, ngày mai lại tiếp tục đếm lạc, nếu không phải không có việc gì để làm thì sao anh phải đi làm việc này? Rốt cuộc cuối cùng họ cũng nhìn thấy ánh rạng đông rồi.
Người này vừa cúp điện thoại xong lập tức cởϊ qυầи áo bảo vệ vất lên bàn nói thẳng: “Ông đây mặc kệ, ông đây đi kiếm nhiều tiền cùng đội trưởng.”
Tống Trường Lâm thấy vấn đề còn tồn tại đã được giải quyết, tâm trạng anh cũng tốt hơn nên đi đến chợ mua con cá sống, lại thêm hai cân thịt rồi mới mang theo đồ vật về nhà.
Cái gì? Bạn hỏi không phải anh đang nợ tiền hay sao? Tại sao còn mua đồ, không biết tiết kiệm một chút hay sao? Anh có nợ tiền thì cũng không thể chậm trễ chuyện vợ anh ăn uống, vợ anh có ăn được thì hai con trai của anh mới có thể lớn lên khỏe mạnh, tuyệt đối không thể qua loa, lại nói qua hai ngày nữa chị anh sẽ về quê, còn lại hai ngày này anh cũng muốn để chị anh ăn tốt một chút, không thể để chị anh đi một chuyến uổng công được.
Trương Xảo Phương còn hai ngày nữa là đến trăng tròn, nếu không phải Tống Trường Hà còn lo lắng cho chuyện làm ăn của em trai thì chị đã đi từ mấy hôm trước rồi, tuy rằng hai đứa nhỏ không ngủ mỗi ngày, nhưng đều vô cùng ngoan, chỉ cần được lấp đầy cái bụng nhỏ, rửa sạch mông đít nhỏ, thì đặt nằm một bên cũng không khóc không nháo, thỉnh thoảng chỉ có Tiểu Hữu hấp tấp là rầm rì hai tiếng, nhưng cũng có mẹ của Trương Xảo Phương dỗ dành, loại tình huống như này thì cần nhiều người để làm gì chứ?
Mà mẹ Trương lại chuẩn bị ở lại vài ngày, dù sao bình thường có hai người giúp đỡ chăm sóc, bây giờ chỉ còn lại một mình con gái bà, bà sợ con bà sẽ luống cuống tay chân, cho nên muốn cho cô một giai đoạn để làm quen.
Tống Trường Hà thấy em trai lại mang đồ ăn về, chị nhíu mày trách: “Tại sao em lại mua thịt rồi? Bây giờ em đang trong giai đoạn cần tiền, lại còn mua này mua nọ làm gì?” Chị từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một tháng này là được ăn tốt nhất, mỗi ngày đều cá thịt không ngừng, trứng gà trong nhà cũng đổi dạng làm, cho dù có tiền cũng không thể tiêu như vậy được? Cá thì không nói, Xảo Phương phải cho đứa nhỏ bú sữa, ăn nhiều một chút là tốt, nhưng thịt lại là thừa, trời mùa hè rau xanh nhiều như cậy, có cái gì không thể ăn chứ?
“Chị, anh ấy mua rồi thì chị cứ ăn thôi, mấy ngày nay chị và mẹ em đều mệt, lại nói Trường Lâm một ngày làm việc cũng rất vất vả, cũng phải ăn thêm chút đồ ăn ngon, chị cứ làm đi, làm đi.” Trương Xảo Phương đứng trước cửa nhà, cười tủm tỉm nói, cô thích nhìn người nhà được ăn ngon, mặc đẹp, chỉ cần không tìm phiền phức cho cô, dùng nhiều hay ít tiền cô hoàn toàn không để ý.
“Em là đứa ngốc, sau này hai cậu nhóc kia sẽ phải tiêu rất nhiều tiền, cũng không thể cứ hào phóng như vậy được.” Tống Trường Hà không muốn nghe em dâu khuyên nữa, chị mang theo đồ ăn vào bếp, đi được một nửa chị lại dừng lại, quay đầu hỏi em trai: “Trường Lâm, công ty em có điện thoại rồi hả? Ngày mai chị muốn gọi về nhà một cuộc điện thoại, nói cho mẹ biết ngày kia chị về.”
“Được ạ, mai em gọi, đúng rồi chị, chị về nhà hay là trực tiếp về huyện? Em nói với mẹ nhứ thế nào?” Dù sao một tháng không về, không biết chị anh có muốn về thăm Chi Hiếu trước không.
“Chị. . .” Tống Trường Lâm có chút do dự, quả thật chị cũng nhớ con trai, nhưng lại muộn thêm một ngày thì lại mất không ít tiền đâu, chị đã bỏ lỡ một tháng rồi.
“Chị, sáng mai chị đi cùng Trường Lâm đến công ty đi, sau đó chị tự gọi điện thoại cho mẹ, nói chuyện điện thoại xong thì để Trường Lâm đưa chị đến trung tâm đi dạo, đến đây một tháng chị cũng chỉ đến chợ mà thôi, không có thời gian đi quá xa, lúc về chị cũng có thể nói với người ta chị đã đi đến đâu.” Nếu không phải cô còn đang ở cữ, không thể ra ngoài thì cô đã sớm muốn đưa chị cả đi dạo rồi.
“Em thấy được đó chị, ngày mai chị đi cùng em đi, có mẹ em ở nhà với Xảo Phương rồi, cũng không kém được.” Tống Trường Lâm cũng nghe được, anh cảm thấy vợ anh chú ý không sai, đồng thai anh cũng tự mắng mình vô ý, tại sao lại không nghĩ đến chuyện đưa chị cả ra ngoài đi dạo chứ?
“Dạo cái gì mà dạo, Trường Lâm cũng bận. . .” Tống Trường Hà thấy Trương Xảo Phương nói vậy cũng có chút động lòng, nhưng nghĩ lại, em trai chị đang thời kì gây dựng sự nghiệp, làm sao có thời gian cùng cô chơi đùa được?
“Không có chuyện gì đâu chị, anh ấy đưa chị đến trung tâm, có thời gian thì đi dạo với chị, không có thời gian thì chị tự đi, rồi hẹn thời gian anh ấy lại đến đón chị, cũng không chậm trễ chuyện gì, cứ quyết định vậy đi, ngày mai chị cứ đi đi.” Trương Xảo Phương trực tiếp ra quyết định, đồng thời trong lòng cô đang nghĩ phải nhắc chồng cô một tiếng, xem chị cả thích cái gì thì đừng quên mua một chút, nếu không với tính cách của chị cả thì cho dù có đi trung tâm mua sắm thì cũng chỉ là thật sự đi dạo mà thôi.