Đoạt Xá Thành Thê

Chương 39

Editor: Voicoi08

Cổ Chí Kiệt ngồi trong toilet một lúc lâu để lấy dũng khí, cuối cùng anh ta cảm thấy là do anh ta nghĩ nhiều, dù sao Tống Trường Lâm cũng không biết chuyện anh ta từng làm, Trương Đông Binh cũng không phải người bị nước vào đầu nên chắc là không thể nói chuyện này ra được. Cho nên anh ta vẫn được an toàn, hoàn toàn không có vấn đề gì hết.

Anh ta mang theo tâm trạng thoải mái, bước chân nhẹ nhàng vào phòng, vừa vào nhà đã thấy vợ đi đến quan tâm hỏi: “Chí Kiệt, anh làm sao thế? Mẹ và Trường Lâm nói sắc mặt anh không được tốt, anh có sao không?” Trương Xảo Tĩnh bị mẹ chị mắng xong chị cũng cảm thấy chị có chút không quan tâm đến chồng, em rể cũng nhìn ra được là vẻ mặt anh không được tốt tại sao chị lại không nhìn ra chứ? Thật sự là chị có chút quá đáng.

“Không có chuyện gì, vừa rồi đột nhiên lại bị đau bụng, đi toilet một chuyến đã đỡ nhiều rồi.” Cổ Chí Kiệt cười cười nhìn vợ, anh ta cảm thấy từ sau khi anh ta bị bệnh nặng, càng ngày vợ anh ta càng tốt với anh ta, trước kia anh thật sự là không phải người.

“Vậy là tốt rồi, cha đang đi lấy thuốc cho anh, tí nữa về nhà uống một chút là được.” Trương Xảo Tĩnh thật sự quan tâm đến chồng, dù sao bây giờ Cổ Chí Kiệt còn tốt hơn lúc mới kết hôn nhiều, hai người cũng lấy nhau lâu như vậy, muốn cùng nhau sống qua ngày thì cũng không thể chỉ nhắm vào lỗi của đối phương mà không thả, cho nên chị vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

“Không cần đâu, vừa nãy đi toilet xong đã tốt hơn nhiều rồi, không có chuyện gì.” Hai ngày nay anh ta có chút nóng trong người, bây giờ lại uống thuốc chống đi ngoài thì sao được chứ? Nếu vậy thì vấn đề đi toilet cũng sẽ thành vấn đề.

Trương Xảo Phương thấy anh rể hai không chịu uống thuốc, cô quan tâm nói: “Anh rể hai, anh vẫn nên uống chút thuốc thì tốt hơn, em nhớ lúc nhà anh tổ chức mừng thọ cho bác gái, Gia Bảo cũng nói là anh vội đi toilet, sau này. . .”

“Phốc. . .khụ khụ khụ khụ.. . .” Cổ Chí Kiệt cảm thấy trái tim của anh bị Trương Xảo Phương dọa đến mức muốn nhảy ra ngoài, thật sự là sợ chuyện gì thì sẽ gặp chuyện đó, lúc đó anh ta nghĩ chuyện này có thể thành nên cũng không nghĩ đến chuyện che giấu bản thân, sau lại không thành công, nhưng thấy dì ba cũng không nói gì anh ta nghĩ là con trai chưa nói, bây giờ xem ra con trai anh không chỉ nói mà còn khai luôn cả anh ta ra ngoài. Đối phương sẽ nghĩ như thế nào đây? Em ấy có nghĩ là anh ta muốn hại em ấy không? Nếu Tống Trường Lâm biết anh ta đánh chủ ý lên vợ anh thì sẽ thế nào? A phi, anh ta giúp người khác đánh chủ ý lên vợ anh? Anh sẽ không giống như bắt gà con chứ, túm chặt hai tay anh ta sau đó bắt đầu đấm đá sao?

Lần này Trương Xảo Tĩnh thật sự có chút lo lắng, chồng chị bị sao thế này? Đang tốt lành sao lại bị sặc chứ? Vừa ho khan mà sắc mặt cũng thay đổi luôn? Chị vội vàng vỗ vỗ sau lừng chồng, lo lắng nói: “Sao vừa rồi vẫn tốt mà lại bị sặc chứ? Anh có sao không? Tí nữa vẫn nên để cha kiểm tra cho anh một chút.” Tuy cha chị cũng không phải thần y, nhưng y thuật của ông cũng không kém.

“Khụ khụ, được, tí nữa anh sẽ nhờ cha nhìn xem. . . “ Cổ Chí Kiệt vừa ho khan vừa nói đứt quãng, anh ta chỉ sợ mình nói chậm thì dì ba bên kia lại nói thêm cái gì đó.

Nhưng Trương Xảo Phương không nói, Trương Xảo Tĩnh vốn đang đứng yên bên cạnh anh lại nói: “Đúng rồi, vừa rồi cô còn chưa nói dứt lời đó, sau đó thì sao?” chị luôn quan tâm đến mỗi cử chỉ hành động của con trai, bí mật nhỏ của nó và dì bà thì chị càng muốn biết.

Cổ Chí Kiệt đứng một bên cũng sắp khóc: vợ, anh thật sự sai rồi mà, em đừng hỏi nữa được không? Hu hu, chuyện này rất nguy hiểm, anh muốn về nhà. . .

Trương Xảo Phương thấy chị gái nói vậy thì bất đắc dĩ cười: “Sau đó em có hỏi thằng nhóc kia, cha con vội đi toilet con muốn tìm gì ba làm gì? Vậy mà thằng nhóc đó lại nói không biết, nó quên mất rồi, đúng là đứa nhỏ ngốc.” Nói xong, cô cười cười lắc đầu, rõ ràng là rất yêu thương cháu trai đằng ngoại này.

Trương Xảo Tĩnh cũng thấy buồn cười, chị không nói gì, lqd, sau đó chị nhìn về phía Cổ Chí Kiệt thấy anh ta giống như vừa đi ra khỏi chảo vậy, sau lưng ướt đẫm, vừa lau mồ hôi trên mặt, sắc mặt tái nhợt nói: “Anh có chút không khỏe, muốn vào phòng nằm một lát.” Nguy cơ được giải trừ, cuối cùng anh ta cũng có thể yên tâm rồi.

Con trai tốt, ít nhất nó cũng không khai cha nó ra, nếu không thì có lẽ hôm nay nó sẽ thành đứa nhỏ không cha mất.

Trương Xảo Tĩnh vừa bật cười vì con trai ngốc, nhưng chị cảm thấy sắc mặt của chồng chị quá dọa người, chị cũng không dám chậm trễ, lập tức đỡ chồng vào nhà.

Tống Trường Lâm nhíu mày, anh nhìn rõ ràng là cơ thể của anh rể bị bệnh, anh nói với vợ: “Bình thường anh rể cũng yếu như vậy sao?” Nếu bình thường cũng như vậy thì thật sự là vấn đề lớn.

Trong lòng Trương Xảo Phương cười đến quặn ruột, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ nghi ngờ nói: “Bình thường anh ấy không như vậy đâu, có lẽ do trời quá nóng ăn phải cái gì không tốt thôi.”

“Vậy còn tốt, tí nữa nhờ cha nhìn giúp, những bệnh nhỏ phải trị ngay, đừng để đến khi thành bệnh nặng.” Anh rất tin tưởng vào y thuật của cha vợ, chỉ cần nhìn vào khả năng mat-xa của vợ anh là hiểu được nhất định tay nghề cha vợ anh còn tốt hơn nhiều.

Trương Xảo Phương gật đầu, cô nhịn cười đi vặt lông gà với em gái, Trương Xảo Trân thấy anh rể ba đi vào nhà theo cha cô để nhìn anh rể hai, cô thấp giọng nói bên tai chị gái: “Chị ba, bình thường anh rể ba có bệnh gì không chị?”

“Sao chị biết? Một năm anh ấy cũng chỉ về hai lần, viết thư anh ấy cũng chỉ nói chuyện tốt, đâu có nói chuyện xấu, nhưng mà cơ thể anh rể ba của em rất tốt, anh ấy thường xuyên luyện tập nên chắc là sẽ không có bệnh tật gì.” Trước kia cô không biết, nhưng sau này cô có thể xác định, sức khỏe chồng cô rất tốt.

“Vâng, xem ra sau này em muốn tìm đối tượng cũng phải tìm người giống như anh rể ba vậy.” Ít nhất nhìn còn giống đàn ông, anh rể hai chị có chút bệnh ở bụng mà giống như bị bệnh nặng vậy, thật sự khiến người ta không chịu nổi mà.

Tống Trường Lâm không biết em gái vợ đã coi anh thành mẫu đàn ông chuẩn, anh lo lắng nhìn cha vợ xem bệnh cho anh rể hai.

Đầu tiên ông bắt mạch, rồi lại xem mí mắt, rồi nhìn bựa lưỡi, cuối cùng cha Trương tuyên bố: “Không có chuyện gì, gần đây có chút nóng trong người, ăn chút thuốc giảm nóng là được.”

Thuốc hạ hỏa? Trương Xảo Tĩnh cảm thấy cha chị có chút không đáng tin: “Cha, Chí Kiệt đang bị tiêu chảy bây giờ cha lại bảo anh ấy ăn thuốc hạ hỏa thì không phải để bệnh càng thêm nghiêm trọng sao?” cả gương mặt đều trắng ra rồi, nếu còn tiêu chảy nữa thì sẽ hạ đường huyết mất(???).

Thật ra trong lòng cha Trương cũng cảm thấy kì lạ, sao ông lại thấy con rể giống như vừa bị dọa sợ? Rõ ràng là biểu hiện của suy nghĩ quá nhiều? Nhưng lúc vừa đến vẫn bình thường mà? Nghĩ lại vừa nãy Trường Lâm có gϊếŧ gà, chẳng lẽ con rể thứ hai của ông sợ nhìn gϊếŧ gà sao? Sợ nhìn thấy máu? Ừ, có lẽ thật sự chính là vậy.

Ông sợ nói ra thì con rể thứ hai bị mất mặt, ông hàm hồ nói: “Uống thêm chút thuốc an thần là được, không có chuyện gì, buổi tối ngủ một giấc thật ngon là được rồi.” Ông dọn đồ muốn đến phòng phía tây đổi thuốc, vừa rồi ông lấy thuốc chữa tiêu chảy, nếu ăn vào thì càng thêm nặng mất.

Cha Trương không biết một câu nói của ông khiến hình tượng của ông trong mắt con rể thứ hai chuyển ông từ thần ý thành bán tiên luôn: Quá chuẩn, quả thực quá thần, sau này ai dám nói cha vợ anh chỉ là thầy thuốc lang bạc khắp nơi anh ta tuyệt đối sẽ liều mạng với đối phương.

Thuốc an thần? Tống Trường Lâm nhớ lại hoàn cảnh của đối phương lúc trước và sau khi gϊếŧ gà, anh buồn cười phát hiện hóa ra anh rể hai sợ gϊếŧ gà? Được rồi, lqd, tuy rằng anh cảm thấy một người đàn ông mà sợ cái này thì có chút mất mặt, nhưng người mất mặt cũng là chồng của chị hai cũng là anh rể của anh.

Thấy cha vợ đi vào phòng trong anh cũng đi theo ra ngoài, để không gian trong phòng cho hai vợ chồng kia, để hai người có thể nói lời trong lòng.

Ra khỏi phòng, anh thấy vợ và tứ nha đã nhặt xong lông gà, mẹ vợ anh đang mổ bụng, thấy mẹ vợ lấy phần bên trong ra, anh vội vàng đến nhận dao trong tay mẹ vợ: “Mẹ, mẹ nghỉ một lát đi ạ, việc này để con làm, con có sức.”

Mẹ Trương vui vẻ hớn hở lùi về phía sau hai bước, nhìn con rể thứ ba giơ tay chặt thịt, cạch cạch cạch, nhanh chóng chia con gà thành rất nhiều những miếng nhỏ, vô cùng mạnh mẽ dứt khoát. Bàn tay hạ dao không hề do dự.

“Anh rể thứ ba của em thật đẹp trai, chị ba, em cũng có chút muốn gả cho quân nhân rồi.” Sao trước kia cô không phát hiện ra anh rể ba của cô đàn ông đến vậy? Cô chỉ nhớ rõ mỗi lần đến đây hình như đều nhìn sắc mặt chị ba, giống như lần nào cũng khiến chị ba của cô tức giận.

Trương Xảo Phương quay sang nhìn em gái, có chút buồn cười nói: “Chặt con gà mà cũng thành đẹp trai rồi hả? Đây chính là ánh mắt của em sao?” Cô đồng ý là người đàn ông của cô rất đẹp trai, nhưng không phải là chỉ chặt gà mới đẹp trai thôi đâu.

“Sao lại không đẹp trai chứ? Chị nhìn anh rể ba chặt gà cũng rất có sức đấy. Em cũng muốn có một đối tượng như vậy, ai dám nói với em một câu không phải, anh ta cũng phải đến so sánh một chút.” Từ Hồng Quân mà so sánh với anh rể ba của cô thì quá yếu đi, cô quyết định sau này muốn tìm đối tượng cũng phải dựa vào tiêu chuẩn như anh rể ba của cô, ngay cả không tham gia quân ngũ thì cũng không thể kém hơn được.

Trương Xảo Phương cũng lười quản cô em gái thích mơ mộng, cô quay người đi chơi với cháu ngoại trai, từ lúc nhìn cô cháu gái lớn lên từng chút một, cô phát hiện ra càng ngày cô càng thích trẻ con, cũng càng muốn có đứa nhỏ của mình, nhưng khổ cái là bây giờ cô chưa có, cho nên cô chỉ có thể chơi với cháu ngoại trai và cháu gái thôi.

“Dì ba, chú ba là giải phóng quân sao ạ?” Tiểu Gia Bảo dựa vào lòng dì ba, vụиɠ ŧяộʍ nhìn ông ngoại đang nói chuyện với chú ba(ở đây là chú chồng dì á) ở cách đó không xa, nhóc chưa phân biệt rõ được chuyện tham gia quân ngũ, trong lòng nhóc cứ tham gia quân ngũ thì đều là Giải phóng quân rồi.

“Đúng vậy, Gia Bảo có thích Giải phóng quân không?” Gương mặt nhỏ nhắn của thằng nhóc nhanh chóng nghiêm lại, Trương Xảo Phương càng nhìn dáng vẻ nghiêm trang kia càng thấy thích, cô hận không thể ôm về nhà mình nuôi.

“Thích ạ, Gia Bảo lớn lên cũng muốn là Giải phóng quân.” Thằng nhóc lớn tiếng đảm bảo, đồng thời còn vỗ bùm bụp lên cái ngực nhỏ, Tống Trường Lâm đứng cách đó không xa cũng bị hấp dẫn. “Hai dì cháu nói chuyện gì mà vui vẻ vậy. Anh thấy Gia Bảo nói muốn làm Giải phóng quân.”

“Vâng, Gia Bảo muốn giống chú ba, cũng là Giải phóng quân.” Thằng nhóc không hổ là con trai, lá gan cũng lớn hơn Đình Đình rất nhiều, dù khi đối mặt với chú ba không chút ấn tượng cũng có thể dũng cảm nói lên suy nghĩ của mình.

Tống Trường Lâm vừa nghe lập tức vui vẻ, anh ôm lấy đứa nhỏ lên, nói: “Muốn làm Giải phóng quân phải là một người đàn ông kiên cường dũng cảm, Gia Bảo có phải không?” Nói thật, anh không phải người trọng nam khinh nữ, nhưng đã là đàn ông thì anh vẫn thích những người đàn ông nhỏ hơn, cháu gái của anh gan rất nhỏ, thế nên cũng không nhìn thấy chỗ tốt, mỗi lần cũng không dám đến gần anh.

“Gia Bảo phải ạ, Gia Bảo có bị ngã sấp xuống cũng không khóc, là một người đàn ông dũng cảm nhất.” Nói xong, cậu nhóc còn giơ tay làm một tư thế chống đỡ cả bầu trời, sau đó nhóc lại phát hiện chiều cao của nhóc thật đẹp mắt, còn cao hơn cả dì ba? Vậy nên Giải phóng quân tương lai lập tức vui vẻ quên luôn lý tưởng của mình, bàn tay vỗ vỗ lên tay chú ba nói: “Con cao cao, còn cao hơn dì ba, cao hơn ông ngoại.” Nhóc là người cao nhất.

Tống Trường Lâm là chú ba đương nhiên có thể thỏa mãn một chút việc nhỏ ấy, anh đặt tay vào nách đứa nhỏ, thoái mái đưa thằng nhóc qua đỉnh đầu, tiểu Gia Bảo lập tức vui vẻ thét chói tai: “A, cao cao, cao cao. . .” Thằng nhóc thật sự chưa từng được đưa lên cao như vậy? Dù sao thì cha nhóc cũng không giống chú ba, cho nên độ cao cũng không giống nhau.

Cha Trương đi đến bên cạnh bạn già, vui mừng cười nói với bạn già: “Đứa nhỏ Trường Lâm này không tồi, nếu sau này tam nha có thể theo quân, hai đứa lại có thêm đứa nhỏ thì mỗi ngày cũng thoải mái hơn.”

Mẹ Trương nhìn dáng vẻ con gái vui vẻ khi đứng bên cạnh chồng, bà cũng cười nói với bạn già: “Ừ, con nhóc kia cũng lớn rồi, năm trước còn tức giận đùa giỡn, nói tôi không có gì lại ép nó lấy người tham gia quân ngũ, bây giờ xem ra trong mấy chị em đã gả đi thì nó có phúc nhất.” Con gái có thể nghĩ thông suốt là chuyện khiến bà vui vẻ nhất.

“Ha ha, bà còn nói cái này làm gì? Nấu cơm, nấu cơm thôi, làm thêm hai món ăn, buổi trưa ba cha con tôi uống thêm mấy ly rượu.” Cha Trương vui vẻ thúc giục bạn già, sau đó quay người đi nhìn một nhà con gái.

Đời này, chỉ cần mấy đứa sống tốt thì ông cũng tốt.