Chương Triều Vụ chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Giang Ngôn tiếp tục: "Hà Hiến cưỡиɠ ɧϊếp Tạ Nghi, sau đó tiếp tục thực hiện hành vi xâm phạm cô ấy, cuối cùng ép Tạ Nghi tự sát. Hà Hiến là con trai của hiệu trưởng, sau khi cô ấy tự sát, bọn họ lập tức tiến hành xóa đi chứng cứ. Mặc dù đây là vấn đề đã gây ra rất nhiều rắc rối, nhưng việc Tạ Nghi tự sát không có gì lạ, Tần gia cũng tham gia vào việc xử lý, vì vậy mọi việc đã nhanh chóng lắng xuống."
Chương Triều Vụ nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt, hít sâu một hơi.
Ngập ngừng một lát, cô đứng dậy quay sang bên kia giường nhặt con dao gọt trái cây trong giỏ trái cây lên.
Con dao gọt trái cây được bọc trong một hộp đựng dao bằng nhựa, cô cầm theo con dao, chậm rãi đi về phía Giang Ngôn.
“Giang Ngôn, cậu có cảm thấy nó thú vị không? Nếu không muốn nói với tôi, cậu có thể che giấu nó kĩ một chút, tốt nhất đừng để tôi biết được. Nếu tất cả chỉ có mỗi vậy, còn cần Tần gia tới xử lý ư?”
“Tựa như tôi gϊếŧ cậu ở đây.” Ánh mắt Chương Triều Vụ lạnh như băng: “Thậm chí tôi còn không cần nhờ ba mình tới xử lý thi thể.” Mũi dao ngày càng lún sâu vào lớp áo, cô dùng hết sức, rất đau. Nếu không phải vì vỏ dao, nó đã đâm vào tim hắn từ lâu rồi.
Nhưng cố tình hắn lại thấy cô đáng yêu, rất đáng yêu. Hắn thích vẻ ngoài lạnh lùng của cô, và nếu hắn thực sự muốn chết, hắn nghĩ rằng thật tuyệt khi bị chính Chương Triều Vụ gϊếŧ chết.
Như thể có thứ gì đó thực sự đâm vào tim hắn. Giang Ngôn đưa tay trái ra và giữ cổ tay cô: "Có thứ cậu muốn trong ngăn tủ thứ hai.”
Chương Triều Vụ sững sờ, con ngươi run rẩy, cô không biết là mình không muốn đối mặt, hay là cô không tin lời hắn nói.
Cô ngay lập tức nhìn vào chiếc tủ vào giây tiếp theo, ở tầng thứ hai của ngăn kéo là một chiếc két sắt có mật khẩu.
"Những gì tôi vừa nói với cậu thực sự là Hà Hân Nghi nói. Cho dù cô ta không thể nói rõ ràng, nhưng cô ta biết bây giờ ai là đồng minh của mình. Tất nhiên cô ta sẽ không nói ra nhiều điều nữa. Nhưng mấy ngày nay tôi luôn cho người điều tra, bởi vì điều tôi nghi ngờ giống với cậu.”
“Tại sao Tần gia lại can thiệp vào vấn đề này cho dù bị lộ thế lực của họ? Tại sao tất cả họ đều đối mặt với vấn đề này như lâm vào đại địch?"
Ngay cả Chương Triều Vụ cũng biết rằng nếu Tạ Nghi chỉ bị cưỡиɠ ɧϊếp, với tính cách của chị ấy chắc chắn sau khi tỉnh táo sẽ báo án, tuyệt đối không vì “thanh danh” mà nhẫn nhịn tới mức phải tự sát.
Chuyện khiến Trần gia cùng Tần gia đều nhúng tay vào, sao có thể đơn giản như vậy? Những lời Giang Ngôn vừa nói, cô chỉ coi là đánh rắm.
Hắn không chỉ đang thử điểm mấu chốt của cô, từ lúc hắn nói tài liệu ở ngăn tủ thứ hai, cô đã biết hắn muốn bàn điều kiện với mình. Khi cô tỏ ra vội vàng điên cuồng, đó là thời cơ đàm phán tốt nhất đối với hắn.
Và cô không thể từ chối điều kiện này, khả năng cũng rất khó để thừa nhận..
Cô thừa nhận rằng mình đã bị Giang Ngôn chọc giận.
Chương Triều Vụ buông con dao trong tay, con dao rơi thẳng vào người hắn, mà Giang Ngôn thậm chí không kêu một tiếng.
“Vậy, cậu muốn thế nào?”
“Sẽ không khó tiếp nhận.” Giang Ngôn mỉm cười, “Nhưng nếu có một ngày, tôi đề nghị đính hôn với cậu, hy vọng cậu sẽ không từ chối.”
“Ngày đó có thể xảy ra, và có thể không bao giờ. Đương nhiên, đến lúc đó, cậu có thể lựa chọn từ chối hoặc đồng ý."
Xem ra đây là một điều kiện rất đơn giản, ít nhất đối với Chương Triều Vụ là quá đơn giản. Cô năm nay mới 17 tuổi, khi hai người thật sự đến tuổi kết hôn, cô sẽ giải quyết xong những chuyện không hay này và rời đi, cho nên đính hôn chỉ là đính hôn.
Về phần tại sao Giang Ngôn lại đưa ra một điều kiện như vậy, cô liền nghĩ tới “Lâm Chỉ Nhược”mà Tần Tiếu mới nhắc đến.
Cô biết một chút về thành phố A, nhưng cô chưa nghe qua Lâm gia.
“Được.”
Giang Ngôn mỉm cười hài lòng: "Rất tốt. Mật khẩu là ngày sinh nhật của cậu."
Ngay từ đầu Giang Ngôn đã không lên kế hoạch cho cuộc "đàm phán" này, kế hoạch ban đầu của hắn là để Chương Triều Vụ tự mình mở két sắt. Đối với những người như cô, sự trung thực có hiệu quả hơn đàm phán.
Nếu không phải vừa rồi Tần Tiếu nhắc đến nó, hắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng Chương Triều Vụ có thể được sử dụng để giải quyết vấn đề đó.
Cô không chút do dự mở két sắt ra, bên trong có một tập hồ sơ, rất dày.
“Đây là thông tin của những người liên quan đến vụ tự tử của Tạ Nghi.”
“Hội sở đám người Hà Hân Nghi đi đến là địa điểm kinh doanh của cha mẹ cô ta, nhưng cổ phần không nằm trong tay bọn họ. Trong đó Trần gia nắm cổ phần lớn nhất. Tôi nghĩ, có lẽ cậu biết tôi nói Trần gia nào đúng không?”
Cuối cùng Chương Triều Vụ cũng lật đến trang của Trần Tích Hồi, và trang tiếp theo là cha anh, Trần Tri.
“Tất nhiên, sự phân chia cổ phần không đơn giản như vậy. Họ Tần, họ Trần và họ Hà. Tất cả bọn họ đều trở thành cổ đông thực sự của hội quán thông qua các phương pháp và mối quan hệ phức tạp. Vì vậy, vào ngày Hà Hiến cưỡиɠ ɧϊếp Tạ Nghi, Hà Hiến đã đẩy Tạ Nghi cho một quan chức cấp cao. Nhưng sau đó nó không chỉ là mỗi vậy."
Chương Triều Vụ hoàn toàn choáng váng, bàn tay run rẩy cầm không chắc tư liệu trong tay.
Chỉ sau đó cô mới hiểu Tạ Nghi đang gặp phải vấn đề khủng khϊếp như thế nào.
Ngày hôm đó cô bước vào một thế giới khác, một thế giới mà cô chưa bao giờ tưởng tượng được, không thể phản kháng, huống hồ là chống lại cả thế giới.
Vì vậy, cô thậm chí không dám nói với cha mẹ mình.
Sòng bạc và kinh doanh ma túy trong tay cha Chương không phải hoạt theo cách này sao? Tiền bạc, nam sắc nữ sắc, thậm chí cả bạo lực
Cô đã nhìn thấy loại nɧu͙© ɖu͙© này và sự buôn bán quyền lực từ khi còn nhỏ, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ rơi xuống đầu những người gần gũi nhất với mình. Ông trời dường như dùng cách này để trừng phạt sự thờ ơ, lãnh đạm của cô.
Nhưng tại sao, sự trừng phạt không trực tiếp rơi vào người cô? Nếu là như vậy, nó sẽ không làm tổn thương một người tốt bụng như vậy.
“Trong giao dịch này, họ Trần, họ Hà và họ Tần đều có lợi ích, và Trần Tri đã được thăng chức thuận lợi vì điều này. Cho nên sau khi Tạ Nghi tự sát, bọn họ hận không thể nhúng tay vào, để chuyện này lặng lẽ trôi đi. Bởi vì một khi chuyện này bại lộ, không chỉ ba nhà bọn họ sẽ bị liên lụy. "
Chương Triều Vụ thật lâu không nói, cô cảm thấy trước mắt tối sầm, dường như sắp ngất đi, cơ thể trong nháy mắt bị rút cạn sức lực. Cho dù là tuột huyết áp cũng không đáng sợ và bất lực như vậy, toàn thân suy nhược, tim đau quặn thắt.
Cô đột nhiên nhớ tới năm mười hai mười ba tuổi, cha cô đưa cô đến một buổi tiệc, thân hình non nớt của cô mặc một chiếc váy hở lưng màu vàng sáng gợi cảm, làm nổi bật dáng người của cô. Khi ông ta đưa cô ra ngoài, ông ta còn thuê người tới trang điểm cẩn thận cho cô. Hôm đó là sinh nhật của cô, và cô nghĩ rằng cha sẽ cùng mình trải qua một ngày sinh nhật đặc biệt.
Cho đến khi cô được đưa đến quầy tiếp tân, đủ loại người - đàn ông và phụ nữ - cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cô nắm tay cha nói không thích nhưng ông ta chỉ vỗ nhẹ vào tay cô rồi bảo sẽ qua nhanh thôi.
Sau đó, ông ta đã giới thiệu cô với một người đàn ông rất lớn tuổi, gã đàn ông kia yêu cầu cô gọi ông ta là "chú", người đàn ông mỉm cười và nói: "I prefer you to call me Papa.”
(Tôi càng hy vọng con có thể gọi ta là ba ba.)
Lúc đó cô còn chưa hiểu gì, nhưng cha mình lại cùng gã đàn ông đó phá lên cười, cho nên cô bắt buộc phải cười theo.